Không lâu sau, từ bên ngoài có hai bóng người cùng chiếu lên cửa điện, bức màn sa mỏng được vén lên, hai vị Vương gia cùng bước vào. Sau khi hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu, hai người cùng ngước lên, liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp mà tao nhã đó.
Đã tới Cẩm Tú biệt uyển được mấy ngày, Lệnh Viên từ khi vào đất Nam Việt đều ở trong biệt uyển, sao hôm nay lại vào cung? Tròng mắt đen láy của Khánh vương hơi co rút, bống nghe Tiêu hậu cười nói: “Hôm nay Lệnh Viên vào cung là vì chuyện của Thế tử, gọi hai đứa đến để cùng nghe.” Đây là lần đầu Tiêu hậu gọi hai chưa Lệnh Viên, vậy mà còn làm bộ hết sức thân mật, giọng nói còn toát ra vẻ dịu dàng, nhưng khi lọt vào tai Lệnh Viên thì chỉ có một tia lạnh lẽo.
Dận vương vén vạt áo quỳ xuống trước mặt Hoàng đế Nam Việt thành khẩn nói: “Phụ hoàng , Doãn Duật tuyệt đối không thể làm chuyện như thế được, mong phụ hoàng minh giám.”
“Lão tứ, y có làm hay không, con nói thôi thì chưa đủ. Hơn nữa, bản thân y cũng chưa từng tranh biện gì, hẳn là đã thừa nhận rồi.” Trong mắt Tiêu hậu ấn chưa vẻ chế giễu, lạnh lùng liếc nhìn người bên dười.
Hoàng đế Nam Việt lại dời ánh mắt về phía Lệnh Viên, nơi đáy mắt có vẻ thăm dò. Rồi lão không do dự nữa, ra hiệu cho người phía dưới đứng dậy trước, sau đó hờ hững nói với Lệnh Viên: “Trẫm muốn nghe rõ xem sao.” Lão vừa nói vừa quay người đi tới, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, lại nói tiếp: “Tất cả cũng đừng đứng nữa, ngồi xuống hết đi.”
Tiêu hậu ngồi xuống bên cạnh lão, miễn cướng cất tiếng: “Đây là lỗi của Thế tử, không liên qua tới Lệnh Viên, điều này bản cung và Hoàng thượng có thể phân biệt được rõ ràng.”
Anh Tịnh đỡ Lệnh Viên ngồi xuống ghế, nghe Tiêu hậu nói như vậy, Lệnh Viên khẽ nở nụ cười, rồi mới nói: “Nương nương nói vậy là sai rồi. Từ xưa đến nay, phàm việc gì có dính đến hai chữ ‘tư tình’, Lệnh Viên chưa từng nghe nói hai bên nam nữ lại chỉ có một bên trong sạch. Cho dù hôm nay nương nương có thể giúp Lệnh Viên phong tỏa tin đồn, cũng khó đảm bảo sau này không bị người ta chỉ trích. Lệnh Viên thân là nữ tử, bụng dạ không được rộng rãi, tự thấy mình không thể chịu đựng được những lời đàm tiếu của thiên hạ, cho nên, chỉ có trả lại sự trong sạch cho Thế tử, Lệnh Viên mới có thể trong sach được.”
Nàng nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, Khánh vương đột nhiên cất tiếng: “Vậy Công chúa hãy nói xem, phải làm thế nào để chừng minh sự trong sạch của Thế tử ?” Nơi đáy mắt hắn thoáng qua một tia sáng, bên khóe miệng là một nụ cười thâm sâu khó lường, ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm vào cánh tay Lệnh Viên. Chẳng lẽ trên cánh tay dưới ống tay áo kia còn có dấu thủ cung sa được sao?
Khánh vương vừa nhìn vừa cười giễu cợt, hắn biết rõ là không có, cho nên mới hỏi không chút kiêng dè. Trước khi đến Nam Việt, Công chúa đã không còn là trinh nữ, nói gì đến việc chứng minh sự trong sạch cho Thế tử.
Tiêu hậu ném về phía hắn một tia nhìn tán thưởng.
Dận vương ngoảnh đầu sang, nhìn đăm đăm vào nữ tử bên cạnh. Ánh mắt hai người giao nhau, Lệnh Viên lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, khẽ mỉm cười rồi nhìn qua phía Hoàng đế Nam Việt nói: “Việc này chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.”
“Hiểu lầm?” Hoàng đế Nam Việt vốn vẫn ngồi lặng lẽ, cuối cùng hơi cau mày, cất tiếng hỏi, rồi lão đưa mắt nhìn mấy người trước mặt, quả nhiên thấy ai cũng có vẻ hoài nghi. Thấy Lệnh Viên không hề tỏ ra hoang mang, trong lòng Hoàng đế Nam Việt đã cảm thấy tò mò, muốn làm rõ mọi chuyện. Bàn tay đang xoay tràng hạt cũng không dừng lại, ánh mắt Hoàng đế Nam Việt vẫn toát ra vẻ sâu xa, nhưng giọng nói vẫn rất hiền hòa: “Vậy Công chúa nói xem, sự hiểu lầm này như thế nào?”
Lệnh Viên khẽ ‘vâng’ một tiếng, ánh mắt liếc qua phía Khánh vương , khiến hắn hơi ngẩn người. Nàng nói: “Ngày đó, khi Khánh vương Điện hạ và Thế tử cùng đi sứ Bắc Hán, Lệnh Viên từng nghe nói Thế tử muốn tìm kiếm một cố nhân, Điện hạ có còn nhớ cô nương đó tên là gì không?”
Khuôn mặt nàng nở một nụ cười tươi tắn, nhưng trong mắt Khánh vương lại toát ra sự nguy hiểm. Trái tim hắn hơi co rút, thoáng cảm thấy một chân mình đã bước vào cạm bẫy của nàng, nhưng suy đi nghĩ lại, nhất thời hắn chẳng thể nghĩ ra cạm bẫy đó là gì...
Hắn không nói gì, Lệnh Viên cũng không vội vã, ung dung nói: “Nếu trí nhớ của Điện hạ không tốt, cũng có thể hỏi các thị vệ từng theo Điện hạ đi sứ Bắc Hán, chắc không đến nỗi tất cả mọi người đều đã quên mất chuyện này.”
Hỏi vậy nhưng Lệnh Viên cũng chỉ đang đánh cược, nàng cũng không dám khẳng định tất cả các thị vệ đều biết người mà Doãn Duật muốn tìm, nhưng nụ cười trên khuôn mặt Khánh vương rốt cuộc cũng dần thu lại: “Hình như là Anh Tịnh.” Hắn trả lời với giọng hơi miễn cưỡng. Đêm đó, Doãn Duật say rượu, trong lúc vô ý đã gọi ra cái tên này, có mấy thị vệ cũng nghe thấy. Khi đó hắn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, dường như đã nghe thấy ở đâu, nhưng vì phải lo nghĩ quá nhiều việc nên cũng không chú ý. Hôm nay Lệnh Viên lại nhắc tới chuyện này, những mảnh ký ức trong đầu Khánh vương dần được ghép lại.
Lệnh Viên khẽ gật đầu, gọi: “Anh Tịnh.”
“Có nô tì.” Người thị nữ đang đứng bên cạnh Lệnh Viên chậm rãi bước tới trước mặt nàng, cúi đầu cung kính, bộ dạng hết sức khiêm nhường.
Cặp mắt Khánh vương lập tức mở to, hôm đó, ở trước cửa Mặc Lan biệt viện, người thị nữ bị Lệnh Viên quát lui xuống chính là Anh Tịnh. Chính là cô ta.
Bao nhiêu ký ức ào ạt đổ về.
Nhưng... đã muộn rồi, tất cả đều đã muộn.
Sắc mặt Lệnh Viên nghiêm trang, nhìn về phía Hoàng đế Nam Việt, chậm rãi nói: “Người mà Thế tử vừa ý chính là thị nữ của Lệnh Viên. Trước đó Lệnh Viên vẫn không hề hay biết, nhưng sau khí Thế tử phải vào thiên lao, Anh Tịnh lại giấu Lệnh Viên lén đến Ký An vương phủ thăm dò tin tức về Thế tử. Nếu không phải hôm nay có tin Thế tử bị định tội, thị còn không dám nói chuyện này, bây giờ thị lại nôn nòng nhở Lệnh Viên đi cầu xin giúp.
Trong đáy mắt Hoàng đế Nam Việt thấp thoáng một nét cười phức tạp, dường như lão không thể ngờ một tội lỗi lớn bẳng trời mà nàng lại có thể dễ dàng hóa giải như thế này. Tiêu hậu và Khánh vương tất nhiên không tin, lại hỏi có chứng cớ gì không.
Lệnh Viên khẽ mỉm cười, không để bụng mà tỉ mỉ kể lại tất cả...
Việc Thế tử của Ký An vương thời niên thiếu ra ngoài học nghệ không phải là bí mật ở Nam Việt. Khi đó, y đã gặp Anh Tịnh tại Thanh Đỉnh, hai người vừa ý nhau, liền lén ước định việc cả đời. Năm Thánh Vũ thứ mười hai, ở Bắc Hán, ca ca của Anh Tịnh được thăng quan nên phải đến Hàm Lăng nhậm chức, cả nhà đều dọn đi, vì vậy hai người mất liên lạc. Năm Càn Ninh thứ sáu, trong nhà Anh Tịnh xảy ra biến cố, cho nên mới đi theo Lệnh Viên đến tận bây giờ. Thị và Thế tử cũng chỉ gặp lại nhau khi Thế tử đi sứ Bắc Hán, theo lý mà nói, thị là thị nữ tùy thân của Đại trưởng công chúa, hoàn toàn có thể được ân chuẩn lấy chồng ở Bắc Hán, không cần theo Lệnh Viên tới Nam Việt, nhưng Anh Tịnh lại nhất quyết xin đi theo.
Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết căn nguyên là vì Thế tử nên Anh Tịnh mới nhất quyết xin đi theo Lệnh Viên.
Sắc mặt trở nên âm trầm đến đáng sợ, Tiêu hậu buột miệng hỏi: “Ca ca của thị chính là THẩm phò mã của Bắc Hán sao?”
Dận vương mím môi không nói gì, Lệnh Viên thì đã gật đầu.
Tiêu hậu quả đúng là tinh tường, nàng chỉ nói vậy thôi mà ba ta đã biết nói về người nào và việc nào rồi. Có điều, những lời này chẳng có sơ hở gì, chẳng ai biết muội muội của phò mã, sẽ chẳng ai biết thực ra khuê danh của nàng ta là Ngọc Trí chứ không phải Anh Tịnh. Ngày đó, Lệnh Viên và Doãn Duật gặp nhau ở Lạc huyện, cuối cùng phải chia tay, tất cả các chi tiết đều được nàng kể với bảy phần thực, ba phần giả. Cho dù Tiêu hậu có điều tra thì củng chỉ biết rằng muội muội của phò mã quả thực đã theo Lệnh Viên vào cung từ năm Càn Ninh thứ sáu, vậy là đủ.
Anh Tịnh đột nhiên quỳ sụp xuống, cất giọng ngẹn ngào: “Hoàng thượng, Nương nương, những lời nô tì và Công chúa nói đều là sự thực, Thế tử chưa từng mạo phạm Công chúa, cũng không thể mạo phạm Công chúa. Hôm đó, thích khách tấn công doanh trại, là nô tì đã cầu xin Thế tử đi bảo vệ Công chúa. Nếu các vị không tin, nô tì còn có chứng cớ.” Thị hoang mang móc từ trong tay áo ra một tấm khăn, dâng lên bằng hai tay: “Đây chính là tín vật mà Thế tử đã tặng cho nô tì vào năm Thánh Vũ thứ mười hai, coi như lời hẹn ước sẽ sống với nhau đến suốt đời.”
Hoàng đế Nam Việt chăm chú quan sát một hồi, rồi quay sang nói với Tiêu hậu: “Nếu trẫm nhớ không nhầm, ngày trước, Hoàng hậu và Ký An vương phi đã từng trao đổi về cach thêu thùa, vậy Hoàng hậu hãy xem xem, đó có phải là thủ pháp của Ký An vương phi không.”
Tiêu hậu quan sát tỉ mỉ một hồi, rồi miễn cưỡng nở nụ cười: “quả đũng vậy.” Hơn nữa, xuất xứ của loại vải dùng để may tấm khăn tay đó, Tiêu hạu thân là chủ hậu cung vừa nhìn đã nhận ra ngay, loại vải này đã hơn mười năm nay không được tiến cống nữa rồi, nghe nói khí hậu vừng Giang Nam dần thay đổi, không thể sản xuất ra loại vải như vậy nữa. Nếu không cất giữ cẩn thận, đã hơn mười năm rồi, không thể còn tấm khăn này, đường đường là Ký An vương phủ chẳng lẽ lại bạc đãi Thế tử đến mực hơn mười năm không đổi khăn tay? Suy nghĩ như vậy, đến bản thân Tiêu hậu cũng không kìm được cảm thấy tức cười.
Sắc mặt Khánh vương biến đổi hẳn, rốt cuộc vẫn có chút không cam tâm: “Vậy bản vương cũng muốn xem người đã tặng cho Thế tử tín vật gì?”
Lời của hắn có ẩn chứa mưu mô, Anh Tịnh không khỏi khẽ run rẩy, cúi đầu nghẹn ngào nói: “Nô tì... không có.”
Khánh vương còn muốn nói tiếp, Dận vương trước giờ vẫn ngồi im lặng một bên, nay cũng mở miệng: “Phụ hoàng còn nhớ không , người không chỉ một lần nhắc đến chuyện hôn nhân của Doãn Duật , nhưng đều bị y kiếm cớ cự tuyệt. Nhi thần cũng từng xin phụ hoàng ban hôn cho y và Thượng Dương quận chúa , vậy mà y vẫn không chịu. Y một lòng muốn giữ lại vị trí phu nhân cho Anh Tịnh như thế, đến nước này rồi, người còn muốn hỏi Công chúa điều gì nữa sao?”
Hắn vừa dứt lời, đã thấy bóng người diếm lệ kia đột nhiên đứng dậy, rồi quỳ xuống bên cạnh Anh Tịnh, ung dung cất tiếng: “Trên cánh tay Lệnh Viên đã không còn chứng cứ xác thực nhất, đã nói đến nước này, nếu Hoàng thượng còn không tin, chi bằng hôm nay hãy hạ lệnh trục xuất Lệnh Viên về Bắc Hán đi thôi.”
Câu nói này của nàng lập tức gây ra một cơn xao động, Dận vương cũng ngây người , chăm chú nhìn nàng. Lúc này, hắn ở cách nàng rất gần, nhìn rõ trên khuôn mặt xinh đẹp kia không hề có vẻ sợ hãi, cũng không phải sự thản nhiên coi cái chết nhẹ như lông hồng, mà đó là vẻ điềm đạm, ung dũng vốn có. Từ sau lần gặp gỡ đầu tiên trong rừng hôm đó, đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt. Trên người nữ tử không còn bộ quần áo bằng vải thô, bộ cung trang màu nhạt càng tôn nên vẻ thuần khiết, thoát tục của nàng, trong cặp mắt đen láy dưới hàng mi dày, cong vút kia là vẻ nắm chắc phần thắng, hoàn toàn không phải là bộ dạng của một thiếu nữ ngây thơ, mà trong những lời vừa rồi cũng không còn vẻ nhún nhường như ngày hôm đó, không ngờ rằng lại nói, thà bị trục xuất về Bắc Hán chứ không muốn bị hàm oan, thật khiến người ta kinh ngạc.
Sắc mặt Tiêu hậu trở nên trắng bệch, trước giờ chưa từng có người nào dám không nể mặt bà ta như thế.
“Lệnh Viên ...”
Bà ta vừa mở miệng, chợt nghr giọng nói hiền hòa của Hoàng đế Nam Việt: “Được rồi, việc này về sau đừng ai nhắc đến nữa. Lão tứ, còn không mau đỡ Công chúa dậy.”
Dận vương lập tức đưa tay đỡ nàng dậy, nàng cũng ngoảnh đầu nhìn y cười khẽ. Trong cặp mắt Dận vương là vẻ dịu dàng như nước của nàng, người ngoài nhìn vào thấy đúng là bức họa về một cặp phu thê tình sau nghĩa nặng. Hoàng đế Nam Việt lại cất tiếng, giọng nói đã ôn hòa hơn: “Hãy đưa Công chúa về đi, sau này cũng đừng nói gì đến chuyện về hay không về Bắc Hán nữa. Công chúa đã đến Nam Việt , vậy chính là con dâu của trẫm.”
Lệnh Viên nghe vậy bèn cất tiếng tạ ơn.
Tiêu hậu chen vào một câu: “Vậy chuyện của tì nữ này thì sao?”
Hoàng đế Nam Việt lại đưa mắt về phía Anh Tịnh nhẹ nhàng nói: “Đã là người mà Thế tử thích, vậy hãy bảo hắn tự đến Cẩm Tú biệt uyển cầu thân, trẫm sẽ chọn ngày ban thánh chỉ.”
Sắc mặt bỗng thay đổi, Anh Tịnh vội vàng khấu đầu: “Nô tì là thị nữ tùy thân của Công chúa, ngày nào Công chúa còn chưa thành thân thì ngày đó nô tì chưa thể rời xa Công chúa, xin Hoàng thượng hiểu cho. Công chúa có ơn với gia đình nô tì, nô tì chỉ muốn làm chòn bổn phận để báo đáp, xin Hoàng thượng hãy cho nô tì cơ hội này.”
Trong mắt thoáng qua nét tán thưởng, Hoàng đế Nam Việt sảng khoái cất tiếng đồng ý.
Cả đám người chậm rãi rời khỏi Đế cung.
Tôn Liên An cẩn thận bước vào hầu hạ: “Hoàng thượng chuẩn bị tới ngự thư phòng hay là vào phòng nghỉ ngơi?”
Bóng dáng đó không hề động đậy, ánh mắt nhìn đăm đăm ra cửa, chẳng còn vẻ hiền hòa như lúc trước, mà đột nhiên xuất hiện một tia sắc bén. Lão khẽ cất tiếng cười, bất ngờ hỏi: “Tôn Liên An, ngươi cảm thấy sự thực đúng như vậy không ?”
Lão thái giám lúc trước tuy không vào trong nhưng vẫn luôn đứng hầu bên ngoài bức rèm, người bên trong nói gì lão đều nghe rõ. Nhưng một câu: “Sự thực có đúng không” của Hoàng đế lại khiến lão khó hiểu, Hoàng thượng muốn nhắc đến chuyện Công chúa và Thế tử tư thông, hay là chuyện Thế tử và tì nữ kia?
Tôn Liên An còn đang do dự xem nên trả lời thế nào đã thấy người trước mặt đứng dậy, đi ra ngoài. Lão vội vàng đi theo, nhưng lại thấy Hoàng đế khoát tay nói: “Trẫm muốn đi dạo một mình.”
Bước ra ngoài hành lang, đi xuống bậc thềm đá, đội trên đầu vầng mặt trời nóng rực, vậy mà lão chẳng cảm thấy nóng, trong cặp mắt sâu xa toát ra mấy nét già nua. Hoàng đế Nam Việt dừng chân nhìn về phía đám người vừa rời đi, đầu ngón tay bóp chặt vào giữa hai hạt châu trên tràng hạt, rồi cất tiếng cười khẽ. Mấy đứa con của lão đều chẳng ra gì, nhưng không ngờ lại có được một cô con dâu tốt. Lão tứ may mắn cười được nàng ta, nhưng chẳng biết có năng lực để chế ngự hay không.
Dận vương vâng lệnh đích thân đưa Lệnh Viên về Cẩm Tú biệt uyển, nhưng vừa tới nơi hắn lại vội vã đi tới thiên lao.
Lệnh Viên thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh đầu thấy mắt Anh Tịnh vẫn đỏ hoe. Thị cau mày, hạ thấp giọng hỏi nàng: “Nửa năm sau nô tì phải làm sao đây?” Chẳng lẽ thật sự phải lấy Thế tử ? Anh Tịnh có chút hoảng hốt, mấy câu nói hồi nãy đều là thị buột miệng nói ra mà không để tâm tới chuyện sau này, nhưng nếu không như thế, chỉ e ngay ngày hôm sau thị sẽ phải lấy chồng rồi.
Lệnh Viên khẽ nói: “Đành đi đến đâu tính đến đó thôi.”
Anh Tịnh không còn cách nào, cũng không tiện nói gì thêm. Đi theo Lệnh Viên vào trong, thị như chợt nhớ tới điều gì, bèn rút chiếc khăn tay đưa cho nàng: “Công chúa , chiếc khăn này...”
“Em cứ cất đi.” Bây giờ nàng không thể lấy chiếc khăn này về, nếu không, chắc chắn sẽ bị người khác rèm pha. Anh Tịnh hiểu ý nàng , cũng chỉ biết gật đầu, đầu ngón tay khẽ vuốt mấy đường hoa văn được thêu thùa tinh tế trên chiếc khăn màu trắng, rồi khẽ thở dài: “Vẫn là Công chúa thông minh, bảo nô tì cầm chiếc khăn này đến vương phủ tìm vương phi nghĩ cách làm ký hiệu, không ngờ vương phi lại nói, kỹ thuật thêu thùa của bà đặc biệt, vốn chính là ký hiệu rồi.”
Lệnh Viên khẽ nở nụ cười, đúng thế, đó mới là điều may mắn tột cùng. Nếu không, chỉ e có làm ký hiệu mới cũng sẽ bị người khác nhận ra.
Anh Tịnh cẩn thận cất chiếc khăn, đây mãi mãi là đồ của Công chúa, thị coi như giữ gìn thay Công chúa vậy. Dưới ánh mawtj trời chói mắt, cả khu vườn trồng đầy hoa tử vi chẳng có chút hơi ấm, Anh Tịnh không khỏi cảm thấy buồn bực, lại nghĩ tới Dận vương bèn nói: “Dận vương cũng thật là... Hoàng thượng bảo ngài đưa Công chúa tới biệt viện, ngài lại đưa tới nơi rồi đi ngay, trong lòng ngài chẳng hề nghĩ tới Công chúa.”
Trong lời nói của thị nữ thấp thoáng vẻ không vui, nhưng Lệnh Viên lại mỉm cười. Dận vương đối xử với nàng như thế nào, nàng chưa từng yêu cầu gì quá cao, dù sao hai người bọn họ cũng chẳng có tình yêu, ở lại hay không ở lại thì có ích gì? Điều duy nhất nàng từng nghĩ đến là chỉ cần bọn họ tôn trọng lẫn nhau là được rồi.
Bây giờ đang là thời điểm rối ren, Liên phi vừa qua đời, Doãn Duật cũng xảy ra chuyện, chắc hẳn Dận vương đang có rất nhiều chuyện phải xử lý.
“Nghe nói Liên phi mắc bệnh dịch qua đời?”
Anh Tịnh không biết vì sao Lệnh Viên lại nói câu này, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngẩn người hồi lâu rồi mới cau mày hỏi: “Vậy thì sao?”
Thì sao?
Lệnh Viên không trả lời, chỉ quấn chiếc khăn lụa quanh đầu ngón tay, rồi nở một nụ cười thâm sâu khó đoán... Đoan phi cũng không phải thật sự mắc bệnh lao.
Sau chuyện này, Dận vương nhất định sẽ không để yên.
Nhưng nàng cũng không quan tâm, chỉ hít sâu một hơi, ngoảnh sang nói với Anh Tịnh: “Ta đói rồi, em đi làm móm điểm tâm sở trường nhất của em đi.”
Lúc này, tại Cẩm Tú biệt uyển chỉ còn lại sự tĩnh lặng và bình yên.
Tiếng gió vi vu xen lẫn tiếng tí tách từ chiếc đồng hồ nước.
Dưới hành lang, bóng người thấp thoáng, tiếng bước chân nhẹ bước lại gần, cửa tẩm thất được mở ra rồi đóng lại rất nhanh, ngọn đèn lưu ly trong phòng thoáng chút xao động. Khi Lệnh Viên ngoảnh đầu nhìn, dưới ánh đèn, bóng người kia lại bước lại gần... Vẫn là khuôn mặt tuấn tú và quen thuộc ấy nhưng đã gầy đi nhiều. Trong đôi mắt sâu thẳm kia xen lẫn cả sự vui mừng và buồn bã, dường như muốn hút nữ tử trước mặt vào trong mới cam tâm.
“Sao huynh lại tới...”
“Ta đã biết cả rồi.” Doãn Duật mở miệng, giọng nói khàn đặc. Chuyện chiếc khăn, không ai biết rõ hơn y. Nàng lại gạt y, nói nàng không để ý, nàng không coi là thật, vậy chiếc khăn đó là thế nào? Trong lòng nàng rõ ràng cũng có y... Nghĩ đến đây, trái tim y lại trở nên đau nhói, khiến y không kìm được hơi cau mày. Không đợi nàng mở miệng, y đã nói tiếp: “Sau này, đứng làm những chuyện như vậy nữa, đừng vì ta mà mạo hiểm.”
Lệnh Viên muốn bảo y về, lại nghe y nói vậy, nhất thời chẳng biết trả lời ra sao.
Y lại khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Bệ hạ nói đúng lắm.”
Lệnh Viên kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Thế Huyền đã nói gì?”
Doãn Duật nói rất khẽ: “Bệ hạ nói, chỉ mong nàng được bình yên.” Y không nói với nàng, lời của Thiếu đế thực ra là y không thể bảo vệ nàng cả đời, vậy sẽ trao cho nàng một thứ quyền lực chí cao vô thượng khác, một thứ quyền lực chính đại quang minh, không cần thiết phải dựa dẫm vào ai cả, cũng không cần thiết phải phò tá ai... Đó chính là ngôi Hoàng hậu ở Nam Việt. Doãn Duật cũng nên hiểu rõ, y chẳng qua chỉ là một Ký An vương Thế tử nhỏ nhoi, còn nàng thì cần có một nam nhân mạnh mẽ hơn y bảo vệ.