Thật lâu sau, hai người rời môi, Cảnh Tư trán chạm trán với Mặc Yên.
"Đáp ứng với ta! Nhất định phải sống sót!" Cảnh Tư trịnh trọng nói, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu thâm trầm, tay phải đặt ở phía sau cổ của Mặc Yên, không ngừng vuốt ve.
Hắn hận không thể bỏ xuống tất cả để cùng đi biên quan với Thanh Thanh, chỉ là hắn không thể làm như vậy.
Giống như Thanh Thanh bảo vệ quốc gia, hắn cũng có trách nhiệm của chính mình.
Tuy rằng trước đây Cảnh Thần học không ít sách trị quốc, nhưng đó đều là lý luận suông.
Đối với việc quốc gia đại sự chân chính, tân hoàng đế vẫn còn luống cuống tay chân.
Hắn không thể rời đi vào giờ phút này, để toàn bộ cục diện rối rắm lại cho Cảnh Thần.
"Yên tâm đi! Ai cũng có thể chết, chỉ có ta là sẽ không chết!" Mặc Yên thoải mái nói giỡn.
"Có ta ở đây, sao Tiểu Yên Nhi có thể xảy ra chuyện được cơ chứ? Nếu thực sự xảy ra chuyện, còn không phải là đánh vào mặt của ta hay sao!" Lông xù xù vỗ vỗ bộ ngực bảo đảm, tuy rằng Cảnh Tư cũng không nghe thấy được.
Cảnh Tư buông Mặc Yên ra, trên mặt hắn miễn cưỡng cười, nói: "Đi thôi!"
Mặc Yên lên ngựa, trong mắt vẫn còn ý cười, trêu chọc, "Huynh còn cái gì không yên tâm cơ chứ? Huynh đang coi thường ta sao? Không phục thì về sau chúng ta so chiêu thử, đến lúc đó ta sẽ nhường huynh vài chiêu? Nhìn xem, ta đường đường là Úc tướng quân võ nghệ cao cường, trong thiên hạ cũng khó có đối thủ!"
Cảnh Tư bị bộ dạng tự luyến này của nàng chọc cười, lần này là cười thật!
"Được! Đến lúc đó còn mong Úc tướng quân thủ hạ lưu tình!"
Cảnh Tư sờ sờ đầu Vô Ảnh, Vô Ảnh cũng không có né tránh, chỉ ngạo kiều mà phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Trong khoảng thời gian này, Vô Ảnh vẫn luôn ở tại chuồng ngựa của Phủ Nhàn Vương.
Thường thường, Cảnh Tư cũng có chạy tới bồi dưỡng một chút cảm tình với nó.
Sau khi Vô Ảnh quen thuộc với hắn, cũng đã không còn ghét bỏ hắn như lúc trước!
Không biết Cảnh Tư ghé vào bên tai Vô Ảnh nói cái gì, Vô Ảnh chớp chớp mắt, xem như đáp lại hắn, Cảnh Tư cao hứng vuốt vuốt bộ lông của nó.
"Huynh và nó ở đằng kia nói thầm cái gì đó? Như thế nào, hiện tại đã có bí mật nhỏ giữa hai huynh đệ rồi hay sao! Còn dám nói nhỏ ở trước mặt ta! Coi như ta không tồn tại à!" Mặc Yên ngữ khí hơi chua nói.
Cảnh Tư cùng Vô Ảnh liếc nhìn nhau một cái, trong mắt của người và ngựa đều hiện lên một tia kim quang.
"Được rồi! Huynh trở về đi! Ta phải đi rồi!" Mặc Yên thấy không có ai phản ứng với chính mình, tức giận nói.
Cảnh Tư nhìn nàng một cái, nghe lời xoay người rời đi, hắn không có gì phải lo lắng! Thanh Thanh đã có hộ hoa sứ giả mới rồi!
Mặc Yên: .
Vì sao ly biệt lại không có một chút thương cảm nào vậy! Tuy nói đây là mong muốn của chính mình, nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy tức giận!
Lông xù xù còn đứng ở một bên mà nói mát, "Ôi nam nhân! Thật không đáng tin cậy! Ngươi nhìn xem, cuối cùng, bên cạnh ngươi cũng chỉ có mình ta, không phải sao? Cho nên, ngày thường ngươi nhất định phải đối xử tốt với ta một chút! Đừng động một chút liền uy hiếp ta, có được hay không? Ta cũng có nhân cách tôn nghiêm, à không phải, thú cách tôn nghiêm! Luôn bị người coi như quả bóng mà đá, ta không cần mặt mũi sao? Về sau, nếu chuyện này truyền ra, ta phải làm như thế nào? Gần đây ta lại có thêm một mộng tưởng mới, đó chính là cưới vợ! Ta cũng già đầu rồi, cũng nên tìm một con thú để tạo nên một đoạn tình yêu tốt đẹp tuổi xế chiều!"
Mặc Yên nhìn thân thể nhỏ xíu của con thú trước mắt, khóe miệng nàng giật giật, lại còn là tình yêu tuổi xế chiều nữa chứ.
Đã không hiểu từ ngữ thì cũng không nên dùng loạn.
Tuổi của nó thì gọi là yêu sớm thì đúng hơn!
Kỳ thật, Mặc Yên không biết tuổi của lông xù xù đúng thật là rất lớn, chẳng qua là nó bị thương nên mới biến thành như bây giờ.
Không chỉ thân thể hóa nhỏ, mà tâm trí cũng bị biến hóa theo!
Tuy rằng trong tiềm thức của lông xù xù biết bản thân nó không phải là một con thú nhỏ, mà nó đã thành niên đến tuổi cưới vợ.
Nhưng mấu chốt là, nó căn bản không nhớ rõ là bản thân nó đã có nàng dâu nhỏ rồi!
"Ngươi nói xong rồi sao?" Mặc Yên hỏi.
Lông xù xù còn đang muốn thao thao bất tuyệt, "Đương nhiên chưa rồi! Ta.."
Mặc Yên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó liền không do dự che chắn nó đi!
Dọc theo đường đi, Mặc Yên ra sức thúc ngựa.
Hoàng hôn năm ngày sau, cuối cùng nàng cũng đã chạy về tới Nhạn Nam Quan.
Đám người Lâm Thành đã sớm mang theo số tiền lớn của Mặc Yên, mua rất nhiều lương thảo tới Nhạn Nam quan, thậm chí còn tham gia được mấy trận đánh!
Nhờ có số lương thảo này, các binh lính ở Nhạn Nam quan được ăn no mỗi ngày, đánh vô cùng nhiệt tình, cũng thắng được vài trận! Bên trong Nhạn Nam quan vô cùng yên bình, hoàn toàn nhìn không ra cảm giác nguy cấp.
Lâm Thành nhờ vào thuộc tính lảm nhảm cùng phong cách khôi hài của hắn, cho nên cũng đã hòa mình với quân đội và nhân dân ở Nhạn Nam quan! Ngay cả bác gái bán đồ ăn nhìn thấy hắn cũng phải lôi kéo hắn nói vài câu, trước khi đi còn muốn đưa cho hắn một bó đồ ăn!
Cho nên, thời điểm Mặc Yên cưỡi ngựa đi vào phủ tướng quân, vừa nhìn đã thấy Lâm Thành ngốc hề hề chạy tới nghênh đón nàng, trong tay còn giơ một bó rau dưa xanh mượt, màu xanh lục vừa lúc dừng ở trên đầu của hắn, thoạt nhìn rất là buồn cười!
Mặc Yên lập tức vào phủ tướng quân, Lâm Thành thở hồng hộc đuổi theo ở phía sau, "Phu nhân! Ngài đã tới rồi!"
"Tình huống thế nào?" Mặc Yên vừa đi vừa nói chuyện, dọc theo đường đi đều có người chào hỏi nàng, Mặc Yên đều đáp lại.
Lâm Thành thấy vậy, hắn có cảm giác như bản thân cũng được hưởng ké theo phu nhân, cho nên cũng bắt chước gật đầu theo.
Phu nhân không hổ là phu nhân! Nhìn xem tư thế thu phục được dân tâm này!
"Đánh mấy trận đều thắng! Đám ô hợp Xiêm La quốc kia đều không ra gì! Vốn đang diễu võ dương oai khiêu khích chúng ta, kết quả đánh thua mấy trận liền làm rùa đen rút đầu! Đã hai ngày không lộ diện rồi!"
"Không được thiếu cảnh giác! Nói không chừng người ta đang mưu đồ đại sự bí mật gì đó, chuẩn bị một kích tất thắng!" Mặc Yên nghiêm túc nói.
"Thuộc hạ hiểu rõ! Hắc hắc! Đã phái người đi tìm hiểu! Chắc là sắp trở lại!" Lâm Thành cười đến không thấy mắt.
Mặc Yên vừa lòng, gật gật đầu, "Làm không tồi! Tiền tiêu tháng này tăng lên gấp đôi!"
"Cảm ơn phu nhân!" Lâm Thành vui vẻ rạo rực đáp.
Đang nói, liền thấy một thị vệ vội vã đi vào.
Nhìn thấy Mặc Yên, ánh mắt hắn sáng lên, "Phu nhân!"
Mặc Yên bảo hắn đứng dậy, "Nói một chút đi! Mang về tin tức gì!"
"Phu nhân thật là liệu sự như thần!" Thị vệ cũng chưa cho Lâm Thành một ánh mắt nào, giống như là hoàn toàn không nhìn thấy thống lĩnh nhà bọn họ.
Lâm Thành: Ở trước mặt phu nhân, ta chỉ là một cái phông nền..
"Thuộc hạ xác thật đã tìm hiểu được một ít tin tức trọng yếu! Hai ngày này, bên phía Xiêm La quốc không có dị động, là bởi vì bọn họ đang chờ đợi vương quân phái tướng quân mới tới.
Nghe nói vị tướng quân này chính là tướng quân có uy vọng nhất Xiêm La quốc, gọi là..
Tháp La gì gì đấy? Hình như là vậy! Hình như vô cùng lợi hại! Thuộc hạ phỏng đoán, đợi vị tướng quân này đến, sĩ khí của bọn họ sẽ tăng nhiều, lập tức sẽ tiến công một lần nữa!"
"Tháp La! Ta biết người này! Ông ta là Thường Thắng tướng quân của Xiêm La quốc! Từng ở dưới trướng của hai đời vương quân Xiêm La quốc! Võ nghệ cao cường, dụng binh như thần, là một vị tướng tài hiếm có! Tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng càng già càng dẻo dai.
Không ngờ Xiêm La quốc lại phái loại bảo vật quốc gia này tới! Thật đúng là để mắt tới Úc Thanh ta!" Mặc Yên ý vị thâm trường cười nói.
"Nếu đã nói như vậy, Tháp La cũng rất khó đối phó!" Lâm Thành không còn phong cách vui cười như ngày thường.
Trên mặt hắn nghiêm túc lên, chau mày..
Danh Sách Chương: