Nàng mời hắn tới không phải là để hắn ăn mà là muốn chọc giận hắn.
Long Bạch Bạch ngửi thấy mùi hương của hoa đào liền bỏ chạy, Phi Vân điện cách ngự hoa viên hơi xa, nếu không mau trở về bữa tối sẽ lạnh, hương vị sẽ không ngon như lúc đầu.
Mọi chuyện xảy ra ở ngự hoa viên nhanh chóng được bẩm báo vào tai Chu Kì Nghiêu, hắn nghe Tô Toàn bẩm bảo mà vẻ mặt không hề thay đổi gì, cúi đầu phê tấu chương, chờ Tô Toàn nói xong, hắn cũng phê xong, đặt bút lông sói xuống, lúc này mới giương mắt nhìn Tô Toàn: “Có bất lợi không?”
“Sao có thể? Vân công tử rất thông minh, hoàn toàn không tiếp chiêu, sợ là Đổng phi bị chọc tức. chỉ là…..” Tô Toàn do dự, nếu là lúc trước hắn sẽ không nhắc nhở, nhưng hoàng thượng đối với Vân công tử không giống nhau, không chừng có thể khiến cho hoàng thượng vui vẻ.
Quả nhiên, Chu Kì Nghiêu liếc mắt nhìn hắn: “Nói.”
Tô Toàn nhanh chóng trả lời, “Lần này Đổng phi chịu thiệt, sợ là sẽ đi cáo trạng với thái hậu, Vân công tử ở nơi đó, chắc là cũng không chiếm được cái gì tốt.”
Thái hậu không giống với Đổng phi, bản thân là bác ruột của Đổng phi, thủ đoạn của thái hậu rất cao minh, nếu không sẽ không thể ngồi vững ngôi vị thái hậu khi hoàng tử của mình tranh ngôi vị hoàng đế thất bại.
Chu Kì Nghiêu thản nhiên ừ một tiếng, tầm mắt dừng ở một chỗ, không lâu sau thu hồi lại ánh mắt nhưng không nói thêm gì, bởi vì đã trễ, liền trực tiếp đứng dậy trở về Dưỡng Tâm điện.
Tô Toàn đoán không ra tâm tư của Chu Kì Nghiêu, nhưng không dám mặc kệ Phi Vân điện, liền cho người nhìn chằm chằm, lỡ như xảy ra chuyện gì đến lúc đó hoàng thượng hối hận cũng không kịp.
Tô Toàn đoán không sai, sáng sớm hôm sau thái hậu cho ma ma tới Phi Vân điện mời Long Bạch Bạch qua một chuyến.
Hai ngày qua Long Bạch Bạch mới được nuôi không cần dậy sớm, mơ mơ màng màng mặc quần áo xong liền đi theo, thấy thái hậu liền chào theo quy củ mà ma ma đã dạy từ trước, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cung phi đầy một phòng, nam nữ đều có, bộ dạng đều rất đẹp.
Long Bạch Bạch kiểm soát khuôn mặt, hắn nhìn thấy người đẹp thì tâm tình sẽ rất tốt, vì thế liền mỉm cười, nghe thấy thái hậu cho hắn ngồi xuống, liền bước tới vị trí trống ngồi xuống.
Hai ngày đầu tiên thái hậu chỉ biết tân đế đêm đó để người lại, nàng vẫn cho người nhìn chằm chằm Dưỡng Tâm điện, cũng cho người tìm hiểu, biết được rằng vẻ mặt của tiểu tử này rất đẹp, nhưng sau đó nhịn không được cười nhạo một tiếng, trách không được lại thích một tên ngốc, cũng không phải sao, ai lại không biết Tang Môn tinh trước kia là một tên ngốc chứ.
Cũng chính là ngốc tử mới yêu thích ngốc tử không phải sao?
Thái hậu không thích Long Bạch Bạch, mặc dù Long Bạch Bạch hơi khờ, nhưng người ngoài có ác ý với hắn, hắn vẫn cảm nhận được, hơn nữa thái hậu còn biểu hiện rõ ràng như vậy.
Hắn gặp phải tình huống này liền hạ mắt giả chết, ân công lão thái thái đã nói, gặp phải người không thích, không để ý tới hắn là được.
Mấy năm nay Long Bạch Bạch đều làm như vậy, vì thế hắn liền nghe thái hậu ngầm mỉa mai một phen, có nói cái gì hắn cũng cho vào tai trái ra tai phải, hơn nữa hắn nghe cũng không hiểu.
Lúc trước thái hậu chỉ thấy qua Long Bạch Bạch một lần, nhìn thấy là một người ngốc nghếch liền trực tiếp đem cái sai lầm này sắp xếp ở một cung điện xa xôi, không nghĩ tới dĩ nhiên lại là kẻ trộm, nàng nghe Đổng phi nói cũng hiểu được Vân phi này không đơn giản, giờ phút này nhìn bộ dạng đối phương không sao cả khiến mình tức giận lại không giám thể hiện ra.
Sắc mặt thái hậu trầm xuống: “Vân phi?”
Long Bạch Bạch không biết kêu Vân phi là đang gọi người nào nên không lên tiếng, kết quả thái hậu gọi một lần ma ma kêu hai lần cũng không lên tiếng, thái hậu lập tức nổi giận: “Vân phi hiện giờ không phải nghĩ ngươi đã có người chống lưng nên ngay cả ai gia cũng không để vào mắt sao? Cảm thấy được hoàng thượng coi trọng liền cậy sủng mà kiêu? Hậu cung này vẫn là ai gia làm chủ! Người đâu, tới vả miệng cho ai gia! Nếu hoàng đế không dạy, vậy ai gia giúp hắn dạy dỗ một phen!”
Long Bạch Bạch còn chưa lấy lại tinh thần liền nghe thấy một câu như vậy, vừa nghe đánh người liền nghĩ tới ma ma đánh hắn rất đau, ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện toàn bộ người ở đây đang nhìn hắn, hắn mờ mịt nhìn quanh một vòng: là muốn đánh…. Hắn sao?
Hắn không có ăn nhiều cũng không làm sai gì? Ma ma chỉ nói làm sai mới bị đánh, hắn không làm sai gì không thể đánh hắn.
Nhìn thấy hai ma ma kia đi tới gần, Long Bạch Bạch sợ bị đánh lập tức nhảy ra ngoài.
Thái hậu vỗ mạnh bàn một cái: “Phản rồi, phản rồi! đem người bắt lấy cho ai gia!”
Long Bạch Bạch còn chưa chạy tới cửa đại điện, thị vệ liền tiến vào ngăn chặn đường đi của hắn, trước có sói sau có hổ, Long Bạch Bạch vừa đảo chân liền chạy tới chỗ cây cột ở trong điện, huỵch một cái liền trèo lên trên.
Thái hậu: “…..”
Chúng cung phi: “……” Sợ là con khỉ đầu thai? Sao có thể lại trèo nhanh như vậy?
Khi Chu Kì Nghiêu nhận được tin tức mang theo đám người Tô Toàn tới đây, vừa mới bước vào liền nhìn thấy vài binh lính ở trên xà nhà đại điện đang đuổi theo cái gì, một chân của hắn vừa bước vào cửa, vừa định cau mày mở miệng, một thân ảnh màu trắng liền lao về phía hắn.
Chu Kì Nghiêu theo phản xạ định vặn gãy cổ người nọ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Long Bạch Bạch động tác trên tay liền ngừng lại, liền đổi thành túm lấy sau gáy của Long Bạch Bạch, cùng lúc đó kéo người vào trong lòng, vừa mới ôm tốt xong, thì người ở phía sau cũng đã chạy tới.
Long Bạch Bạch trốn ở phía sau hắn co cổ, len lén nhìn khuôn mắt đã sớm đen thui của Chu Kì Nghiêu cùng bộ dáng sững sờ của một đám cung phi, nắm chắt tay áo của Chu Kì Nghiêu nghểnh cố nói: “Ta, ta không sai, không thể đánh.” Đau như vậy, vì sao muốn đánh hắn?
Chu Kì Nghiêu lạnh lùng nhìn thị vệ đuổi tới gần, mười tên thị vệ kia lập tức run lên, lập tức quỳ một gối xuống: “Hoàng thượng!”
Chu Kì Nghiêu không nhìn bọn họ, nâng bước đi tới trung tâm đại điện, bước chân hắn uy nghiêm khí thế bức người, lạnh lẽo tối tăm, đám cung phi còn đang đứng đó si mê dung mạo của Chu Kì Nghiêu liền bửng tỉnh, lập tức đều dập đầu quỳ xuống hành lễ: “nô tì/ thần…. kiến quá hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Chỉ là khi quỳ xuống đất còn hơi mơ màng, nhất là nhóm cung phi, lúc trước các nàng vẫn không tin, nghĩ phụ thân của mình muốn các nàng vào trong cung nên nói bộ dạng hoàng đế đẹp đề trấn an các nàng, khi thật sự nhìn thấy người, các nàng mới biết lúc trước mình đã sai như thế nào.
Nếu sớm biết rằng dung mạo của tân đế như vậy, cho dù đối phương có là kẻ giết người, các nàng sợ là…. Cũng sẽ chen lấn mà tới.
Huống chi, đối phương là vua của một nước, hiện giờ là nam tử tôn quý nhất Đại Chu.
Nghĩ tới khuôn mặt tuấn mĩ của đối phương, nhóm cung phi lấy lại tinh thần mặt cười đều đỏ: bộ dạng của tân đế thật là xuất sắc.
Chu Kì Nghiêu như là không nghe không thấy, nhanh chóng đi tới phía trước, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ, nắm chặt lấy ống tay áo của hắn không buông tay, sợ buông ra sẽ bị đánh.
Long Bạch Bạch phát hiện mỗi lần hắn tới gần ca ca đẹp thì sẽ yên tâm, trên người đối phương hình như có một lực lượng hấp dẫn hắn tới gần, loại an tâm này rốt cục khiến hắn không cần hồi hộp như vậy, cả trái tim đều là tin tưởng hoàn toàn, lại càng thêm uất ức, nhỏ giọng lầm bầm lại không dám nói.
Chu Kì Nghiêu đi tới trước mặt, giơ tay lên hơi nắm lái, đầu cũng không cúi, thản nhiên mở miệng: “mẫu hậu”. hai chữ kia trầm thấp lạnh lùng, không hề có cảm tình gì.
Thái hậu nghiêm mặt, lúc trước bị ngốc tử này làm cho tức giận, hiện giờ hoàng đế lại tới đây, cơn tức của nàng cũng không dám thật sự phát tác, Đổng gia nàng là đang nắm quyền, nhưng cố tình sức mạnh và công phu tà môn của người trước mặt này, nghĩ tới ngày đó đối phương lộ ra bộ dạng huyết tinh vẫn khiến cho người ta sởn tóc gáy, nàng biết sợ lại ở Đại Chu này không có ai địch được, chỉ có thể nhịn nhục, miễn cưỡng nói: “hoàng đế, Vân phi này quá mức làm càn, bất kính với ai gia, ai gia cho người dạy hắn quy củ, hắn dám náo loạn ở trong cung của ai gia, buồn cười.”
Ban đâu Chu Kì Nghiêu không muốn để cho Long Bạch Bạch tiếp tục đứng ở bên cạnh, hắn sợ mình sẽ tiếp tục nhìn người này mà nghĩ tới người khác, sẽ ảnh hưởng tới phản đoán của hắn, từ khi ngốc tử này xuất hiện, thời điểm hắn sững sờ càng ngày càng nhiều, hình ảnh hiện lên trong đầu nhiều nhất ngoại trừ ngốc tử này chính là người nọ.
Ban đầu hắn muốn trở lại quỹ đạo ban đầu, để cho tiểu tử này tự mình ứng phó, hắn cũng không có khả năng sẽ bảo vệ ngốc tử này cả đời được.
Nhưng khi nghe Tô Toàn bẩm báo, hắn vội tới đây.
Chu Kì Nghiêu ở trên đường đã sớm nghĩ ra đối sách, nhưng khi nhìn thấy vẫn là rất đau đầu, nhưng hắn hiểu được thái độ làm người của thái hậu, nàng bên ngoài là nói trừng trị ngốc tử này, nhưng sự thật là đang nhằm vào hắn.
Chu Kì Nghiêu dạ: “Mẫu hậu cũng biết đầu óc của hắn có vấn đề, phản ứng với sự việc và người khác cũng rất chậm chạp, hắn không hiểu quy củ, trẫm sẽ từ từ dạy. nếu chọc cho mẫu hậu không vui, vậy trẫm sẽ để hắn giải thích, chỉ là,” Chu Kì Nghiêu hơi dừng lại, lạnh lùng nhìn quanh một vòng, một đám cung phi vốn đang len lén nhìn hắn liền nhanh chóng cúi đầu, chợt nghe tân đế tuấn mĩ lạnh lùng nói, “Người của trẫm, chỉ có thể để trẫm dạy.”
Sắc mặt của thái hậu rất khó coi, còn không chờ nàng tức giận, Chu Kì Nghiêu lập tức kéo người đang trốn ở phía sau ra, thản nhiên nói: “giải thích.”
Long Bạch Bạch nghiêm mặt, quay đầu len lén nhìn Chu Kì Nghiêu: hắn không sai, vì sao phải giải thích?
Nhìn thấy ánh mắt tối tăm thâm trầm của Chu Kì Nghiêu, không hiểu sao lại sợ hãi, đành phải cúi đầu nói: “Thực xin lỗi…. ta sai rồi.” hắn mờ mịt nhìn dưới đất, hắn không thích nơi này, hắn cũng không biết mình sai chỗ nào.
Thái hậu tức giận không nhẹ, nhưng nhìn Chu Kì Nghiêu rõ ràng muốn che chở cho Vân phi, càng nghĩ càng tức giận, nực cười, nàng đường đường là một thái hậu mà không thể trừng trị một hậu phi sao? Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tối tăm của Chu Kì Nghiêu, liền nghĩ tới một màn huyết tẩy ở trên điện Kim Loan, cả người liền run rẩy.
Rốt cuộc thái hậu cũng nhịn xuống, nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện lớn, ai biết kẻ điên này sẽ làm ra chuyện gì?
Chu Kì Nghiêu thuận lợi mang người đi, ánh mắt thái hậu nhìn bóng dáng Chu Kì Nghiêu liền trầm xuống, chờ quay đầu lại nhìn thấy một đám cung phi đang mê trai, lại tức giận không có chỗ phát tiết: “Ai gia mệt rồi, đều trở về hết đi.” Cuối cùng cũng chỉ chừa lại Đổng phi.
Long Bạch Bạch đi theo Chu Kì Nghiêu ra khỏi Từ Trữ cung, cúi đầu không có tinh thần gì, bước chân cũng càng ngày càng chậm, cuối cùng tạo một khoảng cách với Chu Kì Nghiêu.
Tô Toàn đi theo phía sau Long Bạch Bạch nóng ruột, nhỏ giọng thúc giục: “Vân công tử ngài đi nhanh một chút, hoàng thượng cũng đã đi xa rồi.” Vân công tử này sao lại không có mắt như vậy? thật đúng là ngốc tử.
Long Bạch Bạch nhỏ giọng a một tiếng, tiếp tục chậm chạp đi về phía trước.
Chu Kì Nghiêu đi tới long liễn, quay đầu lại nhìn hắn, lúc này Long Bạch Bạch cũng vừa vặn ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Chu Kì Nghiêu, trong con ngươi trong suốt lúc này toàn che kín nghi hoặc và uất ức, còn có khó hiểu, rõ ràng hắn không làm sai vì sao muốn đánh hắn? vì sao bắt hắn phải xin lỗi?
Hắn không hiểu, cả người hắn đều khó chịu, loại cảm giác này so với đau đớn tồn tại trong người vài năm nay còn không thoải mái hơn.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu chỉ muốn dạy dỗ Long Bạch Bạch, để cho hắn hiểu được khi nào cần mềm thì nên mềm để không chịu thiệt thòi, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt này, hắn phát hiện mình vì sao phải so đo với một tên ngốc?
Sợ là đối phương cẳn bản không hiểu, ngược lại còn cảm thấy uất ức từ chuyện này.
Chu Kì Nghiêu phát hiện mình đối mặt với khuôn mặt này thì có vô vàn kiên nhẫn, cũng không sốt ruột, chờ Long Bạch Bạch tới gần hắn, mới cho người đi vào long liễn.
Long Bạch Bạch thành thật đi vào long liễn, ngoan ngoãn ngồi xuống, chính là chờ Chu Kì Nghiêu tới gần, liền yên lặng dịch mông sang bên cạnh, hắn quyết định phải cách người tốt đẹp này mười khối điểm tâm.
Chu Kì Nghiêu nhìn thấy hắn lén lút tức giận thì nở nụ cười: “Còn uất ức sao?”
Đôi mắt đen của Long Bạch Bạch nhìn qua, nhưng cũng không khách khí: “uất ức.”
Chu Kì Nghiêu đau đầu, hắn so đo với tên ngốc này làm gì? “nếu không xin lỗi thì phải bị đánh, nếu là ngươi, ngươi chọn cái nào?” tuy rằng hắn là hoàng đế, nhưng hôm nay Long Bạch Bạch là hậu phi, thái hậu nắm giữ phượng ấn của hậu cung, là có tư cách “dạy dỗ”, hôm nay nếu hắn ở Từ Trữ cung không cho thái hậu mặt mũi, vậy người này hắn sợ là không thể mang đi.
Long Bạch Bạch nghe hiểu câu này, nghĩ tới ma ma đánh đau cánh tay, liện rụt cổ, lắc đầu: “Không muốn.”
Chu Kì Nghiêu: “Lúc này thực thông minh.”
Long Bạch Bạch tới gần: “Thông minh sẽ không bị đánh sao?”
Chu Kì Nghiêu nhìn hai mắt hắn, bên trong đều là khao khát đơn thuần, hắn nhịn không được vươn tay sờ mắt Long Bạch Bạch, vừa đen vừa sáng như vậy, cũng rất giống người nọ, thanh âm khó có dịp ôn nhu an ủi: “Có trẫm ở đây không ai dám đánh ngươi. Sau này nếu gặp phải tình huống như ngày hôm nay chạy đi tìm trẫm là được.”
Có hắn che chở, thái hậu cho dù có lòng cũng không dám đánh cược.
Nếu vẫn nhìn thấy khuôn mặt này mà không nhịn được mềm lòng, vậy thì không cần phải tránh, sau này hắn sẽ làm chủ cho ngốc tử này.