• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm của nữ tử vừa ngừng lại, người cũng đã bước vào đại đường, nữ tử thay đổi một thân quần áo, dung mạo không biết có phải là ảo giác hay không, so với khi ở bên ngoài hình như còn xinh đẹp lóa mắt hơn.

Long Bạch Bạch phồng mặt nhìn nữ tử này: đâu có đồ ăn ngon đâu? Gạt người.

Nữ tử nhìn vào khuôn mặt của Long Bạch Bạch, cười cực kỳ mỹ miều, “Vị công tử này đói bụng rồi đi? Ta đã cho quản gia chuẩn bị một bàn tiệc rượu, ăn cơm trước, sau đó lại nói chuyện?”

Long Bạch Bạch thật đúng là đói bụng, nhưng ngay cả khi đói, hắn vẫn nhìn về phía Chu Kì Nghiêu, cảm xúc trong mắt rất dễ nhận ra, hỏi có thể ăn được không, nếu không thể, hắn còn có thể nhịn một chút trở về ăn.

Chu Kì Nghiêu nếu tới đây, liền cũng tính toán tra rõ rồi về, hắn cũng muốn biết trên người nữ tử là vật gì mà có thể khiến cho long châu trên người hắn dị động, có lẽ có thể từ trên người nữ tử này tìm được dấu vết của người nọ không chừng.

Sau khi Chu Kì Nghiêu đồng ý Long Bạch Bạch đương nhiên là không khách khí, cùng đi thiện đường, chính là hắn phát hiện tầm mắt Chu Kì Nghiêu cố ý vô tình nhìn lại phía sau, Long Bạch Bạch cũng nhìn qua, phát hiện bá bá kia là người tỷ tỷ này gọi là cha.

Chu Kì Nghiêu chú ý ánh mắt hắn, cúi đầu tới gần: “Lát nữa đừng ăn nhiều, ta ăn một miếng người ăn một miếng, chờ trở về, ta cho bọn họ chuẩn bị nhiều món ngon miệng cho ngươi.”

Long Bạch Bạch đương nhiên không ý kiến, chỉ là tò mò người tốt sao lại luôn nhìn bá bá kia?

Chu Kì Nghiêu sỡ dĩ liên tiếp nhìn Lý huyện thái gia, là vì quan sát, nữ tử này chắc là ở Lý phủ quen ra lệnh, cho nên ngay cả chính cô ta cũng không phát hiện, đường đường đứng đầu một phủ, ngược lại lại nghe lời nữ nhi mình làm việc, không phải là quá kỳ quái sao?

Ngồi vào ghế, chu Kì Nghiêu quét mắt một vòng, mượn lực lượng long châu, phát hiện một bàn đồ ăn này cũng không có vấn đề gì, ngoại trừ bầu rượu kia.

Chu Kì Nghiêu cũng đoán sơ sơ được nữ tử này muốn làm cái gì, bữa cơm này, không ăn cũng phải ăn, chắc là muốn tính toán khiến cho bọn họ hôn mê? Hắn thật sự muốn nhìn bọn họ muốn làm gì.

Ăn được một chút, không cần Chu Kì Nghiêu dặn, Long Bạch Bạch cũng không ăn nhiều, hắn nhăm mắt ngửi ngửi những món đồ ăn này, cứ cảm thấy những món này có hương vị là lạ, ăn vào cũng không thơm.

Ngon miệng duy nhất chính là bầu rượu kia, cũng không biết vì sao lại thấy thơm vậy.

Nhưng hương vị kia lại bị một hương vị kỳ quái khác che lấp, cũng không bằng lần trước người tốt lén uống cũng không chừa cho hắn một ngụm.

Long Bạch Bạch không ăn nhiều, Chu Kì Nghiêu cứ nghĩ ngốc tử này rốt cục cũng thông minh cũng biết được những thứ này không thể ăn nhiều, cũng chịu nghe những gì vừa rồi hắn nói.

Chu Kì Nghiêu thừa dịp có bàn che nhéo tay Long Bạch Bạch, trong khoảng thời gian này cũng nuôi béo ra một chút, trên tay cũng có chút thịt, sờ vào cảm xúc vô cùng tốt, ban đầu Chu Kì Nghiêu chỉ muốn an ủi Long Bạch Bạch, kết quả vừa sờ một cái cũng không rút tay về.

Lực chú ý của Long Bạch Bạch cũng bị Chu Kì Nghiêu hấp dẫn, liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, nhịn không được nhếch miệng cười, hào phóng nắm lại: muốn sờ thì cho ngươi sờ, cho ta gặm một cái coi như bồi thường là được.

Chu Kì Nghiêu không nhìn ra ý tứ của Long Bạch Bạch, lông mày giật giật, lại đè không được cảm xúc vui sướng đang nhảy nhót ở dưới đáy lòng, ngay cả khóe miệng cũng mang nụ cười mà không hề biết.

Ngay khi bầu không khí của hai người vô cùng tốt, một thanh âm hàm xúc truyền tới: “Cảm tình của hai vị công tử thật tốt, quả nhiên làm cho người ta hâm mộ.”

Long Bạch Bạch giương mắt nhìn qua, liền nhìn thấy khóe miệng Lí cô nương mang theo ý cười, nhưng khi nhìn vào đôi mắt nàng, đáy mắt lại không hề có ý cười, Long Bạch Bạch phát hiện hắn thật sự không thích vị tỷ tỷ này.

Hắn đều thích những người đẹp, nhưng không thích vị tỷ tỷ này.

Long Bạch Bạch không thích một người biểu hiện rất rõ ràng, trực tiếp cúi đầu xuống, chọn chọn những gì mình ăn được.

Lí cô nương không nghĩ tới ngốc tử này dám vô lễ như vậy, nhưng nàng lại khẩn cấp muốn nhìn xem hiệu quả từ khuôn mặt của đối phương, nàng cố gắng đè ép sự không vui dưới đáy lòng, nhìn qua chỗ Chu Kì Nghiêu, ý cưới trong suốt, rót hai ly rượu cho hai người.

Mặt Chu Kì Nghiêu không hề thay đổi nhìn nàng rót rượu, cũng không từ chối, nhưng tay cũng không nhúc nhích.

Ngược lại Lí cô nương lại giơ chén lên: “Tú cầu của ta ném vào hai vị công tử là duyên phận, nếu vô duyên làm vợ chồng, vậy làm bạn bè cũng tốt, ta mời hai vị một ly.”

Nàng bình tĩnh nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu, nàng phát hiện trong hai người hẳn là Chu Kì Nghiêu lợi hại hơn, đem vị này làm hôn mê trước, ngốc tử còn lại kia dễ đối phó hơn.

Chu Kì Nghiêu nhìn ly rượu có vấn đề trước mặt cũng không nhúc nhích.

Lí cô nương cười cười, “Không phải vị công tử này ghét bỏ ta là quả phụ, cho nên không muốn uống ly này?”

“Đâu có.” Chu Kì Nghiêu thản nhiên mở miệng, như là không muốn uống nhưng nhớ lễ phép mới giơ chén lên, thuận tiện cũng đưa chén kia cho Long Bạch Bạch.

Ánh mắt Long Bạch Bạch sáng lên: người tốt cho ta uống? tốt như vậy sao?

Tuy rằng rượu này ngửi không thơm, nhưng ngửi kỹ một chút vẫn có thể ngửi ra mùi rượu.

Long Bạch Bạch cầm lấy chén rượu ánh mắt liền sáng lên, Lí cô nương kia nhìn sang nhịn không được cũng nở nụ cười, thật sự là không mất một chút công sức nào đã tóm được.

Nàng giơ chén lên: “mời.”

Nàng uống cạn trước, sau đó nhìn hai người.

Chu Kì Nghiêu không hề để ý nhìn nàng một cái, một tay giơ chén lên, tay kia thì đặt trên lưng Long Bạch Bạch, nhìn mắt Long Bạch Bạch.

Long Bạch Bạch lập tức bưng ly lên, Chu Kì Nghiêu một ngụm uống cạn, chỉ là khi liếc nhìn ngốc tử này cũng muốn uống, chờ chén vừa chạm vào môi liền nhéo thắt lưng hắn, thân thể Long Bạch Bạch lập tức cứng đờ, liền cảm giác tay chân tê dại, ly rượu trong tay liền rớt, toàn bộ rượu liền đổ ra ngoài.

Long Bạch Bạch vừa muốn nói gì, còn không kịp ngẩng đầu tiếc ly rượu đã đổ, liền cảm giác ly rượu trong tay Chu Kì Nghiêu cũng dao động, rơi trên mặt đất, cùng lúc đó, hắn xoa lông mày, “Đầu sao lại choáng váng như vậy?”

Lập tức tay còn khoác bên hông Long Bạch Bạch, lúc ngã xuống bàn, hơi hơi dùng sức, cũng kéo Long Bạch Bạch xuống dưới, chỉ là khi nghiêng người, liền nhìn vào mắt Long Bạch Bạch.

Long Bạch Bạch bị bao vây như vậy, đột nhiên nghĩ tới trò chơi bịt mắt buổi tối, cũng nhắm mắt lại không động đậy.

Sau khi hai người ngã xuống, Lí cô nương trực tiếp đứng lên, nhìn nam tử râu dê cách đó không xa, đối phương lập tức tiến lên, kiểm tra Chu Kì Nghiêu một phen, xác nhận đã hôn mê.

Vốn đang muốn kiểm tra Long Bạch Bạch, bị Lí cô nương cản trở, “Không cần, chỉ là một ngốc tử mà thôi, còn có thể giả vờ bất tỉnh sao?”

Nàng nhịn không được bước lên trước một bước, mắt nhìn sườn mặt Long Bạch Bạch lộ ra ánh sáng, vừa định chạm vào, liền bị thanh âm run rẩy của Lí huyện lệnh ngồi ở chỗ kia ngăn cản: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lí cô nương bất mãn liếc hắn một cái: “Cha, việc không cần ngươi quan tâm thì đừng quan tâm.”

“người, ngươi….. ngươi sao lại thành bộ dạng này? Ngươi, ngươi….” Giọng Lí huyện thái gia run rẩy, là bởi vì sợ hãi cả người đều run rẩy.

Lí cô nương đừng lên, đáy mắt hiện lên đùa cợt: “Cha, cái gì mà nói ta sao lại thành bộ dạng này? Ngươi không biết bộ dạng này đẹp lắm sao? Ngươi xem xem, vong phu ta năm đó coi thường vứt bỏ ta, muốn từ hôn, lại còn làm trò trước mặt mọi người nói tuyệt đối không lấy một nữ nhân xấu, làm cho ta mất hết mặt mũi. Nhưng kết quả thì sao, ta đẹp lên, hắn liền hí hửng hí hửng tới đây cưới ta… vậy thì tốt rồi, cha ngươi nói có phải hay không?”

Cả người Lí huyện thái gia đều run: “Nhưng ngươi, ngươi cũng không thể giết người!”

“Ai nói? ai có chứng cớ? hắn là tự mình chết bất đắc kỳ tử! cha ngươi yên tâm, bộ dạng bọn họ tốt như vậy, ta sẽ từ từ cất giữ….” Lí cô nương đứng lên, ánh mắt mang theo ánh sáng ác độc và điên cuồng, chỉ cần hai người này cung cấp thứ đó, nàng sẽ còn đẹp hơn bây giờ, đến lúc đó nàng sẽ là người đẹp nhất trên đời.

Dứt lời cũng không để ý Lí huyện thái gia, trực tiếp kéo Long Bạch Bạch, râu dê cũng bắt đầu kéo Chu Kì Nghiêu.

Chu Kì Nghiêu nằm ở nơi đó sắc mặt trầm lại, thứ đó? Cung cấp?

Cái gì vậy?

Ngay khi hắn chuẩn bị ra tay, đột nhiên có một thân ảnh im lặng xuất hiện ở thiện đường, bởi vì xuất hiện quá mức đột ngột, Lí cô nương quay đầu liền hoảng sợ, chờ lấy lại tinh thần vừa định giận giữ, nhưng chờ thấy rõ mặt người tới mắt càng sáng: “Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Thế nhưng lại có một đám bộ dạng tốt đưa tới trước mặt…..”

“ách…..” kết quả không đợi Lí cô nương nói xong, người tới chính là Chu Viêm liền trực tiếp vung tay lên, nữ tử lập tức yếu đuối nằm trên đất, bị Chu Viêm dùng một tay cho vào bao tải, lúc rời đi liền liếc mắt nhìn thấy Long Bạch Bạch.

Chu Viêm nhíu mày: tam điện hạ?

Thuận tay cũng muốn mang người đi, nhưng là cổ tay đối phương lại bị túm, Chu Viêm nhíu mày, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Chu Kì Nghiêu, Chu Viêm càng cau chặt mày, nghĩ rằng chủ tử để ý tam điện hạ như vậy, nếu có thể đem tam điện hạ mang về, chủ tử nhất định sẽ vui vẻ.

Vì thế, không biết Chu Viêm sử dụng thủ đoạn gì, lập tức liền cảm giác có một thứ gì đó ngăn cách giữa hai người, không chỉ như vậy một bóng người mang theo sức mạnh của Chu Viêm đánh về phía Chu Kì Nghiêu.

Chu Kì Nghiêu nhanh chóng nâng tay lên chắn, vừa định đẩy người đánh úp tới đây, nhìn kỹ lại thì ra là Lí huyện thái gia, đang nghiêng người muốn trốn, nhưng chỉ trong giây lát, trước mặt làm sao còn có bóng dáng ba người Chu Viêm.

Sắc mặt Chu Kì Nghiêu khẽ biến, nhanh chóng lắc mình đi ra ngoài, tìm được một con ngựa, lập tức xoay người lên ngựa, chạy tới Lệ Sơn.

Mà bên kia, Chu Viêm mang theo nàng cùng Long Bạch Bạch đi về Lệ Sơn, tuy rằng khí lực hắn không nhỏ, nhưng mang theo hai người lớn cũng rất tốn sức, hắn cũng tìm hai con ngựa, Lí cô nương kia thì tùy ý buộc lại, tam điện hạ thì rất che chở, nhanh chóng chạy về.

Chính là ngay khi gần tới cửa hang động, Chu Viêm đột nhiên cảm giác được phía sau khác thường, lập tức lắc mình ôm Long Bạch Bạch nhảy xuống ngựa, né tránh một chủy thủ sắc bén.

Sau khi lùi ra phía sau mấy bước, hắn cõng Long Bạch Bạch nhìn qua, liền nhìn thấy không biết từ khi nào Lí cô nương đã tỉnh, chỉ là giờ phút này mặt không giống như trước kia, không chỉ có như thế, trong tay nắm chặc một miếng ngọc bội, quanh thân nàng bao phủ một tầng ánh sáng, ánh sáng này rất quen thuộc, cùng hơi thở xung quanh chủ tử giống nhau như đúc.

“Đem thứ kia giao cho ta.” Chu Viêm lạnh mặt mở miệng.

Nữ tử nắm chặt ngọc bội, nhìn chằm chằm Chu Viêm, hình dáng giống như bị điên: “nghĩ hay thật! thứ này là của ta! Của ta!”

Ánh mắt Chu Viêm trầm xuống, đi tới phía trước từng bước, nữ tử bỗng nhiên quyết liệt: “ngươi dám bước tới thử xem? Ngươi nếu dám bước tới phía trước, ta liền bóp nát thứ này, xem ngươi có thể lấy lại hay không!”

Chu Viêm nhíu mày, đó là của chủ tử….

Cũng là vật để chủ tử có thể khôi phục, tuyệt không thể bị hủy.

Kết quả liền nhìn thấy đáy mắt nàng mang theo điên cuồng, “Ngươi, ngươi đem hắn giao cho ta, ta liền đem thứ này cho ngươi như thế nào?”

Nữ tử chỉ chỉ Long Bạch Bạch phía sau Chu Viêm, hiển nhiên là muốn dùng Long Bạch Bạch để đổi.

Chu Viêm đương nhiên không chịu.

Đúng lúc này, trong sơn động cách đó không xa liền truyền tới tiếng rồng gầm, cùng với một thanh âm: “Phế vật, ngay cả chút việc nhỏ cũng làm không xong!” sau tiếng nói này, Chu Viêm nhìn qua, nữ tử cũng nhìn qua, liền nhìn thấy đêm đen phía chân trời, đột nhiên có ánh sáng bạc lóa mắt, mà ngay khi ánh sáng này biến mất, một con rồng màu ngân bạch nhẹ nhàng bay tới, móng rồng sắc bén mang theo ánh sáng bạc vung lên.

Mà đúng lúc này, Chu Kì Nghiêu phóng ngựa mà tới nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu, rất xa liền nhìn thấy con rồng bạc đang dừng lại trên không trung, liếc mắt một cái, hắn khó có thể tin đứng ngây ra tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK