"Chưởng quầy nói đúng, ta không uống rượu.
Ta đi lên nghỉ ngơi trước, đồ ăn đành phải làm phiền tiểu nhị ca ca đưa vào phòng." Không biết trong hồ lô của lão bản khách điếm bán cái gì.
Mặc Yên chỉ mong là chính mình suy nghĩ nhiều, nàng còn muốn được ngủ một giấc đó!
Được tiểu nhị dẫn dắt, Mặc Yên đi vào một gian phòng ở lầu hai.
Sau khi đuổi tiểu nhị đi, nàng đóng cửa lại, nhìn cách bố trí gian phòng, sau đó lại đi đến trước cửa sổ, mở ra nhìn xuống đường phố.
"Tiểu Yên Nhi, có cái gì không đúng sao?" Lông xù xù nhìn một loạt hành động của Mặc Yên, khó hiểu hỏi.
"Sao có thể trùng hợp còn dư lại một gian phòng cho khách như vậy.
Tuy rằng nơi này không phải nằm trên đường lớn, nhưng cũng cách không xa.
Bên ngoài người đến người đi, nhiều người ở bên ngoài như vậy, bọn họ đều ở chỗ nào? Hơn nữa, lão bản cùng tiểu nhị đi đứng đều rất Xảo Xảo, vừa nhìn đã biết là người biết võ.
Nhà ai mở khách điếm mà còn yêu cầu công phu tốt! Sợ bị đánh cướp sao?" Mặc Yên đi đến trước bàn, ngồi xuống, sờ sờ ấm trà, vẫn còn ấm, "Có người ở thì mới có người pha trà! Vừa rồi trong phòng này còn có người đó!"
Lông xù xù lại hỏi, "Nếu cảm thấy nơi này hẳn đã đầy người, vậy vừa rồi ngươi còn tiến vào làm gì?"
"Ăn cơm đó, đại ca! Chỉ lo lên đường, đến bây giờ ta cũng chưa ăn cơm đâu!" Mặc Yên xoa xoa cái bụng đã lép xẹp.
Lông xù xù: Chậc..
Thật xấu hổ.
Ta quên mất hiện tại ngươi chỉ là người thường!
Lúc này, tiểu nhị tới gõ cửa, "Khách quan, đồ ăn của ngài đã được chuẩn bị tốt!"
Sau khi được cho phép, tiểu nhị đẩy cửa tiến vào, đặt đồ ăn lên trên bàn, còn đưa tới một bình trà mới.
"Sao lại nhanh như vậy?" Mặc Yên cười hỏi, sau đó nàng giả vờ chịu đói hết nổi mà cầm đũa lên ăn.
Tiểu nhị thấy thế, tươi cười thân thiết mà giải thích: "Không phải là sắp đóng cửa sao! Đây là cơm mà chưởng quầy để lại cho chính mình! Chưởng quầy nói khách nhân là lớn nhất, liền bảo tiểu nhân mang cơm lên cho ngài trước!"
Trong miệng Mặc Yên chứa đầy cơm, mồm miệng không rõ mà nói: "Chưởng quầy của các ngươi đúng là người tốt! Ngươi thay ta cảm ơn ông ấy! À, đúng rồi! Tiền trọ cùng tiền cơm là bao nhiêu? Lúc nãy ta đã quên giao tiền!"
"Không gấp, khách điếm chúng ta đều là trước khi đi mới thu tiền.
Chờ ngày mai, thời điểm ngài đi thì đến tìm chưởng quầy là được!" Nói xong, tiểu nhị liền đi ra ngoài, "Ngài ăn từ từ, tiểu nhân liền không quấy rầy!"
Thấy tiểu nhị đóng cửa rời đi, Mặc Yên buông đôi đũa trong tay, "Lông xù xù, ngươi mau nhìn xem đồ ăn này có vấn đề gì hay không!"
Lông xù xù kiểm tra liền phát hiện ra vấn đề, "Đồ ăn này có mê dược, trong ấm trà cũng có!" Nói xong, nó liền lấy ra một viên đan dược đưa cho Mặc Yên, "Đây là Tỉnh Táo đan do ta tự nghĩ ra, ăn vào một viên, ngươi liền có thể không sợ bất bất kỳ mê dược gì!"
Mặc Yên:.
Cái tên của đan dược này thật là..
Bất quá, hiệu quả của đan dược không tồi.
Sau khi ăn vào, Mặc Yên cảm thấy cả người càng thêm dư thừa tinh lực, liên tục thức mấy đêm cũng không có vấn đề gì.
"Ngươi nhìn xem thử mấy gian phòng còn lại có phải đã đầy người hay không." Não trở nên tỉnh táo, ý nghĩ của Mặc Yên cũng rõ ràng lên.
Lông xù xù nhìn một vòng rồi mới nói: "Có rất nhiều phòng trống, có người nằm trên giường."
Dưới lầu, tiểu nhị đi xuống liền đến thẳng chỗ chưởng quầy.
Hai người trao đổi ánh mắt, sau đó liền đi vào hậu viện.
"Đã ăn rồi!" Tiểu nhị cười gian, nhẹ giọng nói.
Giờ phút này, hắn cùng với tiểu nhị thân thiết vừa nãy, quả thực như hai người khác nhau.
Chưởng quầy nghe được lời này cũng yên lòng, dặn dò: "Chờ lát nữa lại đi thổi thêm khói mê.
Dù sao cũng là người giang hồ, có võ công trong người, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Tiểu nhị cũng đang có ý này, "Vốn dĩ sắp phải đóng cửa, ai ngờ rằng đồ tốt lại tự mình đưa đến!"
Lúc nửa đêm, Mặc Yên nằm ở trên giường, trợn tròn mắt ăn không ngồi rồi.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng vang, có tiếng bước chân người, lặng lẽ tới gần gian phòng của Mặc Yên.
Ngay sau đó liền thổi vào một trận khói mê.
Người nọ đợi ở bên ngoài trong chốc lát, sau đó liền đẩy cửa tiến vào.
Lúc này, Mặc Yên đã lắc mình trốn vào trong một góc âm u.
Người nọ đi đến trước giường, phát hiện không có người, đại kinh thất sắc, quay người lại.
Mặc Yên liền quỷ mị xuất hiện ở trước mặt hắn, một chưởng đánh hắn hôn mê, sau đó kéo khăn che mặt xuống, phát hiện người này đúng là tiểu nhị.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh tiếp đón.
Mặc Yên vội vàng cùng tiểu nhị thay đổi quần áo, sau đó khiêng tiểu nhị ra cửa.
"Sao lại chậm chạp như vậy?" Người bịt mặt chờ ở bên ngoài hỏi.
"Thổi khói mê xong, ta đợi một lúc rồi mới đi vào." Thanh âm của Mặc Yên ở dưới lớp khăn che mặt mơ hồ không rõ, đối phương không hoài nghi chút nào, liền xoay người đi xuống, Mặc Yên theo sát ở phía sau.
"Chúng ta không nhân cơ hội mà chạy sao?" Lông xù xù hoài nghi, sao còn đi theo bọn họ chứ! Hay là muốn làm việc thiện, muốn đi vào hang ổ của người ta sao?
"Vừa rồi ngươi có nhìn thấy hình xăm trên cánh tay của tiểu nhị không, không cảm thấy có chút quen mắt sao?" Mặc Yên thần bí hề hề nói.
"Ngươi vừa nói như vậy, hình như là có chút quen mắt.." Lông xù xù thúc đẩy đầu óc nhớ lại, "Là gặp qua ở đâu nhỉ? Cảm giác mới nhìn thấy gần đây.."
Mặc Yên:.
Giống y não cá mà!
"Là hôm nay! Hắc y nhân đánh ta ở trên đường núi!"
Lông xù xù bừng tỉnh đại ngộ, tức giận mà nói: "Lại là Tả Phiên Phiên! Nàng ta cứ dây dưa không xong! Hôm nay ngươi không nên buông tha nàng ta! Ngươi nên đuổi theo đánh nàng ta đến mức cha mẹ đều nhận không ra đi!"
"Ái chà! Từ lúc nào mà ngươi lại bạo lực như vậy! Vẫn là lông xù xù đơn thuần tốt đẹp mà ta biết sao?" Mặc Yên có chút ngoài ý muốn, trêu chọc nói.
Lông xù xù ngượng ngùng nói: "Ta đây không phải là bất bình thay ngươi sao! Ngươi đã đi một ngày đường, buổi tối còn không thể nghỉ ngơi tốt."
"Chuyện này là bởi vì ai?" Mặc Yên tức giận nói.
"Chậc..
Ta cũng có trách nhiệm." Lông xù xù không dám lên tiếng.
Khi nói chuyện, Mặc Yên đã đi theo hắc y nhân từ địa đạo ra khỏi thành, chỉ thấy phía trước dừng lại hai chiếc xe ngựa.
Mặc Yên mở màn xe ra, bỏ tiểu nhị đang hôn mê vào trong xe ngựa, lại phát hiện trên xe ngựa còn có vài cô nương bị hôn mê, liền biết chuyện lần này không phải hướng về phía chính mình mà tới.
Mắt thấy trong xe có người giật mình, trong lòng Mặc Yên cười thầm, thì ra có người giống mình nha!
Lúc này, một người khác thúc giục Mặc Yên đi mau.
Mặc Yên buông màn xe, xe ngựa liền đi theo chiếc xe ngựa phía trước, trong lòng thầm tìm một cơ hội làm quen vị "cô nương" gan lớn trong xe một chút.
Cảm giác được xe ngựa đã lên đường rồi, "cô nương" giả bộ bất tỉnh đẩy cái người đè ở phía trên ra, ngồi dậy, trong lòng mắng: "Người này ăn cái gì lớn lên vậy, sao có thể nặng như vậy!"
Đợi đến khi thấy rõ mặt của người nọ, "nàng" ấy xém chút nữa mà nôn ra, đây mà là nữ nhi sao? Xấu đến tận cùng chân trời! Trời ạ! Cả đời "nàng" ấy cũng chưa gặp qua nữ nhân nào xấu như vậy!
Nghĩ lại một chút, không đúng nha.
Nhóm người bị bắt đều là những cô nương xinh đẹp, người này căn bản không lọt được vào mắt bọn họ!
Lại cẩn thận nhìn kỹ thêm một chút, đây không phải là tiểu nhị của khách điếm kia sao! Sao hắn lại bị biến thành như vậy rồi bị bỏ vào trong xe ngựa! Chẳng lẽ..
Lúc này, lông xù xù rảnh rỗi không có việc gì làm, liền xung phong nhận việc giúp Mặc Yên nhìn chằm chằm tiểu nhị bị nàng đánh ngất.
Không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy được một người không nên ở chỗ này, lại nhìn thoáng qua diện mạo của người nọ, "Phốc! Phốc! Phốc!" Lông xù xù phun toàn bộ nước mà nó vừa mới uống, "A ha ha ha ha ha!" Nó ôm bụng, ở trên mặt đất mà cười lăn lộn!.
Danh Sách Chương: