• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Bạch Liệt cúi đầu nhìn hai quả trứng rồng trong lòng bàn tay, nhỏ như vậy, thật sự là trứng của hắn và Chu Kì Nghiêu sao?

Lúc này khí đen trên quả trứng đã tản đi, lộ ra vỏ trứng trắng bóng, một quả trắng như tuyết, một quả khác thì có thêm hoa văn mây đỏ, nhưng thật ra cũng không khó nhìn, ngược lại nhìn giống như những hoa văn tốt lành.

Vân Bạch Liệt lần đầu tiên làm cha, trước kia hắn cũng chưa thấy qua trứng rồng, lúc này nhìn thấy hai quả trứng nhỏ như vậy, liền mờ mịt đứng ở nơi đó, không dám di chuyển, muốn hỏi nam tử kia có chuyện gì đang xảy ra, rồi lại không muốn dời mắt khỏi hai quả trứng, trong lòng ấm áp xen lẫn với kích động và buồn bã.

Nếu phụ vương không chết, nhìn thấy hai quả trứng này, không biết dáng vẻ sẽ như thế nào?

Ánh mắt hắn hơi ẩm ướt, không biết có phải cảm xúc của hắn ảnh hưởng tới trứng rồng hay không, hai quả trứng hắn đang cầm trên tay vốn không nhúc nhích bỗng nhiên lăn vào cùng nhau, lập tức nhảy lên, ủi vào trong lòng hắn.

Một màn này dọa Vân Bạch Liệt nhảy dựng, hắn nhanh chóng ôm chặt, rồi lại sợ bóp nát trứng, thân thể càng thêm cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện ánh mắt nam tử đang nhìn quả trứng có hoa văn màu hồng kia không biết là đang suy nghĩ cái gì?

Mà Chu Viêm ở phía sau hắn giống như bị sét đánh, trợn tròn mắt đứng ở nơi đó có chút ngốc, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần xoa xoa mắt.

Tầm mắt nam tử di chuyển tới trên người Vân Bạch Liệt, như là đoán được suy nghĩ của hắn: “Bọn họ hấp thu sức mạnh của long châu, vừa sinh ra sẽ tự có năng lực bảo vệ, sẽ không yếu ớt như vậy, ngươi cũng không cần cẩn thận như vậy.”

Lúc này Vân Bạch Liệt mới thở ra một hơi, hắn còn có rất nhiều câu muốn hỏi, thế nhưng lúc này cũng không phải lúc hỏi nhiều, liền cẩn thận ôm hai quả trứng, “hiện tại chúng ta đi cứu đại ca…. bọn họ đi.” Bởi vì không xác định có phải là Chu Kì Nghiêu không, Vân Bạch Liệt không dám xác định, tuy rằng giờ phút này hắn không có tu vi, nhưng hắn lo lắng, nên muốn đi theo, ít nhất hắn muốn tận mắt nhìn thấy đại ca bình yên vô sự.

Nam tử gật đầu: “Vậy ngươi phải chuẩn bị cho tốt.”

Vân Bạch Liệt: “Chuẩn bị cái gì….” hắn còn chưa nói xong, liền cảm thấy một đoàn sương đen đã bao lấy hắn và trứng rồng, một lần nữa hắn lại biến trở về ngân long.

Toàn thân hắn đều bị sương đen bao lấy, sau đó bị nhét vào trong ống tay áo rộng thùng thình của nam tử, rồi lại xoay người nhìn Chu Viêm đã không biết phải nói gì mới tốt: “Ngươi có đi cùng không?”

Chu Viêm lập tức gật đầu; “đi!” hắn đợi lâu như vậy cũng tìm lâu như vậy, thật vất vả có thể nhìn thấy chủ tử sao lại không đi? Nếu có nguy hiểm hắn còn có thể tìm cơ hội sống sót cho chủ nhân.

Trên mặt nam tử cũng không có biểu hiện gì: “Vậy cùng đi theo đi.” Vừa dứt lời liền biến thành một đoàn khói đen, nhanh chóng bay ra ngoài, mà Chu Viêm nhanh chóng hóa thành nguyên hình theo sát phía sau.

Mà bên kia, tuy rằng Chu Kì Nghiêu đã cứu đại ngân long ra, nhưng vận may vẫn chiếm nhiều hơn, lúc này mang theo đại ngân long bị thương nặng cố gắng tránh đi những nơi có yêu, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn cảm giác được hơi thở của đại cữu ca càng ngày càng mỏng manh.

Chu Kì Nghiêu cắn răng tiếp tục đi, hắn cũng không rõ đường, chỉ có thể đánh cuộc dựa vào cảm giác mà đi thôi.

Nhưng cho dù như vậy, trên người đại ngân long đã bị lão long vương thả hơi thở truy tìm, cuối cùng vẫn bị đuổi theo.

Lúc Chu Kì Nghiêu bị một đám binh tôm tướng cua bao vây, trên mặt cũng không có cảm xúc khác, chỉ là dùng một cánh tay che đi ống tay áo đang cất giấu đại ngân long, hắn không biết long tộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn chưa tìm được tiểu vô liêm sỉ kia, hắn sao có thể để đại cữu ca vất vả được cứu ra rồi lại gặp chuyện không may?

Hơn nữa, nếu đại ngân long xảy ra chuyện, vậy tiểu hỗn đản kia sợ là…. Cũng sẽ đau lòng?

Chu Kì Nghiêu bình tĩnh nâng mắt, nhìn lão rồng đang lơ lửng trên đám mây, trong lòng đã có tính toán, nếu kéo dài được thì cứ kéo dài, chờ tìm được cơ hội lại mang đại ngân long rời đi.

Cho nên trước khi nghĩ ra cách, tuyệt đối không thể thua về khí thế.

Mặt Chu Kì Nghiêu không hề thay đổi nhìn lão long vương, sau đó nó ngẩng đầu rống lên một tiếng, khi rơi xuống đất liền hóa thành một lão già, nhìn mặt mũi thì hiền lành nhưng khi cặp mắt kia nhìn Chu Kì Nghiêu thì lại đầy sự nguy hiểm.

“Đem thứ ngươi lấy trộm từ Tây Hải giao ra đây, lão phu sẽ tha mạng cho ngươi.” Lão long vương là dựa vào hơi thở đại ngân long để lại mà tìm tới, ban đầu hắn nghĩ cứu Vân đại đi là tộc nhân của tiền Đông Hải, nhưng hắn lại không ngờ tới đó là một thanh niên lạ mặt không hề có tu vi.

Dựa vào tu vi của hắn, hắn không thể nhìn ra được nguyên hình của đối phương, hoặc chỉ là một người phàm, hoặc là một đại yêu, đại yêu này còn lợi hại hơn cả hắn.

ngay lúc này lão long vương không thể xác nhận được thân phận của Chu Kì Nghiêu, nghĩ tới lời nói lúc trước của nhị công chúa, hay là…. Quả nhiên là gặp được khách quý?

“Mang đi? Ta trộm cái gì của Tây Hải sao? Ta đi ngang qua chỗ này, được nhị công chúa yêu cầu ở lại mấy ngày, hiện giờ trong cung có việc phải về xử lý, sao vậy, Tây Hải long vương đang muốn vu khống cho ta sao?” Chu Kì Nghiêu khẽ nâng cằm, khí thế lạnh lùng hoàn toàn được thả ra, cả quá trình không hề thua kém lão long vương, thậm chí còn vượt qua cả lão long vương.

Tây Hải long vương vì vẻ ngoài giả dối của mình, khí chất luôn luôn có chút ôn hòa, không giống như Chu Kì Nghiêu luôn luôn sắc bén.

Một màn này rơi vào đáy mắt Tây Hải long vương, làm cho hắn chần chờ, không dám ra tay ngay lập tức, nhất là công tử này nói tới trong cung, cung gì? chẳng lẽ thật sự là vị điện hạ trong yêu cung kia sao?

Tây Hải long vương không đoán được, chỉ có thể vòng vo: “Công tử nếu đi qua Tây Hải của ta, vì sao phải đi thủy lao? Công tử xác định không gặp phải một con rồng màu bạc ở trong thủy lao chứ? Đó là long tộc phạm tội nặng của Tây Hải, không thể tùy ý mang đi.”

“Thật sao? Nhưng sao ta lại nhớ rằng ngân long không phải người của Tây Hải?” Chu Kì Nghiêu cũng suy đoán từ những gì hắn biết trong vài ngày qua, Tây Hải không có ngân long, nhưng hắn nhớ rõ thuộc hạ của đại ngân long kêu là Chu Viêm từng gọi Vân Bạch Liệt là tam điện hạ, vậy hẳn là ở vùng biển khác.

Tây Hải long vương siết chặt tay trong tay áo: “Là ở nơi khác nhốt vào Tây Hải, mong rằng công tử thành toàn, sau này nếu công tử gặp nạn, Tây Hải ta tuyệt đối không chối từ.”

Chu Kì Nghiêu không buông tha: “Nếu ta không đưa thì sao?”

Lão long vương cười cười, nhưng dáng vẻ lại mang theo uy hiếp: “Vậy hôm nay sợ là công tử không thể rời khỏi Tây Hải được rồi.”

“Thật sao? Vậy ngươi không sợ nếu ta gặp chuyện không may, Tây Hải này của ngươi…. Cũng không giữ được?” Chu Kì Nghiêu không hề để ý nhẹ nhàng nói một câu, khiến cho trong lòng lão long vương càng đề phòng.

Nhưng lão long vương nào dám để Chu Kì Nghiêu mang ngân long đi, hắn cố ý thử một phen, nếu quả nhiên là vị ở yêu cung kia, lần này hắn sợ là không đắc tội nổi, nhưng nếu không phải, vậy không nên trách hắn không khách khí.

Lão long vương nghĩ nghĩ, quyết định thử một phen, tu vi của hắn đã coi như không có đối thủ, nếu công tử này có thể tiếp được yêu lực của hắn, vậy tuyệt đối là ở trên hắn, vậy thì chắc chắn là vị ở yêu cung kia, cho dù hắn không đồng ý, cũng chỉ có thể nghĩ cách khác không thể xé rách mặt được, nhưng nếu không phải…. vậy hắn có thể trực tiếp xuống tay.

Chỉ cần không phải là vị kia, cả vùng biển Tây Hải này, còn không có người nào mà lão long vương hắn không thể ra tay.

“Như vậy đi, lão phu cũng không muốn làm khó công tử, công tử cũng cho lão phu mặt mũi. Hay là làm như thế này, công tử và ta luận bàn một phen, nếu công tử có thể ngăn được một đòn của lão phu, vậy lão phu sẽ cho công tử rời đi; nhưng nếu không được, công tử phải để ngân long kia lại, lão phu coi như chưa từng nhìn thấy công tử, như thế nào?” tuy rằng lão long vương nói như vậy, nhưng trong lòng đã có tính toán, nếu là vế sau, vậy cũng chứng minh vị công tử này không phải là vị ở trong yêu cung kia, vậy công tử này đừng mong được sống mà rời đi.

Chu Kì Nghiêu nghe ra hàm ý khác trong lời nói của lão long vương, nhưng cho dù hắn đi lên trước hoặc là qua bên cạnh cũng không thể vượt qua lão long này, nhưng hắn nghe ra lão rồng này có sự kiêng kị hoặc là cũng giống với vị công chúa và thái tử kia đều tưởng hắn là một vị đại yêu nào đó.

Cái gọi là một đòn lần này sợ là thử, nếu muốn thử hắn có phải là đại yêu không, vậy thì phải thử yêu lực.

Hắn là người, không biết yêu lực của bọn họ con người có sử dụng được không…..

Nhưng nếu không được, vậy thì chỉ có một con đường chết, nhưng nếu đem đại ngân long giao cho lão long vương, sợ là cũng khó sống được, còn không bằng đánh cuộc một phen, nếu thắng, hắn có thể mang theo đại cữu tử tương lại rời đi, sau này ngốc tử kia sẽ phải thiếu hắn một nhân tình lớn, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện…. vậy hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

Đại ngân long ở trong tay áo Chu Kì Nghiêu nghe được, muốn giãy giụa đi ra, bị Chu Kì Nghiêu ép lại.

Chu Kì Nghiêu không sao cả cười cười: “Tây Hải long vương ngươi chắc chắn chứ?”

Lão long vương gật đầu: “Chắc chắn.”

Chu Kì Nghiêu bình tĩnh đứng ở nơi đó, “Vậy tới đây đi, nếu thua, cũng đừng nuốt lời.”

Thái độ này của hắn làm cho lão long vương càng đề phòng, lão nhíu mày nhìn Chu Kì Nghiêu, nâng tay lên, lòng bàn tay tụ lại một nhóm yêu lực màu vàng, chỉ cần đánh qua là có thể thử ra, nhưng công tử này rất bình tĩnh, đôi mắt lại lạnh lùng.

Lão long vương bởi vì nhìn thấy thái độ này của Chu Kì Nghiêu, lưỡng lự không dám ra tay.

Mà ngay khi lão long vương quyết định đánh cuộc một phen đánh qua, một nhóm khói đen bay tới từ phía đông, Vân Bạch Liệt tính cả trứng rồng bị một nhóm khói đen bao lấy, hắn thật vất vả thoát ra, một đôi mắt thú nhìn thấy một màn phía dưới, nhất là khi nhìn thấy lão long vương nâng tay phải lên đánh về phía thân ảnh kia.

Cho dù chỉ là bóng dáng, Vân Bạch Liệt vẫn nhận ra.

“Tránh ra! Chu Kì Nghiêu!” Vân Bạch Liệt hầu như là rống lên, vảy rồng ngay lập tức dựng lên, mà lúc này lão long vương đã đánh qua, sương đen trực tiếp chắn ở giữa, hầu như là trong nháy mắt, sương đen rơi xuống hóa thành hai thân ảnh, một người là Vân Bạch Liệt, một thân ảnh khác thì trực tiếp giấu mình trong màn sương đen lao về phía lão long vương.

Tiếng đánh nhau ngay lập tức vang lên, Vân Bạch Liệt thì chắn trước mặt Chu Kì Nghiêu, tu vi của hắn còn chưa khôi phục, nhưng thân thủ vẫn còn, hơn nữa có long châu hộ thân, còn có thể ngăn cản một chút.

Ai ngờ lại bị Chu Kì Nghiêu kéo về phía sau.

Cùng lúc đó, hắn ném đại ngân long hơi thở mỏng manh qua: “Chăm sóc đại cữ tử thật tốt, nơi này cứ giao cho ta là được rồi.” hắn tuy rằng không đánh lại lão long vương, nhưng những binh tôm tướng cua này thì không thành vấn đề.

Vân Bạch Liệt cảm giác có thứ gì đó được vứt tới đây, sau khi đón được liền nhìn thấy là đại ngân long, đôi mắt lập tức đỏ lên: “Đại ca!”

Đại ngân long vẫy vẫy đuôi, thân thể rất suy yếu.

Vân Bạch Liệt vội vàng kiểm tra một phen, phát hiện chỉ có bị thương nặng nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chờ nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đã chiến đấu với binh tôm tướng cua, hắn đem đại ngân long và hai quả trứng cẩn thận bỏ vào trong ngực, sau đó liền gia nhập cuộc chiến.

Hai người dựa lưng vào nhau, tuy rằng không còn tu vi, nhưng sức lực vẫn còn.

Hơn nữa nội lực và thân thủ của Chu Kì Nghiêu cũng không kém, trong lúc này thật ra cũng có thể ngăn cản một lúc.

Chu Kì Nghiêu cảm giác phía sau lưng có độ ấm gián lên, trong gần một năm hai người xa cách vẫn luôn tránh mặt đối phương, đến lúc này Chu Kì Nghiêu mới thấy mình đã sống lại, mặt mày đều  mang theo ý cười, đá bay đi một tên binh tôm, đoạt lấy cây thương trong tay binh tôm, vung lên, khiến mấy tiểu yêu phải lui lại.

Bớt thời gian quay lại nhìn sắc mặt nam tử phía sau tái nhợt, cố kiềm nén xúc động muốn kéo người vào lòng, kiềm chế hỏi một câu: “Đại cữu tử không có việc gì chứ?”

Ngay từ đầu Vân Bạch Liệt còn chưa hiểu, chờ hiểu được lời của hắn, bên tai liền đỏ lên: sao lại không biết xấu hổ như vậy? ai là đại cữu tử của hắn? còn nữa, hắn sao lại tới được nơi này?

Lúc trước hắn đã nói tuyệt tình như vậy, Chu Kì Nghiêu không phải đã…..

Nhưng rốt cuộc không muốn làm cho Chu Kì Nghiêu lo lắng, biết hắn che chở đại ca lâu như vậy, liền coi như không nghe thấy xưng hô kia: “….. đại ca không có việc gì.” không cần lo lắng về tính mạng, chỉ là bị thương cần phải nghỉ ngơi, sợ là phải cần một khoảng thời gian.

Chu Kì Nghiêu cảm thấy nhẹ nhõm, liền bảo vệ Vân Bạch Liệt càng kín kẽ hơn, đồng dạng, Vân Bạch Liệt cũng không muốn cho hắn bị thương.

Vì vậy tạm thời cũng không có lính tôm tướng cua nào dám đi lên, đúng lúc này, Chu Viêm thong dong đến trễ, khi rơi xuống đất liền hóa thành hình người, liền gia nhập chiến đấu: “Tam điện hạ, các ngươi lui ra phía sau, nơi này giao cho thuộc hạ, ngươi không có tu vi, đừng để bị thương.”

Vân Bạch Liệt nhìn thấy Chu Viêm tới liền thả lỏng, hắn biết bản lĩnh của Chu Viêm, liền kéo Chu Kì Nghiêu sang một bên, Chu Viêm nhanh chóng chiến đấu với lính tôm tướng cua, thế nhưng dựa vào tu vi của hắn những tiểu yêu này không phải là đối thủ, mà trên không trung bên kia, hai cong rồng quấn vào cùng một chỗ, đánh tới khó phân thắng bại, thế nhưng hai con rồng cũng dần dần kiệt sức, cuối cùng một thanh âm vang lên, hai con rồng sau khi tách liền liền rơi xuống hai bên.

trong nháy mắt rơi xuống đất, một người một bên đều hóa thành hình người.

Nam tử mặc một thân quần áo đen, khí đen quanh quẩn quanh thân, một đôi mắt màu đỏ tươi đáng sợ, hơn nữa khóe miệng cũng có máu chảy ra.

Lão long vương bên kia cũng không tốt đẹp gì, sừng rồng cũng chảy máu, sờ sờ, mặt mũi cũng không hiền lành như ban đầu, ánh mắt chứa đấy sự hung ác: “ngươi sao lại đột nhiên lợi hại như vậy?” thế nhưng đánh thắng được hắn? còn nữa hắn không phải đã nhốt con rồng yêu này dưới đáy biển, sao giờ lại chạy ra được?

Lão long vương nghĩ tới tiếng rồng gầm xin giúp đỡ trước khi rời đi Tây Hải, cắn răng, nhìn lại một lần nữa, khi nhìn thấy Vân Bạch Liệt, lông mày nhíu càng chặt.

Hỏng rồi, không nghĩ tới Vân lão tam thế nhưng vẫn còn sống, chết tiệt, nếu để chuyện kia truyền ra…..

Lão long vương không muốn cho bọn họ sống sót rời đi, nhưng nhìn thấy rồng yêu kia đứng trước mặt, sắc mặt lại càng không tốt: “ngươi cũng không phải tộc nhân của Đông Hải, cũng không có quan hệ gì với bọn họ, vì sao phải cứu bọn họ?”

Nam tử từ từ chùi đi máu ở khóe miệng, thoải mái nhìn lão long vương: “Cũng không có gì, đúng thật là không có quan hệ, thế nhưng ta nhìn ngươi không vừa mắt, lấy mạng rồng của ngươi coi như trừ hại cho yêu tộc.”

Sắc mặt lão long vương càng đen thêm: “ngươi cũng quá đề cao bản lĩnh của mình rồi, dựa vào ngươi sao?”

“Ngươi cứ việc thử xem, ta nếu có thể phá phong ấn đi ra, ngươi cảm thấy chỉ dựa vào thực lực của ngươi, lão long vương ngươi cảm thấy ngươi có bao nhiêu phần thắng?” Nam tử cũng không sốt ruột, khóe miệng treo lên nụ cười mỉa mai, lão long vương nhìn thấy trong lòng càng căng thẳng.

Trước khi hai người so chiêu hắn còn rất tin tưởng vào bản thân, nhưng sau khi so chiêu, lúc này hắn cảm thấy hơi thở trong cơ thể cuồn cuộn không ổn định.

Sợ là lục phủ ngũ tạng đã bị thương.

Yêu long trước mắt này cũng ói ra máu, nhưng nếu đối phương lừa hắn không bị thương, để mình liều mạng với đối phương, vậy hắn cũng không có phần thắng.

Mà quan trọng chính là, hắn không muốn chết.

“Vì một đám yêu râu ria mà không để ý tới tính mạng, đáng giá sao?” lão long vương lại chọn con đường khuyên bảo, hắn vừa mới nhìn một vòng, đều là một đám không có sức uy hiếp, ngoài ý muốn duy nhất chắc là chỉ có vị công tử xuất hiện ngay từ đâu nhưng lại không biết rõ thân phận, cùng với yêu long trước mặt.

Tuy rằng lúc trước yêu long bị bắt, nhưng đã qua lâu như vậy, lúc trước yêu long này nhập ma, nếu trong lúc này mà tu vi của đối phương tăng lên, vậy hắn liều mạng ngược lại lại đánh mất tính mạng.

“không đáng.” Nam tử có vẻ mỉm cười.

Đáy mặt lão long vương sáng ngời, giọng nói cũng dịu xuống: “Đã như thế, chỉ cần ngươi giúp lão phu diệt trừ những con yêu kia, lão phu chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp ngươi xóa bỏ những tội danh lúc trước, đến lúc đó ngươi và ta cùng thống trị tứ hải như thế nào?”

Nam tử nghe hắn nói ý cười nơi khóe miệng càng sâu, chỉ là đùa cợt dưới đáy mắt rất rõ ràng: “lão long vương trí nhớ của ngươi không tốt lắm, không phải là ngươi đã quên…. Là ngươi đem những tội danh đó đổ lên người ta? Ta chẳng qua đúng dịp đi qua Đông Hải được mời tham gia một bữa tiệc đính hôn mà thôi, lại trở thành ác ma bị nhốt lại. ngươi cảm thấy so với bọn họ, ai khiến cho ta không vui hơn?”

Nam tử bước về phía lão long vương, ánh mắt hắn hoàn toàn trầm xuống, một đôi mắt đỏ tươi khiến cho người ta sợ hãi.

Sắc mặt lão long vương khẽ thay đổi: “Ngươi muốn làm như thế nào?”

Nam tử đi tới phía trước: “như vậy đi, ngươi đi phía trên tự thú, nói tất cả đều là ngươi làm, không có liền quan tới ta, ta sẽ tạm tha một mạng cho ngươi?”

“Nằm mơ.” sắc mặt của lão long vương cũng đen thui, nhìn ra nam tử này đang đùa giỡn hắn, nghiến răng nghiến lợi: “ngươi thật sự không hợp tác với lão phu?”

Nam tử không trả lời, chỉ là khí đen trong lòng bàn tay lại xuất hiện, dần dần dày đặc hơn.

Sắc mặt lão long vương khẽ thay đổi, nhìn nhìn một đám yêu phía sau hắn, cắn răng, lại không dám đánh bừa, chỉ có thể nâng tay: “Đi!”

Cho dù bọn họ nói ra nhưng không có chứng cớ thì bên trên cũng không tin, chỉ có thể trở về bẩm báo với phía trên yêu long đã thoát, sau khi giam giữ con súc sinh này một lần nữa, đến lúc đó lại diệt trừ những tiểu yêu này cũng không muộn.

Lão long vương mang theo một đám lính tôm tướng cua nhanh chóng rời đi.

Chờ xác định lão long vương thật sự rời đi, nam tử mới xoay người, nhìn đám người Vân Bạch Liệt, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Vân Bạch Liệt.

Tâm mắt Vân Bạch Liệt đảo qua miệng hắn, “ngươi không có việc gì chứ?” đối phương là vì giúp hắn mới bị thương, Vân Bạch Liệt luôn luôn có ảo giác đang lợi dụng nam tử này.

Nam tử như là nhìn ra ý tưởng của hắn, tầm mắt từ trên người Vân Bạch Liệt đảo qua Chu Kì Nghiêu đang nhíu mày nhìn hắn, đột nhiên cười cười, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu càng thêm đen mặt nhưng cũng không nói gì, một lần nữa nhìn về phía Vân Bạch Liệt: “Đương nhiên là không có việc gì, nếu nguy hiểm đã được phá bỏ, vậy ta đi trước. thế nhưng, nhớ rõ giao ước của chúng ta, đến lúc mọi chuyện rõ ràng, cũng đừng quên…. Giao dịch kia. Sau khi báo thù, ta sẽ quay lại lấy nó.”

Nam tử nói xong, không nhìn sắc mặt đen như đêm của Chu Kì Nghiêu, lại hóa thành một đám sương, biến mất không thấy tăm hơi.

“Giao dịch?” Chu Kì Nghiêu vẫn chịu đựng bởi vì nam tử này đã giúp bọn họ, đợi cho tới lúc này, rốt cục vẫn không nhịn được lên tiếng nhìn về phía Vân Bạch Liệt.

Bản thân Vân Bạch Liệt cũng không biết nam tử muốn cái gì, mà khi còn chưa nghĩ ra được cách, hắn liền tự động không nghe thấy lời nói của Chu Kì Nghiêu, xoay người nhìn Chu Viêm, đem đại ngân long trong ngực đưa cho hắn: “Chu Viêm, đại ca bị thương nặng, tu vi của ta không còn, ngươi dùng yêu lực giúp đại ca khôi phục lại trước đi.”

Lúc trước Chu Viêm vẫn còn lo lắng, còn tưởng rằng vẫn không tìm thấy chủ tử, giờ phút này nhìn thấy ngân long được Vân Bạch Liệt ôm ở trong tay, đôi mắt liền đỏ lên, môi hơi run run, thậm chí quên gật đầu, chỉ nhìn ngân long cuộn mình trong tay Vân Bạch Liệt, động tác thật cẩn thận nhận lấy ngân long.

sau đó ngay lập tức ngồi khoanh chân lại, một tay cẩn thận che chở ngân long, tay kia dùng yêu lực bao lấy ngân long, chữa thương cho hắn.

Vân Bạch Liệt nhìn thấy đại ca đã khôi phục một chút tinh thần, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn đứng không nhúc nhích, lại có thể rõ ràng cảm nhận được có tầm mắt đang nhìn mình.

Vân Bạch Liệt rốt cục nhịn không được xoay người, không nhìn Chu Kì Nghiêu, khi đi qua người hắn nói: “Ngươi, đi theo ta.”

Đến bây giờ hắn vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận phải làm sao với Chu Kì Nghiêu, tuy rằng nguy cơ lần này đã được giải trừ, nhưng đây chỉ là một trong những lần nguy hiểm, hắn cần phải đưa Chu Kì Nghiêu về trước.

Chỉ là nhìn dáng vẻ của đối phương, sợ là đã đoán được nguyên nhân lúc trước hắn nói như vậy.

Vân Bạch Liệt không biết làm cách nào để khuyên người này trở về.

Chu Kì Nghiêu bị làm  ngơ nhưng không tức giận, hắn biết Vân Bạch Liệt lo lắng cho đại ngân long, cho tới lúc này mới đi theo Vân Bạch Liệt tới sau một cái cây, chuyện giữa bọn họ, cũng nên nói rõ ràng rồi.

Tiểu hỗn đàn này nói dối rồi bỏ chạy, lần này xem hắn phải giải thích như thế nào.

Chỉ là khiến cho Chu Kì Nghiêu không nghĩ tới, chờ Vân Bạch Liệt xoay người lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Chờ đại ca khôi phục, ta….. đưa ngươi trở về.”

Chu Kì Nghiêu thật sự muốn cắn chết tiểu vô liêm sỉ này: “Trở về? quay về chỗ nào?”

Vân Bạch Liệt nhìn vào hai tròng mắt giận dữ của Chu Kì Nghiêu, hạ mắt nói: “Trở về làm hoàng đế của ngươi, nơi này…. Ta sẽ tự mình xử lý.”

“Xử lý như thế nào? Một đám cứ như vậy đi chịu chết sao?” Chu Kì Nghiêu tiến lên từng bước.

Vân Bạch Liệt phản xạ lui về phía sau, cho tới khi chạm vào thân cây phía sau mới dừng lại, chờ nhớ tới phải tiến về phía trước, nhưng đường đã bị chặn lại.

Chu Kì Nghiêu chống cánh tay bên cạnh người hắn, cúi đầu cắn răng nhìn hắn: “ngươi không có gì để giải thích với ta sao?”

Vân Bạch Liệt chột dạ, quay đầu đi: “không có gì phải giải thích cả, ta đưa ngươi….”

Chỉ là ngay sau đó, Vân Bạch Liệt còn chưa nói xong, ngược lại lại bị ôm.

Vân Bạch Liệt sửng sốt, cứ để vậy cho Chu Kì Nghiêu ôm, Vân Bạch Liệt vừa định giãy giụa, chợt nghe thấy giọng nói áy náy và đau long của Chu Kì Nghiêu: “Thực xin lỗi…..” là hắn ngu ngốc, thế nhưng không nghĩ tới lúc trước đối phương bởi vì long tộc xảy ra chuyện nên mới nói ra những lời kia, nhưng lúc trước hắn rõ ràng có thể nhận ra được, lại bởi vì giận dữ mà không nghe ra cũng không nhìn rõ được.

Lúc vừa nhìn thấy đối phương xuất hiện, hắn rất là giận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Vân Bạch Liệt, cảm giác đau lòng lại bao trùm tất cả.

Hắn ôm lấy người, như là đang an ủi, sờ sờ đầu của Vân Bạch Liệt.

Đôi mắt Vân Bạch Liệt đỏ lên, người nên xin lỗi phải là hắn mới đúng, hắn vì báo thù mà buông tha Chu Kì Nghiêu, không có liền quan gì tới Chu Kì Nghiêu, hẳn là hắn nói mới đúng, mà không phải là….

Vân Bạch Liệt vừa định mở miệng nói cái gì, liền cảm giác trong ngực có cái gì đang vặn vẹo.

Vân Bạch Liệt nhớ tới hai quả trứng trong ngực liền giống như bị sét đánh giữa trời quang, vừa rồi lo lắng cho đại ca với nhìn thấy Chu Kì Nghiêu có chút hoảng hốt nên quên mất hai tiểu tử này, hắn giãy giụa đẩy Chu Kì Nghiêu ra.

Chu Kì Nghiêu ôm càng chặt hơn, Vân Bạch Liệt cũng  nóng nảy: “ngươi, ngươi buông ra trước, trứng! trứng!”

“Hả?” Chu Kì Nghiêu nghe ra sự sốt ruột trong lời nói của hắn, giảm lực trên cánh tay, cúi đầu muốn xem Vân Bạch Liệt làm sao vậy, kết quả, liền nhìn thấy giữa hai người toát ra hai quả trứng.

Chu Kì Nghiêu nhìn hai quả trứng kia, lại nhìn sắc mặt Vân Bạch Liệt tái nhợt, dường như nhận ra cái gì: “Sao còn mang theo hai quả trứng? tật xấu tham ăn lại tái phát sao? Hay là ta không ở ngươi lại ăn không đủ no?” Chu Kì Nghiêu nghĩ tới Vân Bạch Liệt khi còn là Long Bạch Bạch, nhịn không được đáy mắt mang theo ý cười, “Đói bụng? ta nướng hai quả trứng này cho ngươi nhé, hay là long tộc các ngươi trực tiếp phun lửa nướng? hoặc là trực tiếp ăn?”

Chu Kì Nghiêu vừa nói vừa sờ hai quả trứng kia.

Mà hai quả trứng ngay từ đầu vẫn cố gắng thu hút sự chú ý của Chu Kì Nghiêu, giờ phút này khó có thể tin mà quay đầu lại, đột nhiên vèo một cái chui trở về, trốn ở trong ngực Vân Bạch Liệt lạnh run: y!!!

Vân Bạch Liệt cũng choáng váng nhìn thấy hai quả trứng, chờ lấy lại tinh thần mới hiểu được Chu Kì Nghiêu nói cái gì: “…..”

Mà Chu Viêm ở bên này vừa mới chữa thương tốt cho đại ngân long muốn báo cho Vân Bạch Liệt biết một tiếng mới đi tới nghe thấy một câu như vậy, liền yên lặng nhìn Chu Kì Nghiêu, lại nhìn nhìn Vân Bạch Liệt và hai quả trứng không thấy ảnh trong ngực hắn, yên lặng xoay người cẩn thận che chở đại ngân long: hoàng thượng…. ngươi vẫn là tự giữ gìn đi.

Chu Kì Nghiêu: “???” làm sao vậy? hắn nói sai cái gì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK