Lúc trước mọi người đều nơm nớp lo sợ, hiện giờ ai cũng kích động, trong lòng hoàng thượng vẫn có hậu cung này.
Chỉ là ngay khi chư vị cung phi còn chờ mong hoàng thượng có đến hậu cung hay không, có người càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nếu là do hoàng thượng vì an toàn của hậu cung mới làm như vậy, vậy đã thử xong rồi thì đồ ăn đâu?
Sao không có nghe thấy hoàng thượng cho người mang về vậy?
Cho dù có người nghĩ tới nhưng đó là hoàng thượng nên không ai dám đi hỏi, vì thế, nhiều đồ ăn ở hậu cung như vậy, cứ một đi không trở về.
Long Bạch Bạch còn không biết bởi vì hắn tham ăn thiếu chút nữa gây nên sóng to gió lớn ở hậu cung, hắn còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu thật sự cho hắn nhịn đói ba bốn ngày, liến mới tính dùng các loại bát quái mà tối hôm qua hắn đi “tuần tra” các cung để điền đầy bụng nghe được, lấy ra dùng để dụ dỗ hoàng thượng.
Vì thể, cả ngày hôm sau, Chu Kì Nghiêu đi ngự thư phòng, Long Bạch Bạch cũng đi theo, lúc Chu Kì Nghiêu gặp đại thần, hắn liền trốn ở phía sau Chu Kì Nghiêu dùng móng vuốt bám chặt vào long bào, còn một móng vuốt khác bắt đầu ở phía sau trêu ghẹo Chu Kì Nghiêu, bên này ấn một cái, bên kia đấm một cái, còn cố gắng làm ra hình ra dạng.
Chỉ tiếc, chút sức ấy của Long Bạch Bạch chỉ như là gãi ngứa, Chu Kì Nghiêu không nghĩ tới Long Bạch Bạch chỉ đi dạo hậu cung một vòng mà đã học được những cái này, đây là đang lấy lòng đấm lưng cho hắn sao, hắn còn tưởng ngốc tử này nhàm chán, liền mặc kệ ngốc tử này.
Chỉ là sau khi đại thần đi rồi, hắn phê chữa tấu chương gần một tháng nay, nhưng mới phê được một quyển, còn chưa kịp buông xuống, đã có một cái đuôi lao tới quấn lấy sổ con đặt nó sang một bên.
Chu Kì Nghiêu nhếch mày: ngoan như vậy sao? Hắn lại cảm thấy không quen được.
Thế nhưng thật ra Chu Kì Nghiêu cũng thích Long Bạch Bạch ở cùng hắn, liền cứ tiếp tục như vậy, ban đầu còn tốt, nhưng mà khi tới một nửa, liền phát hiện sổ con dừng lại không động nữa, hắn giương mắt nhìn qua, liền nhìn thấy ngốc tử này ôm tấu chương, nhắm mắt ngủ khò khò.
Động tác của Chu Kì Nghiêu nhẹ nhàng, nâng tay muốn kiểm tra sừng của Long Bạch Bạch, lại sợ phá vỡ mộng đẹp của hắn, liền im lặng lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, tối hôm qua vất vả một đêm, ăn cả một đêm, sau đó còn ồn ào như vậy, lúc này không mệt mới lạ.
Long Bạch Bạch vốn nghĩ muốn lấy lòng nên ra sức một phen, để cho người tốt cảm giác được hắn có tâm sửa sai, kết quả thế mà lại ngủ mất.
Hắn mơ màng ngủ, lúc mở mắt ra, phát hiện mình không còn ở ngự thư phòng, mà ở thiện đường, giờ phút này hắn đang nằm trong lòng Chu Kì Nghiêu, trước mặt bày rất nhiều đồ ăn ngon, hắn ngửi ngửi, móng vuốt ngo ngoe di chuyển, chỉ là nghĩ tới lời nói lúc trước của Chu Kì Nghiêu, liền ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người tốt không để ý tới hắn, chỉ tự mình uống cháo, từ từ, động tác rất chậm, hắn nhịn không được từ trong vạt áo người tốt thò ra một móng vuốt, vừa ngửa đầu nhìn Chu Kì Nghiêu vừa đụng tới món điểm tâm gần nhất.
Cho tới khi hắn cầm lấy món điểm tâm đưa tới bên miệng liền phát hiện người tốt cũng không nhìn hắn, đáy mắt hắn sáng ngời, vừa len lén lườm Chu Kì Nghiêu vừa cẩn thận cắn một miếng.
Cắn xong rồi lại nhìn Chu Kì Nghiêu, phát hiện người tốt thật sự không phát hiện.
Long Bạch Bạch vui vẻ muốn chết, lập tức hì hục ăn, chỉ là không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy điểm tâm hình như hơi chua.
Chờ Long Bạch Bạch ăn xong rồi, muốn sờ tới miếng thứ hai, liền lơ đãng ngẩng đầu, chờ nhìn vào đôi mắt của Chu Kì Nghiêu không biết đã cúi đầu từ khi nào, hắn nhanh chóng thu móng vuốt lại, ngẩng đầu nhìn trời ngó đất, cuối cùng mới đưa tầm mắt nhìn qua: “Người tốt ngươi ăn, tiếp tục ăn, ta chỉ nhìn thôi, ta vẫn nghe lời người tốt cũng chưa ăn miếng nào.”
Chu Kì Nghiêu nói nhỏ: “Đúng vậy, một miếng cũng chưa ăn….. bên miệng đều là vụn điểm tâm.”
Long Bạch Bạch sửng sốt, nhanh chóng chùi sạch miệng, ngoan ngoãn nhìn qua: “Không có.”
Chu Kì Nghiêu: “……”
Chu Kì Nghiêu bất đắc dĩ đưa hắn ra, đặt bên cạnh chén cháo: “Im lặng ngồi ăn đi.”
“hả? không phải không cho ăn sao?” Long Bạch Bạch trợn tròn mắt, bộ dáng kia càng ngốc hơn.
Chu Kì Nghiêu bình tĩnh nhìn Long Bạch Bạch, “Xét thấy hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt, trẫm sẽ phá lệ một lần, nhưng mà, sau này không được ăn vụng nữa, muốn ăn thì phải nói trước với trẫm, trẫm đồng ý thì ngươi mới được ăn, nhớ kỹ chưa?” lúc trước hắn nhìn nhìn bụng ngốc tử này, thế mà đã xẹp xuống rồi, lập tức liền bội phục năng lực tiêu hóa của Long Bạch Bạch, xem ra lúc trước hắn quá lo lắng, hắn từng nhìn thấy thân hình đại ngân long di chuyển ở trên không trung, hiện giờ không biết vì sao ngốc tử này lại nhỏ như vậy, nhưng cho dù nhỏ, sợ là thân hình thật sự không phải nhỏ như vậy, ăn nhiều một chút cũng tốt, có thể nhanh chóng biến trở về.
Long Bạch Bạch không nghĩ thật sự có tác dụng, làm sao còn dám nói nửa chữ không, sợ Chu Kì Nghiêu mang đi, lập tức giơ móng lên cam đoan, bộ dạng kia khiến cho Chu Kì Nghiêu xoa nhẹ đầu hắn một phen, “Được rồi, ăn đi.”
Long Bạch Bạch không hề khách khí bắt đầu ăn, ngay từ đầu hắn ăn miếng đầu tiên còn tưởng là ngoài ý muốn, nhưng chờ ăn xong vài miếng: “người tốt, điểm tâm này sao lại chua chua ngọt ngọt vậy?” tuy rằng ăn cũng ngon, nhưng mà ăn nhiều liền cảm thấy vị không đúng lắm.
Chu Kì Nghiêu: “Khai vị, không thể ăn? Vậy trẫm kêu người mang đi?”
“ăn ngon! Ăn ngon lắm!” Long Bạch Bạch cảm thấy người tốt cho người mang đi thì sẽ không thể ăn, lập tức liền vùi đầu vào ăn, chua thì chua vậy, nhưng so với đói bụng thì vẫn tốt hơn.
Chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch sau khi ăn xong hết tất cả mọi thứ, Long Bạch Bạch liền dấu mình đi, Tô Toàn cho người vào dọn dẹp, chờ quét mắt nhìn thấy chén đĩa đều sạch bách liền kinh ngạc, không phải hoàng thượng cũng bị lây tính thèm ăn của Vân chủ tử rồi đó chứ?
Thế nhưng bọn họ làm nô tài cũng không dám lắm miệng, nhanh chóng dọn dẹp thỏa đáng.
Chờ tới buổi tối, Tô Toàn cầm một bản danh sách vào, đang muốn bẩm báo, liền bị Chu Kì Nghiêu nhìn một cái.
Tô Toàn không dám mở miệng, lập tức đưa danh sách qua.
Chu Kì Nghiêu lật xem một lần, bên trên đều là tên các món ăn, ngày mốt sẽ là sinh nhật hai trăm tuổi của ngốc tử này, nếu đại cữu tử đã đem chuyện này giao cho hắn, hắn đương nhiên là muốn làm cho Long Bạch Bạch một sinh nhật khó quên.
Hắn vốn muốn chuẩn bị một ít biểu diễn mới lạ, nhưng cũng chỉ có thể muốn mà thôi, hắn cảm thấy cho dù tặng cái gì tinh xảo đi nữa, cũng không bằng được món ăn.
Trong khoảng thời gian này miệng của ngốc tử này càng ngày càng bị dưỡng điêu, cho nên Chu Kì Nghiêu cho Tô Toàn chọn đủ loại đồ ăn, không cần quá cầu kì, chờ tới hôm đó cho ngốc tử này một niềm vui bất ngờ.
Chu Kì Nghiêu nhìn từ trên xuống dưới, chờ xem xong lại nhìn tới phía dưới có rượu, nhớ tới lời nói của Chu Viêm, trong ngày sinh nhật không cho đụng vào rượu và ôn tuyền, hắn giơ tay chỉ chỉ: “Đem thứ này toàn bộ đổi thành trà trái cây, mỗi loại đều chuẩn bị một phần.”
Nếu Long Bạch Bạch không thể uống rượu, vậy thì đổi thành trà trái cây.
Tô Toàn kinh ngạc, ban đầu hắn nghĩ hoàng thượng là muốn chuẩn bị yến hội, nhưng yến hội sao lại không có rượu? tuy rằng hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng lập tức trả lời, dựa theo dặn dò của Chu Kì Nghiêu đi làm.
Chỉ là trước khi đi nghĩ tới cái gì, vẫn là ngừng lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng, một tháng này ngài đều ở ngoài cung, cũng chưa đi lãnh cung, ngày kia cũng là sinh nhật của vị ở lãnh cung kia, người xem….. cần nô tải chuẩn bị đi một chuyến không?”
“Hử?” động tác của Chu Kì Nghiêu cứng đờ, nhíu mày, một tháng nay bận quá, hắn đúng là đã quên, không nghĩ tới thế mà lại trùng hợp như vậy, lại cùng ngày với sinh nhật của ngốc tử kia.
Ngón tay của hắn đột nhiên nắm chặt, một lúc lâu cũng không mở miệng.
Ngay khi Tô Toàn nghĩ hoàng thượng sẽ bỏ qua thói quen nửa năm qua cứ mỗi tháng sẽ đi lãnh cung một lần, Chu Kì Nghiêu nhìn phía trước một hồi lâu, vẫn khàn giọng mở miệng: “Đi chuẩn bị một phần đố ăn, dựa theo những yêu thích của nàng năm đó mà chuẩn bị, hôm đó trẫm sẽ qua.”
Tô Toàn nhẹ nhàng thở ra: “Vâng, nô tài đi chuẩn bị.”
Sau khi Tô Toàn rời khỏi, lập tức đi ngự thiện phòng, đem những gì hoàng thượng dặn dò nói lại một lần, chính là những món ăn lúc trước không có rượu. sau đó lại muốn những món ăn mà vị ở trong lãnh cung nắm đó được tiến đế sủng ái thích, chọn mấy món, sau đó lại nghĩ nghĩ, hình như vị kia thích nhất là rượu, hắn hỏi ngự thiện phòng, vừa vặn lúc trước chuẩn bị món ăn thì có chuẩn bị rượu, còn là rượu cống phẩm, nếu hoàng thượng không muốn, vậy thì mượn hoa hiến phất cho vị ở trong lãnh cung kia uống cũng rất tốt.
Vì thế Tô Toàn lại đi trở về, đem rượu hoa điêu lúc trước bị gạch bỏ lại bỏ thêm vào những món ăn cần chuẩn bị.
Chờ sau khi dặn dò xong, Tô Toàn liền giao cho quản sự phòng ăn, sau đó mới rời khỏi.
Mà bên kia từ khi Tô Toàn rời đi Chu Kì Nghiêu liền ngẩn người, cho dù đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu được người nọ vì sao lại đối với hắn độc ác như vậy, nhưng sau khi làm hoàng đế, hắn vẫn cố tình từng tháng đều đi qua, không biết là muốn tự ngược hay là muốn tìm ra một lý do nào đó.
Chu Kì Nghiêu đang mải mê suy nghĩ, cho nên không chú ý Long Bạch Bạch đang ngoan ngoãn núp trên xà nhà không biết chạy ra từ khi nào, chờ chính mắt nhìn thấy Tô Toàn dặn dò ngự thiện phòng xong, nhìn danh sách dài dằng dặc kia, cái đuôi nhịn không được cuồng nhiệt đung đưa: hắn đã nói người tốt là tốt nhất, nói phải nhịn ăn cũng không cấm, kết quả còn lén lút chuẩn bị nhiều đồ ăn cho hắn như vậy, thật là….. sớm biết người tốt chuẩn bị nhiều đồ ăn cho hắn như vậy, hắn liền để dành bụng không tham điểm tâm ở hậu cung, để cho người tốt có thể chuẩn bị hợp ý hắn?
Chỉ là vì sao hắn không thể uống rượu?
Hắn ngắm những rượu cống phẩm ở bên kia, nuốt nước miếng, tính toán ngày mốt sẽ tới đây.
Chu Kì Nghiêu lấy lại tinh thần gọi mấy tiếng, phát hiện ngốc tử kia không biết đã chạy đi đâu, kết quả vừa muốn đi ra ngoài tìm, liền nhìn thấy ngốc tử từ trên xà nhà oạch một cái trượt xuống dưới, hai mắt tỏa sáng, động tác nhanh như chớp nhảy vào lòng hắn, ngửa đầu nở nụ cười với hắn.
“Có phải lại đi chỗ nào ăn vụng hay không?” hắn sao lại cảm thấy ngốc tử này hình như ngay sau đó có thể nhảy đi thật xa?
Long Bạch Bạch đè lại cảm xúc vui vẻ, ôm đuôi giả ngu: “Nào có? Ta chỉ đi ra ngoài một vòng tiêu thực. người tốt ngươi có buồn ngủ hay không, chúng ta nhanh chóng đi ngủ đi.” Chờ tỉnh ngủ, tốt nhất có thể ngủ qua luôn ngày mai, như vậy liền có thể ngủ tới khi mở mắt ra là có thể ăn, nhưng mà nhất định phải nhớ kỹ rượu kia, người tốt sao lại đổi, không thể như vậy được.
Chu Kì Nghiêu yên lặng nhìn qua, gãi gãi cằm hắn: “ngươi đang nghĩ cái gì? Lúc này mới qua buổi trưa, ngủ cái gì mà ngủ?”
“Ah, là vậy sao…..” Long Bạch Bạch thất vọng cúi đầu nhìn móng mình, phải đợi tới ngay mốt, vậy thì lâu lắm.
Vì thế, Chu Kì Nghiêu lại nhìn thấy ngốc tử này trượt khỏi người mình, nắm móng lủi thủi đi rồi.
Hắn cảm thấy ngốc tử này đi ra ngoài một vòng đột nhiên không dính hắn nữa.
Rõ ràng lúc trước còn ngoan như vậy hận không thể lúc nào cũng dính trên người hắn, sao sau khi đi ra ngoài một chuyến lại đổi tính rồi?