-
Quý Duyên Khanh ngủ rất sâu, mơ một giấc mơ dài, toàn bộ đều là cậu và Tống Dương.
Hồi đại học, mỗi buổi tối Tống Dương đều phải đến thư viện ngồi đợi, Quý Duyên Khanh đọc sách ôn tập, còn hắn thì ngồi một chỗ xa xa mở đại một quyển sách rồi quang minh chính đại chống cằm nhìn Quý Duyên Khanh.
Nhìn thế nào cũng đều đẹp.
Dáng vẻ cúi đầu thật quyến rũ, dáng vẻ khẽ cau mày cũng vô cùng thu hút, ngay cả đầu ngón tay lật sách cũng đẹp mắt một cách vô lý, sao mà một người con trai có thể đẹp đến như vậy chứ!
Cứ như vậy Tống Dương nhìn đến si mê cả tối, nhưng hắn không làm phiền Quý Duyên Khanh học.
Quý Duyên Khanh là học sinh xuất sắc, còn hắn thì yêu cái vẻ học giỏi lạnh lùng của Quý Duyên Khanh.
Quý Duyên Khanh không phải người chết, vậy nên ánh mắt nóng bỏng đầy khát vọng của đối phương hết nhìn mặt cậu rồi đến người đến tay làm sao mà cậu không phát hiện được? Chuyện này không phải là không ảnh hưởng đến cậu, ban đầu trong lòng cậu cũng phiền chết đi được, nhưng mà lại lười nói chuyện với tên vô lại Tống Dương này, trước kia không phải không có ví dụ, chỉ cần cậu mở miệng thì đối phương sẽ được một tấc tiến một thước ngay lập tức, lại dính sát vào người cậu.
Hai tháng liên tiếp, mỗi đêm đều chịu đựng ánh mắt nóng bỏng đó, Quý Duyên Khanh cũng xem thành thói quen luôn rồi.
Buổi tối quay về kí túc xá cùng nhau, trên đường đi có người ríu rít qua lại cũng coi như sôi nổi hơn một tí. Quý Duyên Khanh nghĩ như vậy.
Đêm nay vẫn như mọi hôm
Quý Duyên Khanh đã nhìn chằm chằm một trang sách ở thư viện được nửa tiếng, rồi ngẩng đầu lên nhìn phía góc ở xa xa, trống trơn, tối nay Tống Dương vẫn chưa đến. Hai mày Quý Duyên Khanh thoáng nhíu lại rất khó thấy, cậu mím môi, vẽ một đường cong lạnh lùng cứng rắn rồi một lần nữa cúi đầu xem sách, nhưng mà chưa đầy 5 phút, cậu đóng lại quyển sách, nét mặt lạnh như băng, cầm cặp lên sách rời khỏi thư viện.
"Lão Tam, hôm nay sao cậu lại về sớm thế? Mới có 9 giờ 15 thôi mà." Anh lớn của ký túc xá ngạc nhiên nhìn cậu, Quý Duyên Khanh thường nán lại đến 10 giờ 30 mới trở về ký túc xá hôm nay đột nhiên lại trở về sớm.
"Không phải là bị bệnh rồi chứ?"
Khi Quý Duyên Khanh bước vào phòng ký túc xá thì vô thức liếc mắt nhìn về vị trí dưới giường của mình, trống không, người kia không ở đây. Cậu lắc đầu rồi cất cặp sách đi, "Không có việc gì."
Bạn cùng phòng hiểu rõ tính cách của Quý Duyên Khanh nên không hỏi nhiều nữa.
Rửa mặt xong, Quý Duyên Khanh cầm sách đọc, trong một tiếng ánh mắt cậu không nghe theo điều khiển mà nhìn ra cửa ít nhất mười lần, gương mặt vốn hờ hững thế mà lại có dấu vết cảm xúc không rõ ràng.
10 giờ 53 phút, rốt cuộc cũng có tiếng bước chân quen thuộc ngay trước cửa, tay Quý Duyên Khanh đang định đóng sách lập tức dừng lại, giữ nguyên tư thế giống như vừa rồi.
"Lão Đại, Khanh Khanh đã về chưa? Tôi chờ cả buổi..." Giọng của Tống Dương oang oang ngoài cửa, nói xong đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là nhìn giường của Quý Duyên Khanh, thấy cậu đã trở lại lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Anh còn tưởng em bỏ trốn với thằng khác không cần anh nữa rồi chứ."
Quý Duyên Khanh đóng sách vang lên một tiếng bộp, rồi nhìn thẳng vào mắt Tống Dương.
Tống Dương cười ha ha, "Nói giỡn, nói giỡn mà." Hắn biết da mặt Quý Duyên Khanh mỏng, đùa giỡn trước mặt bạn cùng phòng thì xác định người này sẽ thẹn quá thành giận ngay.
Nhưng mà lần này Quý Duyên Khanh không có tức giận.
Tống Dương ôm chiếc túi căng phồng trong lòng, kéo khóa lấy ra một con chó bản địa đi đến cạnh giường Quý Duyên Khanh như là đang hiến vật quý, ôm nửa chừng thì nói: "Hôm nay đều tại nó làm anh đến trễ, nếu anh không ở đó, em lại đẹp như vậy, lỡ như người ta bắt cóc mất thì làm sao bây giờ?"
Lão Đại của ký túc xá giả bộ ngủ, không nói gì.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Quý Duyên Khanh nhàn nhạt hỏi.
Thế mà còn được đáp lời. Trong nháy mắt Tống Dương ngây ra, bình thường hắn nói những lời lảm nhảm này thì chắc chắn Quý Duyên Khanh bực bội không để ý tới hắn.
"Gần đây cổ họng em không tốt, anh mới đi mua sơn trà cao trở về thì thấy con chó này té trên mặt đất, bị xe đụng trúng, anh đưa nó đi bệnh viện xem sao." Tống Dương giơ chân trước của chú chó lên vẫy vẫy tay với Quý Duyên Khanh, miệng không đứng đắn nói, "Ngốc Ngốc, gọi ba nào."
Thật ra Tống Dương không nói con chó này đã có chủ, chỉ là chủ nhân ghét bỏ nó bị thương nặng lại còn tốn phí chữa bệnh nên buông tay mặc kệ nó.
Tống Dương đưa chó cho Quý Duyên Khanh, "Em ôm một cái đi, dù sao cũng là con của hai chúng ta, tuy rằng hơi khờ, điểm đó có thể giống anh, nhưng mà sau khi được em nuôi thì sẽ thông minh lên thôi. Bệnh viện bảo phải tắm rửa, sát trùng, mau ôm đi, anh đi pha sơn trà cho em, tối uống đến sáng ngày mai cổ họng sẽ dễ chịu ngay..."
Quý Duyên Khanh không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cũng ôm lấy. Thật sự thì cậu không thích mấy con động vật nhỏ như này.
Nhưng nhìn ánh mắt ướt sũng của chú chó bản địa lông vàng trong vòng tay mình, thế mà Quý Duyên Khanh cảm thấy có hơi đáng yêu và đáng thương, chân sau chú chó bị quấn băng vải, Quý Duyên Khanh đổi tay, tránh cho mình đụng tới vết thương của Ngốc Ngốc.
Tống Dương nhìn thấy Quý Duyên Khanh nhận lấy chó thì mừng khôn xiết, trên mặt tràn đầy vui mừng, thầm nghĩ Tống Ngốc Ngốc đã mang lại cơ hội cho mình rồi.
Nước thuốc sơn trà pha xong, Quý Duyên Khanh tiếp nhận ý tốt của Tống Dương rồi nói cảm ơn, Tống Dương vui đến mức miệng cười đến tận mang tai, hắn làm cho Ngốc Ngốc một cái ổ đơn giản để ở một đêm, ngày mai đem về nhà.
Làm đủ thứ chuyện xong, chờ đến lúc Tống Dương nằm lên giường thì trời đã rạng sáng, ký túc xá im ắng vang lên từng tiếng ngáy.
Tống Dương nằm trên giường theo thói quen nhìn chằm chằm ván giường, tưởng tượng tư thế ngủ của Quý Duyên Khanh ở giường trên.
"Nếu thi cuối kì anh có thể đạt toàn điểm A thì tôi sẽ đồng ý với anh."
Trong đêm tối truyền đến âm thanh nhàn nhạt từ giường trên, thanh âm vừa trầm vừa nhỏ, nhưng vì Tống Dương vẫn luôn chú ý đến Quý Duyên Khanh nên nghe thấy hết. Đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó ngồi phắc dậy, mừng rỡ như điên mà hô một tiếng, "Khanh Khanh, em nói thật sao?"
Mấy người ở phòng ký túc xá bị giật mình xoay người lại, Tống Dương không quan tâm, hắn đứng chân trần trên đất, lấy tay chống, nửa người tựa vào mép giường trên, vừa lúc nhìn thấy hai mắt sáng ngời của Quý Duyên Khanh, hai người đều sửng sốt, trong mắt Tống Dương chan chứa y cười hạnh phúc, hắn biết Quý Duyên Khanh nói thật nên không hỏi nhiều nữa mà chỉ nói nhỏ: "Anh sẽ đạt toàn A hết, dẫn theo Tống Ngốc Ngốc đến cưới em."
Quý Duyên Khanh:...
Cậu quên mất sóng não của người này và người bình thường không giống nhau.
Tống Dương trở về giường nằm, chân đập ván giường cười toe toét, hắn tính ngày thi cuối kỳ, mười phần tin tưởng rằng toàn bộ đều sẽ đạt điểm A.
Kỳ thi cuối kỳ năm đó, Bắc Kinh đổ trận tuyết lớn đầu mùa, Tống Dương mang theo lời thề son sắt đi vào phòng thi, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ đắc ý, còn lắc lư trước mặt Quý Duyên Khanh nhắc nhở lời mà Quý Duyên Khanh đã hứa.
Chờ thi xong, Tống Dương vận dụng quan hệ nhanh chóng lấy được thành tích của mình, sau đấy vui vẻ ôm lấy Tống Ngốc Ngốc đã lớn còn mập lên không ít đến sân bay chặn đường Quý Duyên Khanh.
"Khanh Khanh, anh đến cưới em đây." Tống Dương đưa ra phiếu điểm toàn A, tay lanh lẹ giật lấy vé máy bay đi Vân Thành trong tay Quý Duyên Khanh, thay thế thành Tống Ngốc Ngốc, mặt dày mày dạn khóc lóc ăn vạ, "Em đã nói rồi, nếu bội tình bạc nghĩa anh sẽ không cần Tống Ngốc Ngốc nữa, nó ngốc như vậy, hay là em cần anh đi!
"Nói lung tung gì vậy."
Người đến người đi ở sân bay rất nhiều, Quý Duyên Khanh cho dù giỏi giả vờ bình tĩnh đến mấy thì bên tai vẫn đỏ lên. Cậu nhẹ giọng nói xong, thấy hai mắt trông mong của Tống Dương đang nhìn cậu thì chợt nhớ đến đôi mắt trong trẻo đêm hôm đó.
"Được."
Quý Duyên Khanh gật đầu đồng ý.
Tết năm đó Quý Duyên Khanh không trở về Vân Thành mừng năm mới, cha mẹ nuôi biết được cũng chỉ dặn một câu chú ý an toàn. Tống Dương chẳng khác gì tên lừa đảo, lừa Quý Duyên Khanh về phòng của hắn, hơn một tháng nghỉ đông, Tống Dương, Quý Duyên Khanh và Tống Ngốc Ngốc sống như người một nhà.
Đoạn kí ức này là thứ quý giá nhất của Quý Duyên Khanh.
Rèm cửa dày trong phòng che hết ánh sáng, Quý Duyên Khanh nằm trên giường xoa xoa thái dương, nghĩ đến hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi, khóe môi bất giác cong lên. Cậu trở tay xem đồng hồ, đã gần tám giờ tối rồi.
Ngủ thẳng từ trưa đến tận giờ.
Cả người bủn rủn, cũng may so với lúc trưa thì khỏe hơn nhiều, Quý Duyên Khanh xuống giường, mơ hồ nghe được tiếng thì thầm của Dương Bảo ở bên ngoài phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Tống Dương đang chơi với Dương Bảo, trêu Dương Bảo cười ha ha, một lúc sau lại thấy Dương Bảo nhích lại gần thì thầm gì đó với Tống Dương.
Nụ cười rạng rỡ hiện lên trên mặt Tống Dương, hoàn toàn trùng khớp với nụ cười của Tống Dương trong mơ.
Trong lúc nhất thời Quý Duyên Khanh không muốn ra ngoài làm cắt ngang Dương Bảo và Tống Dương.
Dương Bảo đang đưa con gà bằng bông cho Tống Dương, nhìn thấy Quý Duyên Khanh ở cửa phòng thì vui vẻ kêu to: "Ba ơi!" Sau dó chân nhỏ chạy bịch bịch về phía Quý Duyên Khanh.
Bé con ôm chầm lấy đùi Quý Duyên Khanh, "Ba ơi, hôm nay ba ngủ lâu lắm luôn, ba nghỉ ngơi xong có khỏe không ạ?"
Quý Duyên Khanh bị Dương Bảo bất ngờ ôm đứng không vững, đành dựa vào khung cửa xoa sau ót của con trai một cái, cười nói: "Ngủ ngon lắm, Dương Bảo đang chơi gì vậy? Đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ! Chú cao to dẫn con đi ăn gà rán, còn chơi trò chơi thắng rất nhiều thú bông cho con, chú ấy rất rất lợi hại..." Dương Bảo vui vẻ bắn liên thanh hệt như cây đậu biết nói.
Chiều nay Quý Duyên Khanh ngủ rất sâu, Dương Bảo ăn xong cơm trưa nên không có việc làm, nhóc con chớp mắt một lúc thì tỉnh dậy bắt đầu la ó đi tìm ba.
Tống Dương có phần không kiên nhẫn, sợ nhóc mập này làm phiền giấc ngủ của Quý Duyên Khanh nên dẫn Dương Bảo ra ngoài.
Cũng không đi xa mấy, chủ yếu là mua thức ăn nhanh nhóc con thích, lúc quay về khách sạn thì đi ngang qua một khu trò chơi thi đấu thể thao, ngay cửa có người mặc đồ thú bông đang phát tờ rơi, ánh mắt của Dương Bảo ngay lập tức bị thu hút.
Nhóc con này từ nhỏ đã hiểu chuyện, miệng ngọt ngấy, đặc biệt biết lừa người, không giống những đứa trẻ bình thường thích cái gì đó là cáu kỉnh khóc lóc lăn lộn om sòm, mà bé con sẽ ôm lấy cổ Quý Duyên Khanh, đầu tiên hôn nhẹ một cái, sau đó dùng ánh mắt to tròn đáng thương mà làm nũng.
Quý Duyên Khanh thấy nhiều thành quen, đa số nếu có thể làm thì đều đồng ý, nếu không làm được thì giảng giải đạo lý, lúc đấy Dương Bảo cũng không quấy nữa.
Hôm nay cũng như cũ.
Tống Dương chê chân Dương Bảo ngắn đi chậm nên vừa ra khỏi cửa nhà hàng đã dùng một tay bế Dương Bảo lên, hai cánh tay múp míp của Dương Bảo ôm lấy cổ Tống Dương, thò tới gần hôn một cái chụt.
Tống Dương tức khắc ngẩn cả người.
Cảm giác này có hơi kỳ quái, nhóc con béo tròn hôn hắn một cái khiến hắn cảm thấy đứa nhỏ này cũng hơi hơi đáng yêu.
"Chú cao to ơi, con muốn chơi cái này." Dương Bảo chỉ vào máy trò chơi cạnh cửa.
Đầu óc Tống Dương đều là Quý Duyên Khanh, không biết Quý Duyên Khanh tỉnh chưa, đói bụng không, có khát không...
Dù sao toàn bộ suy nghĩ Tống Dương đều đặt ở chỗ ba của Dương Bảo, làm gì còn thời gian để ý Dương Bảo?
Vì thế ngay lập tức từ chối gọn gàng dứt khoát.
"Không được."
Dương Bảo cũng không quậy, chỉ lưu luyến nhìn người mặc đồ thú bông ngoài cửa trung tâm thi đấu thể thao, Tống Dương nghĩ thầm, thủ đoạn này của nhóc năm xưa ông đây dùng rồi, ông đây sao có thể mắc mưu được chứ.
1
"Thưa anh, anh xem con trai anh muốn chơi như vậy, bây giờ đang có hoạt động chỉ cần bắn trúng 30 phát thì sẽ nhận được một con gà bông đấy ạ."
Cô gái phát tờ rơi ngoài cửa vẫn luôn chú ý đến Dương Bảo và Tống Dương lên tiếng.
- Hết chương 7 -