Cảnh Tư rót cho Mặc Yên một ly trà, "Hẳn là do Tả Phiên Phiên làm! Nàng ta cũng không phải là người bình thường, nàng ta chính là chó điên! Ai đến cũng cắn!"
Mặc Yên: Cảnh Tư vẫn luôn đối xử với mình quá tốt, dẫn tới bản thân đã quên mất thuộc tính độc miệng của hắn.
Lúc trước, không phải hắn còn nói hoàng đế là lão đông tây hay sao!
Mặc Yên nhìn về phía Cảnh Tư, dịu dàng cười một cái.
Cảnh Tư sờ sờ gương mặt của nàng, cũng cười theo.
Mặc Yên liền yên lòng.
Thị vệ tiếp tục nói: "Thuộc hạ không dám tiếp cận Tả Phiên Phiên quá gần, dù sao võ công của nàng ta cũng không thấp, rất có thể sẽ phát hiện có người nhìn chằm chằm nàng ta."
"Chuyện của Lý Ngọc Thiền, người Lý gia đã biết chưa?" Mặc Yên bắt lấy trọng điểm.
"Thuộc hạ trở về trước, nhìn thấy nha hoàn bên người của Lý Ngọc Thiền lén lút đi đến cửa sau.
Nếu như thuận lợi, lúc này hẳn là đã trở lại Lý gia.
Trừ phi có người không muốn để nàng ta trở về báo tin." Thị vệ nói xong, Cảnh Tư liền phất tay để hắn đi xuống.
"Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì Lý gia cũng sẽ biết!" Thị vệ vừa đi, Cảnh Tư liền gấp không chờ nổi mà bế Mặc Yên lên đùi của mình, sau đó dùng hai tay gắt gao ôm lấy.
Mặc Yên đang nghiêm túc tự hỏi, cũng không quá chú ý động tác của Cảnh Tư.
"Hình như ta có một cái ý tưởng!" Linh quang trong đầu Mặc Yên vừa hiện, kích động mà nói.
"Ừm, nàng nói nghe thử một chút!" Cảnh Tư hôn một cái trên mặt Mặc Yên.
Hắn thích nhất là bộ dáng hai mắt sáng lấp lánh như vậy của Thanh Thanh!
Đôi mắt đẹp của Mặc Yên nhìn chằm chằm vào mắt của Cảnh Tư, "Đối với Tả Phiên Phiên mà nói, Lý gia chính là trở ngại lớn nhất trong việc nắm giữ hoàn toàn Nhị hoàng tử của nàng ta! Kế hoạch của nàng ta nếu muốn thực hiện, nhất định cần phải dựa vào Nhị hoàng tử cùng Lý quý phi.
Mà Lý gia vĩnh viễn sẽ không đứng ở bên phía Tả Phiên Phiên.
Bởi vì Tả Phiên Phiên là đối thủ một mất một còn của Lý Ngọc Thiền.
Nhưng Nhị hoàng tử cùng Lý quý phi thì không giống, bọn họ chỉ muốn cái vị trí kia, cho nên Lý gia cũng được, Tả Phiên Phiên cũng thế, ai có thể trợ giúp Nhị hoàng tử thành công đoạt vị, bọn họ liền đứng ở bên phía người đó! Cho dù là quan hệ huyết thống chất nữ hay biểu muội, cũng đều không bằng quyền lợi cùng địa vị!"
"Cho nên, bước tiếp theo, Tả Phiên Phiên sẽ thuyết phục Lý quý phi, mà Lý gia nhất định sẽ đối đầu với Nhị hoàng tử!" Cảnh Tư hiểu rõ quan hệ trong đó, nói theo ý của Mặc Yên.
"Đúng! Chính là như vậy!" Mặc Yên kích động mà lúc lắc ở trên đùi Cảnh Tư, không chú ý tới Cảnh Tư bởi vì động tác đột nhiên của nàng mà cả người cứng đờ.
Cảnh Tư mang theo ý cười không tốt, khích lệ nói, "Cục cưng của ta thật là thông minh! Vi phu quyết định hảo hảo khen thưởng nàng! Đi thôi! Chúng ta trở về phòng nhận thưởng!" Nói xong, Cảnh Tư liền bế Mặc Yên lên, hướng về phòng ngủ của bọn họ.
Mặc Yên hiểu rõ Cảnh Tư muốn làm cái gì.
Bởi vì lúc này, eo của nàng đã cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa của Cảnh Tư.
"Không phải huynh đã nói loại sự tình này không thể làm ban ngày hay sao? Mới mấy ngày mà huynh đã quên mất lời mình đã nói qua rồi! Huynh đúng là nam nhân hay thay đổi!" Mặc Yên trêu chọc hắn.
"Nàng không nói thì ta cũng đã quên! Nàng còn nói nam nhân muốn ở dưới.
Kết quả, ta đã hỏi vài người, căn bản là không phải!" Cảnh Tư nhắc tới chuyện này, cũng cảm thấy ủy khuất.
Bởi vì gần đây tiểu tử Lâm Thành kia quá bận rộn, rốt cuộc cũng ý thức được bản thân có thể đã đắc tội chủ tử, lo trái lo phải.
Lúc này mới ý thức được, có thể là chuyện nghe góc tường đã bị bại lộ, vì thế quyết đoán chạy đến trước mặt Cảnh Tư để thỉnh tội, còn thuận tiện tặng thêm một cái kiến nghị.
Cảnh Tư không tin nên hỏi thêm vài người, kết quả làm hắn trợn mắt há hốc mồm, thì ra nam nhân mới là người ở trên!
Mặc Yên nói gần nói xa, "Chậc..
Chúng ta đang nói đến chuyện ban ngày ban đêm, có quan hệ gì đến việc ai trên ai dưới chứ! Huynh không cần nói sang chuyện khác!"
Cảnh Tư cho nàng một cái ánh mắt kiểu "Ta đã nhìn thấu nàng".
Mặc Yên ghé vào vai của Cảnh Tư, liếm liếm cái ót của hắn.
Mặc Yên: Ai đã nói chuyện này với Cảnh Tư?
Đang ngồi xổm, sau cổ Lâm Thành chợt lạnh.
Hắn giơ tay sờ sờ, sao lại có cảm giác giống như bị người khác phát hiện vậy nhỉ!
Kết quả cuối cùng, Mặc Yên vẫn không thể chạy thoát khỏi vận mệnh bị đè.
Nàng che lại cái eo già nua đang muốn đứt rời của mình, trong miệng lẩm bẩm, "Sao ở dưới cũng mệt như vậy chứ!"
Quân tử báo thù, mười năm không muộn! Cho dù là sớm hay muộn, nàng nhất định phải đè trở lại!
Rời khỏi phủ Nhị hoàng tử, nha hoàn rất nhanh trở về tới phủ ngự sử, khóc lóc nói ra tin dữ: Đại tiểu thư chết bất đắc kỳ tử.
Lý ngự sử chịu không nổi đả kích, trước mắt tối sầm liền ngất đi.
Quản gia vội vàng đi gọi đại phu.
Sau khi được châm cứu, Lý ngự sử mới tỉnh lại.
Lý ngự sử tỉnh lại, không nói hai lời liền lập tức mang theo gia phó đến thẳng phủ Nhị hoàng tử.
Sau khi tận mắt nhìn thấy thi thể của Lý Ngọc Thiền, trước mắt Lý ngự sử lại tối sầm, nhưng không ngất xỉu nữa, mà là bổ nhào vào thi thể của Lý Ngọc Thiền mà khóc lớn.
Hiện tại, ông ta không còn là lão ngự sử miệng lưỡi xảo biện nữa, mà giống như một lão phụ thân bình thường mất đi nữ nhi, khóc lóc thảm thiết, khiến người nghe thương tâm!
Nhị hoàng tử Cảnh Hồng đứng ở một bên cũng làm bộ làm tịch mà đỏ mắt, "Cữu cữu, nén bi thương! Biểu muội ở trên trời có linh, nhất định cũng không muốn người quá mức thương tâm!"
Lý ngự sử khóc một hồi lâu, cảm xúc mới chậm rãi bình phục xuống.
Nhìn vẻ mặt bi thương của Nhị hoàng tử, trong mắt ông ta hiện lên sự khác thường, chỉ là ông ta cúi đầu nên không ai thấy.
"Hồng nhi, ngươi nói cho cữu cữu biết, rốt cuộc Thiền Nhi chết như thế nào?" Giọng nói của Lý ngự sử không có chút dao động nào.
Thân thể Cảnh Hồng liền cứng đờ trong nháy mắt.
Lý ngự sử vẫn bình tĩnh nhìn hắn ta.
Cảnh Hồng lại phát huy kỹ thuật diễn, khóc lóc nói, "Cữu cữu, con cũng không biết rõ! Con ở thư phòng bận rộn công vụ, nghe hạ nhân tới báo, nói biểu muội đột nhiên cảm thấy thân thể không khoẻ, con sai người đi thỉnh thái y, cũng lập tức chạy tới.
Ai ngờ, thời điểm con đến nơi này, biểu muội cũng đã đi! Thái y cũng đã xem qua, nói là không cứu được nữa! Con không nhịn được tức giận liền chém chết thái y!"
Cảnh Hồng kể lại mọi chuyện, sau đó híp mắt đánh giá biểu tình của Lý ngự sử.
Lý ngự sử chưa nói cái gì, chỉ bảo đại phu mà mình mang đến kiểm tra Lý Ngọc Thiền thêm một lần nữa, xem thử nguyên nhân cái chết của nàng ta rốt cuộc là gì.
Cảnh Hồng thấy vậy, sắc mặt lạnh lùng.
Lão thất phu này không tin lời bổn hoàng tử nói! Bất quá cũng không có quan hệ, dù sao thì ông ta cũng không thể tra ra cái gì! Cảnh Hồng nghĩ đến một chuyện, khóe miệng liền nhếch lên, cười âm lãnh.
Đại phu cẩn thận kiểm tra thi thể Lý Ngọc Thiền, cũng không có phát hiện vết thương hay dấu hiệu trúng độc nào, giống như thực sự chết bất đắc kỳ tử.
Đại phu không có kết luận gì, chỉ có thể hướng về phía Lý ngự sử mà lắc lắc đầu.
Lý ngự sử nắm chặt hai tay.
Nữ nhi của ông ta, chính ông ta cũng hiểu rõ.
Bởi vì là hòn ngọc quý trên tay chính mình, cho nên vẫn luôn vô cùng trân ái.
Từ nhỏ, Thiền Nhi đã ăn qua rất nhiều loại thuốc bổ, trước nay cũng chưa từng bị bệnh vặt nào.
Sao có thể vô duyên vô cớ, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử? Chắc chắn là có người hãm hại! Hơn nữa, nhất định Cảnh Hồng biết là ai, hơn nữa còn có ý đồ bao che cho nàng ta!
Giờ phút này, Lý ngự sử đã hối hận! Ông ta không nên chỉ nghe vài câu làm nũng của nữ nhi, liền đáp ứng gả nó vào phủ Nhị hoàng tử! Là chính ông ta đã hại nữ nhi mà!.
Danh Sách Chương: