-
"Cậu nói tôi không yêu cậu, có thể, nhưng nói đến việc kết hôn thì tôi cảm thấy khá thích hợp để có thể đi đến hết đời." Simon nhìn Quý Duyên Khanh, tổng kết vô cùng nghiêm túc, "Chúng ta ở bên nhau cho dù là công việc hay là sinh hoạt đều rất thoải mái ăn ý, không phải sao?"
Quý Duyên Khanh có hơi đau đầu và buồn cười.
"Đó là bởi vì chúng ta không yêu nhau, cho nên ở trước mặt anh tôi mới có thể giữ được lý trí và bình tĩnh như vậy, giả dụ như tôi trở nên vô cùng ích kỷ chỉ thích nổi giận, động một tí là không để ý người khác ——"
"Sao có thể chứ?" Simon lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Cậu không phải là người như thế, nếu cậu chỉ vì muốn tôi sợ mà rút lui nên mới nói như vậy thì tôi khuyên cậu không cần đâu."
Nhưng mà cậu ở trước mặt Tống Dương chính là như thế.
Cậu sẽ lo được lo mất, sẽ tự ti, sẽ nhạy cảm, cũng sẽ rất nhiệt tình tập trung vào một việc mà ở trong mắt Simon đó là việc nhỏ lãng phí thời gian.
"Nhìn xem! Simon, anh vẫn không hiểu tôi, chúng ta sẽ là người hợp tác ăn ý, anh cũng sẽ tìm được người anh thích, không cần lãng phí thời gian ở trên người tôi đâu."
Nhưng Simon cũng không phải người dễ thuyết phục, nếu không anh cũng sẽ không đề cập đến chuyện kết hôn những hai lần trong bốn năm sống chung với nhau, quan điểm của mỗi người cũng không giống nhau, Quý Duyên Khanh cảm thấy trong hôn nhân tình yêu rất quan trọng, nhưng đối với Simon mà nói hợp ý thoải mái mới là điều trọng yếu.
"Tôi vẫn không hiểu." Simon cau mày, "Trong miệng cậu tuy nói yêu, nhưng ngoại trừ những vết thương chồng chất bên ngoài thì không có gì khác, ngược lại chúng ta ở cùng một chỗ rất hợp ý rất vui vẻ, chưa bao giờ chịu qua thương tổn nào." Anh nhìn về phía Quý Duyên Khanh, "Cho nên cái gọi là yêu chính là cậu tình nguyện để cho mình bị thương sao?"
Đối mặt với sự diễn giải như vậy của Simon, thế mà Quý Duyên Khanh có hơi hoang mang trong nháy mắt.
Trong công việc cậu với Simon vô cùng hòa hợp, trong cuộc sống thường ngày cũng vô cùng ăn ý, lúc mang thai Dương Bảo hai người ở bên nhau nửa năm, Simon đã từng thấy qua dáng vẻ lớn bụng của cậu, trong mắt chưa bao giờ để lộ ra một tia khinh thường hay kỳ thịmà thay vào đó lại rất quan tâm chăm sóc cậu.
Về điểm này, Quý Duyên Khanh thật sự rất biết ơn Simon, cũng từng nghĩ đến trong thoáng chốc rằng nếu người mình yêu là Simon thì tốt rồi, ít nhất không cần đau khổ như vậy.
Nhưng cũng gần như trong nháy mắt, cậu đã tỉnh táo trở lại.
Simon nhìn thấy ngơ ngác trong mắt Quý Duyên Khanh, anh truy hỏi: "Hay là bây giờ cậu vẫn còn rất yêu Tống Dương kia?"
Qua một lúc lâu, Quý Duyên Khanh nói: "Tôi không biết."
Cậu thật sự không biết, quá khứ hỗn loạn cùng với hiện tại, cậu xoa nhẹ thái dương, không muốn nói đến đề tài này, Simon thấy thế thì gật đầu, "Cậu nghỉ ngơi có tốt, tôi thu xếp cho mình đã, nếu điều kiện thân thể cho phép thì có thể nhanh chóng trở về Mĩ không? Bên kia vô cùng cần cậu ——"
"Simon." Quý Duyên Khanh cắt ngang lời nói của Simon, nghiêm túc nói: "Có thể cho tôi nghĩ kĩ lại được không?"
"Được." Simon gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ thì thấy thời gian không còn sớm, "Tôi đi trước, hy vọng cậu đừng lãng phí nhiều thời gian để tự hỏi về những thứ vô dụng này, cậu như vậy không phải là Quý Duyên Khanh mà tôi quen biết."
Simon đi rồi, Quý Duyên Khanh ngồi ngẩn người ở sofa gần cửa sổ, Simon nói đúng, trước kia cậu rất quyết đoán, mặc kệ là quyết định nhờ sự trợ giúp của Tô Uyển Linh để buông bỏ tình cảm quyến luyến với Tống Dương, hay là lo lắng ngồi yên lặng cả đêm rồi quyết định sinh ra Dương bảo, hoặc là dùng tiền của Tô Uyển Linh mở ra công ty hoạt hình.
Cậu làm việc gì cùng đều rất quả quyết, thậm chí có hơi máu lạnh.
Từ đầu đến đuôi cậu đều biết mình là một kẻ ích kỉ. Nhưng từ lúc trở về nhìn thấy Tống Dương, vậy mà cậu lại dao động đến mức không giống mình nữa.
"Quái vật." Quý Duyên Khanh cúi đầu niệm một câu, như đang tự mỉa mai mình.
Bị nói như thế mà cậu vẫn còn rối rắm do dự, điều này đã rất không giống cậu rồi.
*
Gần đây chuyện bên Trương gia liên tiếp không thuận lợi đều do Trương Triết liên lụy mà ra.
Đặc biệt là hai ngày này đã gần như đi gần đến ngõ cụt, ông cụ Trương bị bệnh, cha Trương suốt ngày vứt đi mặt mũi nhờ người hỗ trợ khắp nơi, vừa quay đầu lại là đến bệnh viện hung hăng đánh Trương Triết một trận, tựa như phát tiết toàn bộ sự tức giận ở bên ngoài của ông về lên người Trương Triết.
"Cái mặt này của tao đều bị mày làm cho mất hết rồi!"
Cha Trương ném dây nịt ngồi lên sofa bên cạnh, ông không chú ý đến, mấy ngày gần đây bởi vì Trương Triết không được dùng m.a túy mà gầy đến mức xương lộ rõ ra, trên mặt vặn vẹo dữ tợn, hai mắt đỏ lên, đáy mắt hóa xanh giống như muốn nuốt sống người vậy.
"Tống Dương." Trương Triết hung tợn nói.
Cha Trương châm điếu thuốc, "Tao biết sau lưng đều do thằng nhãi kia của Tống gia làm." Hung hăng rít hai hơi, cha Trương nói: "Miệng tên côn đồ mày tìm không nghiêm chỉnh, lòng tham không đáy, tao giúp mày giải quyết nên yên tâm sẽ không để mày ngồi tù."
Sẽ không ngồi tù nhưng bị cưỡng chế đến trung tâm cai nghiện là điều không thể thoát được, chuyện Trương Triết chơi m.a túy cả nước đều biết rồi, cha Trương chạy quan hệ nhiều lần nhưng không ai dám nhận do gây ra động tĩnh quá lớn, sợ liên lụy bản thân, cha Trương đành phải xuống tay với mấy tên côn đồ, chỉ cần ngăn chặn miệng tụi côn đồ kia rồi đợi sau khi sóng êm gió lặng thì tốn chút tiền là có thể đưa Trương Triết ra khỏi trung tâm cai nghiện.
Điều kiện tiên quyết là phải thoát khỏi án mưu sát một cách sạch sẽ.
"Trong khoảng thời gian này mày liệu mà ở yên trong bệnh viện, đợi mọi việc qua hết thì nói sau, từ giờ ra ngoài đừng có đụng đến thằng nhãi Tống gia, mày động không được..."
Cha Trương cằn nhằn liên miên, Trương Triết nằm trên giường ở sau nghe thấy tên Tống Dương mà mặt đều vặn vẹo.
Hôm nay án mưu sát của Trương Triết mở phiên tòa thứ nhất.
Rồi bị giám đốc Tống Thị đưa lên thành đề tài nổi bật trên weibo.
Cách thời gian tin đồn kẻ thứ ba thác loạn đã ba ngày, vốn dĩ đã áp được tin tức nhưng thật ra người lén lút thảo luận vẫn rất nhiều, bọn họ trộn lẫn vào các diễn đàn, mà Tống Thị lại làm rất tốt khẩu bảo vệ, phóng viên vốn không có khả năng trà trộn vào phỏng vấn, thêm vào đó cũng ngại với tài lực của Tống Thị nên không ai dám chống lại.
Sáng sớm hôm nay tài khoản weibo của Tống Thị tuyên bố tin tức tổ chức cuộc họp báo về lời đồn trên internet gần đây.
Các phương tiện truyền thông tức thì nổ tung, các mặt báo lớn nhận được lời mời tham gia cuộc họp lâm thời, còn đám người paparazzi thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình.
Nhưng trong lúc mọi người đều xắn tay áo lên thì cũng có người cười nhạo.
"Tin tức đều bị đè xuống cả rồi, đúng là một tay che trời, bây giờ còn chơi chiêu gì nữa đây?"
"Chắc là tẩy trắng chứ lạ gì nữa, dù sao công ty lớn vẫn còn cần mặt mũi mà."
"Không phải nói Quý Duyên Khanh cũng muốn kiện mấy chủ tài khoản marketing sao, nói là phỉ báng gì ấy."
"Ai biết, đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng, e là sợ cụp đuôi rồi, tôi xem mấy tấm ảnh giường chiếu kia rồi, thật vãi luôn, không giống photoshop đâu!"
"Ây, bà nghĩ tổng giám đốc Tống thật sự có một chân với Quý Duyên Khanh này sao?"
"Đừng có đùa đó chứ?"
"Thế thì gu như vậy cũng quá thấp, tuy Quý Duyên Khanh này đúng là đẹp, nhưng đời sống cá nhân cũng quá..."
"Nghe nói cái vòng luẩn quẩn này đều loạn, ai biết có bệnh hay không, cho dù tổng giám đốc Tống thích khẩu vị như thế nhưng gia sản lớn như vậy, chẳng thà mua một người sạch sẽ không tốt hơn sao? Tôi cảm thấy có khả năng là do người họ Quý kia muốn nổi tiếng."
...
Cuộc họp báo được tổ chức lâm thời trong đại sảnh lầu một của Tống Thị.
Tô Uyển Linh ngủ dậy thì bất thình lình nghe tin Tống Dương mở cuộc họp báo, trong lòng bà lập tức căng thẳng, mí mắt cứ giật liên tục, trong lòng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Ngay cả trang điểm bà cũng không để ý kĩ, tùy tiện vấn tóc, mang theo túi xách liền vội vàng ra ngoài.
Đến cửa công ty, phóng viên bị dồn lại thành đám bên trong, thỉnh thoảng có ánh sáng máy ảnh nhấp nháy, Tô Uyển Linh xuống xe mơ hồ nghe được vấn đề của phóng viên mà lòng lạnh một nửa, bà đã đến chậm rồi.
Cố gắng đè nén dự đoán không tốt trong lòng, Tống Dương có quậy thế nào cũng không thể vì một người đàn ông mà đem cả Tống Thị ra đùa được.
Tô Uyển Linh tự nhủ như vậy, tay bà nắm chặt túi xách, còn chưa vào cửa thì chợt nghe âm thanh của Tống Dương.
"... Tôi chưa từng đính hôn với cô Hạ Bang Viện, mọi chuyện đều do mẹ của tôi và cô Hạ âm thầm thỏa thuận, chút việc nhỏ đó tôi cũng không để trong lòng, nhưng mà vài ngày trước, bởi vì những tin đồn này làm tổn thương người tôi thích, thậm chí bởi vì vậy mà khiến em ấy gặp phải những sự phỉ báng và trả thù sai lầm..."
Vẻ mặt phóng viên đỏ bừng cả lên, là hưng phấn, lần đầu tiên thấy được cảnh ông chủ lớn come out công khai như vậy.
Mọi người đều giơ tay hỏi người tổng giám đốc Tống thích là ai, trong mắt các phóng viên lóe lên sự háo hức, rõ ràng đã biết còn cố hỏi.
Tống Dương không hề để ý, sắc mặt tuy rất lạnh nhưng khi nhắc đến người thì trong mắt hiện ra một tia nhu hòa.
"Quý Duyên Khanh là người có phẩm cách cao quý trong sạch, chúng tôi quen nhau lúc học đại học, là tôi chủ động theo đuổi em ấy."
Bên trong hội trường ồ lên một tiếng, tuy biết người trong miệng tổng giám đốc Tống nói thích có thể là Quý Duyên Khanh, nhưng nói ra quang minh chính đại thế này, vẫn vô cùng khiếp sợ và kích động.
Tuy rằng hiện tại không giống thời đại trước kia, đối với đồng tính luyến ái thì tránh không kịp, nhưng có rất ít người có thể quang minh chính đạo nói thẳng ra trên màn ảnh như vậy, hơn nữa thân phận đối phương còn là ông chủ lớn của một gia tộc giá trị hơn trăm tỷ.
"Nếu sau này còn có những tin đồn phỉ báng ác ý như vậy, tôi nhất định sẽ dùng quy trình pháp luật để truy cứu đến cùng."
Tống Dương ngừng lại.
Tô Uyển Linh đứng ở phía sau khẽ thở ra, nếu buổi họp báo này chỉ dừng lại ở đây thì cũng tốt.
Tống Dương cách một đám người trông nhìn thấy Tô Uyển Linh đứng ở cuối cùng, chút điểm ôn hòa trong mắt lập tức biến thành lạnh lùng, khóe môi cong lên đầy giễu cợt, Tô Uyển Linh thấy thế mà rùng mình, song bà còn chưa kịp lên tiếng thì chợt nghe Tống Dương trên kia cứng rắn nói: "Tôi sẽ từ chức chức vụ tổng giám đốc Tống Thị ——"
"Tống Dương!" Tô Uyển Linh không dằn xuống được mà hét ầm lên.
Các phóng viên bị tin tức Tống Dương ném ra chấn động đến hôn mê, trong hội trường vô cùng im lặng, vậy nên âm thanh lanh lảnh bất ngờ của Tô Uyển Linh lập tức chuyển hướng tầm mắt của phóng viên, bọn họ bao quanh lấy Tô Uyển Linh khiến bảo vệ phải tiến đến để giữ gìn an ninh.
Đợi duy trì được trật tự, lúc nhìn đến phía trên thì Tống Dương đã biến mất không thấy tăm hơi từ lâu.
Về phần tổng giám đốc Tống Thị rốt cuộc có phải từ chức thật hay không thì chỉ có thể đợi đến sau này mới rõ.
Tô Uyển Linh chưa từng mất bình tĩnh như vậy, dù là lúc chồng bà qua đời.
Bà là con gái của Tô gia, không giống với Vinh gia có giao thiệp với giới chính trị lẫn giới thương nhân, nhân khẩu của cả nhà Tô gia rất đơn giản, Tô Uyển Linh chỉ có một người anh trai, muốn có chỗ đứng trong giới chính trị thì phải dùng một số tiền lớn, tặng đồ cho người khác dĩ nhiên sẽ để lại cái đuôi nắm thóp, nếu xử lý không sạch sẽ họa chăng một ngày kia sẽ kéo người đang ở địa vị cao ngã xuống ngựa, vậy nên không bằng dùng tiền của người nhà sẽ thoải mái hơn.
Bởi vậy, Tô Uyển Linh gả cho người của Tống gia rất có tài cán, của cải cũng xem như dày.
Sự thật chứng minh ánh mắt nhìn người của ông cụ Tô vô cùng tốt, cha Tống là một mầm cây làm kinh tế thương nghiệp rất tốt, vả lại có sự hiệp trợ của Tô gia nên một bước lên mây là chuyện sớm muộn.
Ngàn tốt vạn tốt nhưng Tô Uyển Linh lại không yêu chồng mình, mặc dù về sau sinh ra Tống Dương bà cũng không tiếp nhận được mà chỉ có thể một mực trốn tránh, sau này chồng mất đi, Tô Uyển Linh cảm thấy có hơi đáng tiếc, dù sao người đàn ông này cũng không quản bà, cuộc sống sau kết hôn vô cùng tự do.
Tô gia lại không cho Tô Uyển Linh tái giá, cha Tống không còn, khối gia sản khổng lồ này Tô gia dùng càng thuận tay hơn.
Tô Uyển Linh ở Tô gia giúp đỡ tiếp quản việc làm ăn trong vài năm, nhưng bà không kiên nhẫn với mấy thứ này nên đi tìm cách phá quan hệ của Tống Dương và Quý Duyên Khanh để cho Tống Dương tự mình tiếp nhận, để cho bà quay về cuộc sống vô ưu vô lo trước kia.
Về phần di chúc của cha Tống...
Tô Uyển Linh nhìn phần di chúc bà đã hủy đi kia thì giật mình không nói ra lời, "Sao, sao có thể?" Bà kinh ngạc, "Không phải đã ——" Nói một nửa bà mới phát hiện mình suýt chút nữa đã mở miệng nói ra chân tướng, bà nắm chặt lấy túi xách cố làm ra vẻ bình tĩnh, "Luật sư Từ, cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy qua phần di chúc này, có phải anh lầm rồi không? Từ đâu anh có được nó? Tôi không tin."
"Đây là ông Tống lập ra trước khi qua đời, sở sự vụ của chúng tôi là công chính, có hiệu luật pháp lý, về phần tại sao không thấy một phần khác thì tôi cũng không biết, hoặc là bà Tống có thể báo cảnh sát để xử lý."
Biểu tình trên mặt luật sư Từ bình tĩnh, tiếp tục nói: "Trước khi ông Tống qua đời đã chia bản di chúc ra làm hai phần, một phần là do sở sự vụ chúng tôi quản lý giúp, đợi đến khi cậu Tống tốt nghiệp đại học mới có thể lấy ra."
Tô Uyển Linh ngẩn ra, "Nói như vậy lúc Tống Dương tốt nghiệp các người đã đi tìm nó?"
"Đúng vậy, khi đó trùng hợp là cậu Tống xảy ra tai nạn xe."
Tô Uyển Linh đã không nghe nổi nữa, hóa ra từ sớm Tống Dương đã biết bà lừa hắn.
Khi đó Tống Dương xảy ra tai nạn xe, tuy hắn hận Tô Uyển Linh nhưng càng hận Quý Duyên Khanh hơn, thành ra cả người lâm vào đau khổ điên cuồng, không còn nghi ngờ gì nữa, việc luật sư Từ tìm đến cửa chính là đả kích đôi đối với Tống Dương.
Hai bên người yêu và mẹ ruột đều phản bội.
Lúc cha mất, Tống Dương từng hỏi qua Tô Uyển Linh, hỏi ba hắn có để lại di ngôn gì không. Lúc này Tống Dương không phải vì gia sản gì cả mà dù sao trong nhà chỉ có hai người là hắn và Tô Uyển Linh, chỉ là hắn muốn biết trước khi cha qua đời có nói lời gì với hắn hay không.
Tô Uyển Linh chắc như định đóng cột nói với Tống Dương là không có, không nói gì bất cứ điều gì hết.
Trong lúc tai nạn xe, Tống Dương vô cùng mâu thuẫn rối rắm, một bên hắn hận Tô Uyển Linh, nhưng một bên hắn lại không tin Tô Uyển Linh sẽ lừa hắn ở phương diện này, hắn tin tưởng Tô Uyển Linh, tuy rằng từ nhỏ đến lớn Tô Uyển Linh không hề quan tâm đến hắn, nhưng Tống Dương vẫn tin rằng cha mẹ hắn yêu nhau.
Sau đó Tô Uyển Linh cổ vũ hắn tiếp nhận công ty, vậy nên Tống Dương còn cho rằng có lẽ là hắn đã thật sự nghĩ nhiều.
Mãi đến sau này lúc từng bước phát hiện ra khoản mục của Tống Thị cộng thêm những lần ép buộc của Tô Uyển Linh.
Tình thân chân chính còn sót lại trên thế giới này đều mất hết.
Luật sư Từ nói tiếp: "Còn mời bà Tống mau chóng thực hiện việc chuyển trả lại cổ phần công ty, cậu Tống đã từng nói khoản mục của Tống Thị có vấn đề, còn có một phần di chúc khác đột nhiên biến mất, nếu cần thiết có thể nhờ cảnh sát xử lý."
Cả người Tô Uyển Linh rung lên, Tống Dương đây là đang uy hiếp bà?!
Khoản tiền và vấn đề di chúc, cái trước là đánh vào nhược điểm của Tô gia, cái sau chính là bà.
"Nó ở đâu?" Giọng nói Tô Uyển Linh có hơi khàn, cho đến bây giờ bà chưa từng nghĩ chính mình sẽ có ngày này, bà bị con trai ruột uy hiếp.
"Tôi không biết." Thanh âm của luật sư Từ bình thản, "Tổng giám đốc tiếp theo của công ty sẽ lập tức nhận chức, mời bà Tống mau chóng tiến hành."
Trong mỗi câu của của luật sư Từ đều là bà Tống, đối với Tô Uyển Linh giờ phút này mà nói thì đó chính là sự châm chọc.
Mà tổng giám đốc Tống trong mắt mọi người vì một người đàn ông mà từ bỏ quyền thế của Tống gia đang ngồi ở ghế sau xe, nét mặt bình thản hiện đang gọi điện thoại, "Chu Hoa Vũ, việc bàn giao và thay thế hội đồng quản trị không cần tiết lộ tiếng gió gì ra ngoài, tôi và Tống Thị không còn quan hệ gì nữa, nhớ kỹ đó."
- Hết chương 33 -