Từ lúc gặp lại Quý Duyên Khanh đến nay thì cũng chỉ có giờ phút này trong lòng Tống Dương mới sảng khoái được vài phần, hắn nhìn thấy Quý Duyên Khanh vùng vẫy trong rối rắm, sau đó cự tuyệt, rồi lại dùng những lời lẽ ác độc để kíc,h thích, ép Quý Duyên Khanh phải phục tùng.
Quý Duyên Khanh cụp mi, che đậy đi cảm xúc nơi đáy mắt, sống lưng thẳng tắp, mặc dù đối mặt với những lời nói làm cho mình thấy nhục nhã như thế này thì trông cậu vẫn vô cùng thản nhiên và kiêu ngạo, tựa như trước kia. Nhưng chỉ có bản thân cậu biết, sau khi Tống Dương đưa ra điều kiện như vậy, trong lòng cậu ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút khát vọng.
Năm năm, chỉ có cậu mới biết được mình nhớ nhung lồng ngực ấm áp của Tống Dương đến thế nào, nhớ Tống Dương dịu dàng chiều theo cơ thể cậu, bọn họ dính chặt vào nhau, trở thành duy nhất của nhau.
"Được."
Vỏn vẹn chỉ một chữ, Quý Duyên Khanh có thể cảm nhận được giọng mình khô khốc gượng gạo, cậu quá căng thẳng.
Tống Dương thì lại hiểu lầm, sau khi hắn đưa ra điều kiện thì luôn luôn chú ý đến cảm xúc của Quý Duyên Khanh, đương nhiên cũng nghe ra được từ "Được" được thốt lên trong tiếng run rẩy, lên giường với hắn lại khiến cậu miễn cưỡng như vậy ư?
Trong lòng vặn vẹo khó chịu vô cùng, Tống Dương đến gần Quý Duyên Khanh, đưa tay bóp mặt Quý Duyên Khanh.
"Tôi sớm nên biết cái vẻ ngoài thanh cao của cậu đều là giả cả." Ánh mắt của Tống Dương lóe lên tia ác ý: "Năm năm nay cậu sống như thế này hết đúng không? Ai muốn lên giường với cậu đều được –"
1
"Tống Dương!"
Cậu cắt ngang lời Tống Dương, nói tiếp: "Anh đừng có mà nói thế, anh biết rõ tôi không phải là người như vậy."
"Tôi chỉ biết một Quý Duyên Khanh kiêu ngạo không dính khói lửa nhân gian năm ấy, chứ không biết một Quý Duyên Khanh có thể vì tiền mà bán đứng tôi." Tống Dương tiến đến bên tai Quý Duyên Khanh, mỗi chữ đều như một loại dày vò: "Cậu nói cho tôi biết đi, đến cùng thì đâu mới là cậu? Tôi biết rõ cái gì cơ?"
Cơn vô lực trào dâng trong lòng Quý Duyên Khanh, tia khát vọng trong mắt kia đang nhìn về phía Tống Dương cũng bị dập tắt, sắc mặt cậu quay về lạnh nhạt. Nhưng Tống Dương hận nhất chính là thái độ này của Quý Duyên Khanh đối với hắn, hắn há miệng ngậm lấy vành tai Quý Duyên Khanh, tùy ý đùa giỡn.
"Đừng, Dương Bảo đang ở đây." Quý Duyên Khanh bị động tác của Tống Dương làm cho hoảng sợ, nhưng thân thể không kiếm chế được mà run rẩy, cậu có cảm giác.
Tống Dương tất nhiên cũng biết, từng điểm nhạy cảm trên cơ thể này là do hắn khám phá ra, hắn biết sờ vào chỗ nào thì Quý Duyên Khanh sẽ khe khẽ phát ra tiếng rê.n rỉ mê người, gặm nơi nào sẽ khiến Quý Duyên Khanh sốt sắng la lên, hoặc liếm ở đâu sẽ làm Quý Duyên Khanh khóc nức nở ôm chặt lấy hắn, cái nơi chặt cứng kia khiến hắn điên cuồng, cuối cùng sẽ làm cậu khóc rấm rứt mà bắn ra...
Năm năm, không chỉ có Quý Duyên Khanh liên tục kiềm chế, mà Tống Dương cũng chẳng khác là bao, mỗi đêm khuya tự sướng một mình đều dựa vào hình ảnh của Quý Duyên Khanh, sau đó lại rơi vào cơn đau đớn khôn cùng.
Mặc dù những lời đang kìm nén của Quý Duyên Khanh đều toàn là từ chối, nhưng Tống Dương biết Quý Duyên Khanh muốn, bây giờ trong thâm tâm của hắn chỉ muốn làm chết Quý Duyên Khanh, làm Quý Duyên Khanh hai chân nhũn ra chỉ có thể nằm ở trên giường không thể đi bất cứ nơi đâu, lấp đầy Quý Duyên Khanh một cách thô bạo.
Nghĩ đến đây, tròng đen của Tống Dương hơi co lại, màu mắt cũng tối tăm.
Hắn dùng hàm răng ma sát vào vành tai Quý Duyên Khanh, trầm giọng nói: "Con của cậu đang nhìn cậu nhỉ? Xem ba của nó ở dưới thân một người đàn ông khác bị chơi cho bắn ra, phải khóc lóc cầu xin tôi đừng..."
Quý Duyên Khanh hoảng sợ, sắc mặt tức thì trắng bệch, cậu quay đầu nhìn về phía Dương Bảo đang ngồi ở một góc đằng sau, thấy Dương Bảo đang ngoan ngoãn cúi đầu chơi mới nhẹ nhàng thở ra, Dương Bảo hình như nhận ra ánh mắt của ba mình, bé con đưa mắt nhìn sang, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Ba ơi, ba và chú cao to đang làm gì vậy ạ?"
Quý Duyên Khanh đưa ánh mắt van nài nhìn về phía Tống Dương, không muốn bị mất hết mặt mũi trước mặt con trai mình thế này.
Tống Dương bị ánh mắt này của Quý Duyên Khanh làm cho mềm lòng, tay cũng tự giác ngừng lại, nhưng sau lại bởi vì bản thân bị Quý Duyên Khanh làm ảnh hưởng nên tức giận, hắn trực tiếp nói với Dương Bảo ở phía xa: "Chú và ba con muốn đi vào trong phòng bàn việc chi tiết hơn."
Quý Duyên Khanh ngay lập tức biết Tống Dương có ý gì.
Cách một cánh cửa, Dương Bảo đang ở cách đó không xa mà cậu lại cùng Tống Dương làm như vậy khiến Quý Duyên Khanh cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội vàng thấp giọng nói: "Có thể để tối ——"
"Trong hòng hay là trên cái bàn này." Tống Dương cong môi cười nói: "Hay là trong lòng cậu muốn làm trước mặt con trai?"
Quý Duyên Khanh nhìn vào ánh mắt chấp nhất của Tống Dương, như là chỉ cần cậu cự tuyệt thì hắn sẽ thật sự lột sạch cậu mà làm luôn trên bàn, Quý Duyên Khanh nói chậm lại, dỗ dành Dương Bảo: "Ba và chú muốn vào phòng nói chuyện một chút, Dương Bảo ngoan ngoãn chơi, đừng đi ra ngoài."
"Ba, ba không sao chứ ạ?"
Dương Bảo tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy hôm nay ba cứ lạ lạ làm sao ấy.
Ở nơi khuất tầm mắt của Dương Bảo, một bàn tay của Tống Dương ôm lấy thắt lưng của Quý Duyên Khanh.
"Không có gì đâu." Quý Duyên Khanh cố gắng khống chế giọng nói của mình: "Chỉ cần con nghe lời thì trưa nay sẽ được ăn kem."
Dương Bảo vừa nghe đến kem thì ngay lập tức vứt hết mọi thứ ra sau đầu, nhóc con ngoan ngoãn lớn tiếng bảo đảm: "Ba ơi, ba yên tâm trò chuyện với chú cao to đi, con sẽ ngoan mà."
Giây tiếp theo, Tống Dương trở tay kéo Quý Duyên Khanh dậy, như không thể đợi được nữa đi nhanh về phía phòng ngủ, bởi vì động tác quá mức vội vàng, thậm chí làm ngã một cái ghế dựa.
Dương Bảo nhìn xuống, a lên một tiếng, muốn nói là ghế dựa ngã rồi kìa, nhưng ba và chú cao to đã không thấy đâu.
Tống Dương mạnh mẽ đè Quý Duyên Khanh trên ván cửa, một bàn tay mò vào trong áo sơ mi của Quý Duyên Khanh, trong tay xoa xoa nơi nào đó, ngoài miệng cũng không buông tha mà hôn mạnh lên đôi môi Quý Duyên Khanh.
Hơi thở của Quý Duyên Khanh nhanh chóng trở nên dồn dập.
"Từ từ đã."
Tống Dương lạnh lùng cười: "Còn ở giả vờ gì nữa? Phía dưới của cậu đâu có nói như vậy."
Năm năm cách biệt, trên mặt hai người một người thì lạnh nhạt, một kẻ lại căm hận, nhưng cơ thể lại là thứ thành thật nhất, vừa tiếp xúc đã không thể nào lờ đi được những tình cảm chân thật từ tận đáy lòng.
Tống Dương căm ghét bản thân mình bị Quý Duyên Khanh tác động đến cả suy nghĩ và phán đoán, nhưng bản năng thân thể lại không tài nào che giấu được, hắn mạnh mẽ hôn môi, gặm cắn xo,a nắn, không hề có những săn sóc dịu dàng như đã từng, trận làm tìn.h này chỉ như một trận chiến đấu khốc liệt.
Quý Duyên Khanh không thể kiềm nén mà r,ên rỉ thành tiếng, nhưng nhớ đến đằng sau cửa là Dương Bảo rồi lại nhịn xuống.
Tống Dương thấy thế thì động tác càng thêm mãnh liệt, như là muốn ép buộc cho phải Quý Duyên Khanh xé rách lớp mặt nạ.
...
"Ba ơi ba, Dương Bảo đói bụng rồi, muốn ăn cơm."
Dương Bảo xoa xoa bụng, ánh mắt nhìn vào cửa phòng đóng chặt của ba mình, thật là đói.
Ở thời điểm nắm tay nhỏ của Dương Bảo vươn lên muốn gõ cửa thì cửa phòng đóng chặt bỗng mở ra, Tống Dương mặc một cái quần đùi, sau lưng và trước ngực đều là vết móng tay, đầu vai thậm chí còn có dấu răng, hắn hồn nhiên không thèm để ý mà nhìn nhóc con Dương Bảo mũm mĩm từ trên cao xuống.
Dương Bảo không sợ gương mặt nhăn nhó này của Tống Dương mà còn vui vẻ kêu to, "Chú ơi, ba đâu rồi?"
Tống Dương cau mày lại, kế đó khiêng ngang Dương Bảo lên rồi thuận tay kéo cửa phòng, tốc độ như sấm chớp, nhưng Dương Bảo cũng thấy được phòng bừa bộn, trên giường phồng lên một đống.
"Ba đang ngủ sao ạ?" Dương Bảo dò hỏi: "Không phải là ba đang bàn chuyện sao?"
Tống Dương trả lời cho có lệ: "Nói mệt mỏi nên ngủ một lát." Rồi đặt đứa nhỏ trên vai lên ghế kế bàn ăn: "Muốn ăn gì?"
Đôi mắt to như hạt châu của Dương Bảo chuyển động, cơ trí nhanh chóng nói ra một loạt món muốn ăn.
"Có thể để lại kem và bánh tart trứng, còn mấy món khác đổi thành món chính." Tâm tư của Tống Dương đều đặt hết trong phòng, vốn chẳng thiết tha hỏi đến đứa nhỏ này muốn ăn gì, nhưng hắn không hỏi thì cái người trong phòng kia lại ngọ nguậy muốn đứng dậy, cũng không nhìn lại xem hai chân có thể đi được cơ à?
Nghĩ vậy, trong mắt Tông Dương mang theo một chút đắc ý.
Gọi cơm xong, Tống Dương vỗ đầu Dương Bảo, buông một câu khen ngợi: "Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé." Đoạn mới bưng cháo và rau cải đi đến phòng ngủ.
Dương Bảo buông muỗng rồi bước xuống khỏi ghế tung tăng đi theo Tống Dương. Tống Dương quay đầu lại: "Làm gì đó?"
"Nhìn ba!" Gương mặt tròn vo của Dương Bảo vô cùng nghiêm túc.
Tống Dương tưởng tượng trong phòng đều là dấu vết loang lỗ, để đứa nhỏ này đi vào trong, Quý Duyên Khanh còn không xấu hổ nổi giận mà xé chết hắn à?
"Ăn cơm xong rồi mới được vào."
Dụ được Dương Bảo đi rồi, Tống Dương mới bưng cháo vào phòng ngủ, người trên giường đã không còn nằm, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Tống Dương đặt cháo xuống đi vào phòng tắm nhìn thấy Quý Duyên Khanh đang tẩy rửa ở phía sau, trông vô cùng vội vàng.
Hai mắt Tống Dương lập tức tối sầm lại, lúc sắp lên đỉnh Quý Duyên Khanh có nhắc nhở hắn là không được bắn vào.
Bây giờ còn gấp gáp không chờ nổi muốn rửa sạch, người này ghét hắn như vậy ư?
Sắc mặt Tống Dương vô cùng không vui, hắn bước đến gần ôm lấy eo Quý Duyên Khanh, một bàn tay đưa xuống phía dưới, ngăn chặn nơi nào đó, Quý Duyên Khanh run hết cả người, sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói: "Phải rửa sạch sẽ."
Phía sau lưng nơi Quý Duyên Khanh không thấy được, sắc mặt Tống Dương biến đổi, một tay hắn kéo mạnh hai tay của Quý Duyên Khanh đè trên tường, một tay thì lột quần của mình ra trực tiếp đâm vào.
"Em càng ghét bỏ tôi, tôi lại càng muốn để em rót đầy thứ của tôi."
"Đừng ——" Quý Duyên Khanh còn chưa nói xong thì phía sau đã bị thúc vào từng cái, cơ thể cậu phút chốc không khống chế được nữa, suy nghĩ cũng loạn cả lên.
********
Toàn thân Quý Duyên Khanh đều đau nhức, đặc biệt là nơi phía dưới nào đó, cảm giác thật khó mà nói thành lời, đầu óc cậu mơ màng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tống Dương đứng ở mép giường nhìn bóng dáng Quý Duyên Khanh ngủ say, trong mắt toát lên sự dịu dàng và lưu luyến mà chính hắn cũng chưa phát hiện, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn xuống vầng trán của Quý Duyên Khanh, lúc vừa quay đầu lại thì chợt bắt gặp hai mắt đang trợn tròn của nhóc mũm mĩm.
"Chú, sao chú lại hôn lén ba?"
Tống Dương bước qua chìa tay bóp cái miệng nhỏ múp míp của Dương Bảo: "Con nghĩ sao?"
Dương Bảo phát ra hai tiếng ư ư, khuôn mặt kìm nén đến phồng lên, lúc này Tống Dương mới buông tay ra thì thấy Dương Bảo đang thở phì phò mà nói: "Ba nói, chỉ có thích thì mới được hôn thôi."
- Hết chương 6 -