• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đáy mắt người nọ hiện lên kinh hoảng, cố ý cao giọng nói: "Mọi người đều biết công ty dược Thịnh Thế bán thuốc giả.

Chúng tôi đều là người bị hại uống phải thuốc giả.

Hôm nay chúng tôi liền tới đây để đòi công đạo!"
Mặc Yên vươn ngón trỏ lắc lắc, "Không, anh cùng bọn họ không giống nhau, anh biết được nhiều hơn.

Theo tôi được biết, chuyện công ty dược Thịnh Thế có tiêu thụ thuốc giả hay không vẫn đang được điều tra.

Anh mở miệng liền trái một câu ma túy, phải một câu ma túy, thật giống như tận mắt anh nhìn thấy có người bỏ ma túy vào thuốc vậy." Nói xong, còn chứng thực với mọi người, "Tôi nói không sai chứ! Hắn vừa mới nói từ ma túy rất nhiều lần."
Người ở đây cũng không phải kẻ ngốc, đã có người ý thức được sự tình không thích hợp.
Mặc Yên tiếp tục nói: "Người này nãy giờ vẫn luôn kích động mọi người, nỗ lực ngụy trang chính mình thành một thành phần của mọi người.

Nhưng cố tình hắn lại biết rất nhiều chuyện mà mọi người không biết.

Hiện tại tôi có lý do để hoài nghi, công ty dược Thịnh Thế là bị người khác hãm hại, mà người này chính là người có liên quan đến vụ việc này, nhiệm vụ của hắn chính là dẫn đầu đi gây sự, bôi đen danh dự tập đoàn Thịnh Thế, mấy người cũng được coi như là đồng phạm!"
Trong đám người, âm thanh nghị luận truyền ra hết đợt này đến đợt khác.

Tựa hồ mọi người đều cảm thấy Mặc Yên nói rất có đạo lý.


Người đàn ông gây sự còn muốn tiếp tục biện giải, lại bị bảo an kéo ra ngoài dẫn đến Cục Cảnh Sát.

Mặc Yên cố ý bảo bọn họ nói cho cảnh sát điều tra thật kỹ người này.
Trong một góc, cha mẹ Bạch Tuyết Liên vẫn luôn đứng ở ngoài cuộc.

Bọn họ cũng không rõ vì sao con gái lại bảo bọn họ đến tập đoàn Thịnh Thế tìm Doãn Diệu Nhan.

Bọn họ vừa tới liền đụng phải một đám phóng viên cùng đám người la to gây sự, không rõ nguyên do lại bị đẩy về trong góc, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Các phóng viên cùng đám người gây sự thấy "chủ mưu" đã bị mang đi, cảm thấy ở lại cũng không làm được gì, cho nên đều tản ra chuẩn bị đi về.
Lúc này, Mặc Yên gọi bọn họ lại, "Nếu mọi người đã tới, tôi liền nhờ mọi người giúp tôi làm chứng một chút.

Có khả năng có rất nhiều người không biết tôi, tôi là Doãn Diệu Nhan.."
Mọi người không biết Mặc Yên muốn làm gì, nhưng đều đứng lại tại chỗ, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Bạch phụ vừa nghe ba chữ "Doãn Diệu Nhan", liền lập tức dùng tay đẩy đẩy Bạch mẫu còn đang ngây ngốc bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chính là cô ta!"
Bạch mẫu phản ứng lại, sau đó một bên khóc kêu, một bên nhào qua người Mặc Yên, "Hung thủ giết người! Cô trả con gái lại cho tôi! A! Cô chính là tội phạm giết người! Cô đem con gái trả lại cho tôi!" Bạch phụ cũng khóc hùa theo.
Bảo an thấy tình thế không đúng, nhanh chóng chạy lại ngăn bọn họ.

Các phóng viên nhạy bén nhận thấy đây là một tin tức lớn, liền tận dụng thời cơ, camera nhắm ngay phụ mẫu Bạch gia "răng rắc, răng rắc" liền bắt đầu chụp ảnh.
Mặc Yên: Trống sắt trong tay, thiên hạ mình ta có! "Loảng xoảng!" Tiếp tục gõ thêm một tiếng.


Quả nhiên, hiện trường lập tức an tĩnh lại.
Mặc Yên kêu bảo an buông Bạch mẫu ra.

Cô mang theo thần sắc tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Thứ trong tay bà là cái gì?"
Bạch mẫu bị hỏi đến sửng sốt, người bình thường chẳng lẽ không nên lập tức biện giải rằng chính mình không có giết người hay sao? "Đây là tro cốt của con gái tôi, là cô đã hại chết con bé! Cô phải đền mạng cho nó!" Để diễn chân thật thêm một chút, bà ta cố ý chuẩn bị hũ tro cốt này, lần này nhất định có thể giúp được con gái bà ta.
"Phốc!" Lông xù xù nhìn trộm được ý tưởng của Bạch mẫu, gấp không chờ nổi mà chia sẻ cho Mặc Yên, "Tiểu Yên Nhi, ta liền biết Bạch Tuyết Liên sẽ không thể ngu xuẩn như vậy.

Thì ra hũ tro cốt này là do chính Bạch mẫu nghĩ ra được!"
Mặc Yên: "Thật là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo! Bạch Tuyết Liên nằm mơ cũng không thể nghĩ được kế hoạch chết giả giá họa tốt đẹp của cô ta đã bị mẹ cô ta thay đổi thành như vậy, hoàn toàn ngâm nước nóng!" Chứng cứ đã được đưa đến trước mặt, Mặc Yên cảm thấy chính mình nên xin lỗi mọi người vì đã không chuẩn bị tỉ mỉ được như vậy.
"Đây là tro cốt của Bạch Tuyết Liên? Bà đem con gái của bà đi hoả táng?" Mặc Yên biểu hiện ra bộ dáng thập phần khiếp sợ, "Bà nói là tôi hại chết cô ta, vậy bà có thể lấy ra chứng cứ không? Bà đem thi thể cô ta đi hoả táng còn không phải là đem chứng cứ đi tiêu hủy sao? Bà thực sự là mẹ ruột của Bạch Tuyết Liên sao?"
Lời nói vừa dứt, các phóng viên cũng cảm thấy kỳ quái, bắt đầu truy hỏi Bạch mẫu.
"Doãn tiểu thư nói có đạo lý.

Nếu bà nói Bạch Tuyết Liên là bị hại chết, tất nhiên phải để lại thi thể để cho cảnh sát kiểm nghiệm chứ, sao có thể hoả táng như vậy?" Một phóng viên cầm microphone trong tay ép hỏi Bạch mẫu.
"Đúng vậy! Hy vọng bà có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút!" Phóng viên khác cũng không cam lòng thua kém mà vây quanh bạch mẫu.
Đèn flash lóe đến mức Bạch mẫu hoa cả mắt, bên tai ồn ào ép hỏi khiến cho bà ta đầu váng mắt hoa.


Rốt cuộc, bà ta cũng hỏng mất mà ra tay xô đẩy phóng viên, trong miệng hô lớn: "Mấy người đều là một đám! Mấy người đều hại chết con gái của tôi!"
Xô đẩy đến khi hũ tro cốt rơi trên mặt đất, "tro cốt" rải đầy đất.

Có phóng viên tinh mắt liền phát hiện màu sắc của tro cốt không đúng lắm.

Hơn nữa, sự tình càng thêm khiếp sợ đã xảy ra, tro cốt rơi trên mặt đất ướt dầm dề lại bắt đầu sôi trào lên.
"Đây là vôi!" Một phóng viên lập tức kêu lớn, những người khác bị giọng nói của hắn hấp dẫn, cũng thấy được hiện tượng vốn không nên xuất hiện trên mặt đất kia.
Trên mặt Bạch mẫu xuất hiện hoảng loạn cùng chột dạ, khuôn mặt Mặc Yên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tôi biết Bạch Tuyết Liên vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt, nhưng tôi không nghĩ ba mẹ cô ta lại giúp cô ta nói dối một cách trắng trợn như vậy.

Nơi này của tôi có bệnh án mà bác sĩ viết cho cô ta," Mặc Yên móc ra một tờ giấy, "Cô ta chỉ bị gãy xương sườn, cũng không có nguy hiểm tới tính mạng.

Hơn nữa, lúc ấy ở hiện trường, mọi người cũng đều tận mắt nhìn thấy là cô ta cầm dao nói muốn giết tôi, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng."
Đem bệnh án đưa cho phóng viên, Mặc Yên lại tiếp tục nói: "Tôi biết Bạch Tuyết Liên căn bản không chết, cũng biết chuyện hôm nay đều nằm trong kế hoạch của cô ta.

Cô ta giống như một con chuột già, lẩn trốn trong một góc âm u, chỉ dám ở sau lưng giở âm mưu quỷ kế.

Tôi cũng khinh thường cô ta! Bất quá tôi cũng có thể lý giải được, bởi vì tôi biết cô ta vĩnh viễn đều kém hơn tôi!" Mặc Yên nói xong, liền hướng về phía màn ảnh, lộ ra một nụ cười miệt thị.
Điều muốn nói cô cũng đã nói xong, Mặc Yên không hề dừng lại, xoay người rời đi.

Rất nhanh, người ngoài cửa đều tản đi hết.
Mặc Yên vào thang máy đi thẳng tới tầng 57.

Bên ngoài văn phòng của Thịnh Tử Tấn, Lương trợ lý nôn nóng đi tới đi lui.


Cậu ta nhìn thấy Mặc Yên giống như nhìn thấy vị cứu tinh, "Doãn tiểu thư, rốt cuộc ngài cũng đã trở lại.

Nếu ngài không trở lại, nói không chừng Thịnh tổng sẽ đánh chết tôi!"
Mặc Yên: Hiện tại ta đi vào, hắn sẽ đánh chết ta sao?
Chần chừ một chút, Mặc Yên vẫn quyết định đẩy cửa đi vào.
Một mình Thịnh Tử Tấn ở trong văn phòng giận dỗi.

Hắn vừa mới tỉnh lại, cổ còn có chút đau, bất quá tâm hắn càng đau hơn.

Thời điểm vợ đập hắn, quả thực một chút cũng không lưu tình.

Đánh nhiều lần sẽ quen tay, vì thế hắn quyết định vắng vẻ cô trong chốc lát.

Thấy Mặc Yên tiến vào, hắn cầm lấy văn kiện trên bàn, giả bộ như đang làm việc.
Mặc Yên đi đến phía sau hắn, tay đáp trên bả vai hắn.

Thịnh Tử Tấn không dao động, nhưng hắn cũng không có né tránh.

Mặc Yên yên tâm, tay dọc theo bả vai hướng về phía trước, cuối cùng dừng ở cái cổ vừa bị đánh của Thịnh Tử Tấn, bắt đầu nhẹ nhàng mát xa.
"Anh hùng chiến thắng trở về!" Thịnh Tử Tấn một bên hưởng thụ mát xa, một bên cố ý châm chọc Mặc Yên, "Có cần anh rót rượu chúc mừng hay không!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK