- Chắc giờ này Hân đã gần đến rồi nhỉ? – Thư hỏi Duy
- Ừm, chắc vậy! – Duy cũng buồn theo Thư
“ Rầm…rầm. cả lớp trật tự, tôi có chuyện muốn thông báo” – Cô chủ nhiệm bước vào, cô rất đau đầu vì lớp này, toàn con cưng của tập đoàn lớn nên không làm gì được cả!
- Chuyện gì vậy cô? –hs1
- Có tiệc hả cô? – hs2
- Thi Miss sao cô? – hs3
- Có bạn mới hả cô? – hs4
- Hay đi dã ngoại cô? – hs5
….Bla…Bla…
“ Im lặng, có nghe tôi nói không” – Sau tiếng hét “thanh thót” của bà cô, cả lớp tạm im lặng để nghe tin quan trọng gì đây?
Thư và Duy dường như biết, hai người nhìn nhau và gục xuống bàn. Hắn hôm nay thấy nó vắng cứ nghĩ là nó không còn mặt mũi nào nhìn hắn
- Bảo Hân sang Anh rồi. Lý do thì gia đình không cho biết – Cô nói cho cả lớp nghe
Cái tin này bây giờ rất HOT… Là cơ hội cho “hội chợ”
- Tiếc quá cô ơi! – nam sinh 1
- Bạn ấy xinh đẹp còn giỏi nữa chứ! – nam sinh 2
- Cô ta đi thì bỏ hoàng tử Quốc Huy chắc? – một con nhỏ đanh đá nói
“ Im ngay nếu không muốn chết” – Giọng nói của hắn thật sự có quyền lực, cả lớp ai nấy đều nghe lời, kể cả cô chủ nhiệm cũng phải một phần nào nể cái tên Hoàng Lê Quốc Huy này.
Hôm nay kể cũng lạ, lớp 11A1 này thật sự khác biệt, im lặng đến kinh ngạc, cái sự kiện coldgirl Bảo Hân đi đáng lẽ là chủ đề HOT cho mấy miệng “Tám” lớp này. Vậy mà chẳng ai dám hó hé chuyện này nữa lời, kẻo để lọt vào tai hắn thì chắc ra đường ngủ ^^
Tiếng chuông tan học cũng vang lên, Duy vẫn như mọi ngày chở Thư về. Cả trường đều biết quan hệ của Thư và Duy nên không còn những lời bàn tán như trước nữa. Lý do đơn giản là vì theo phe Duy và Thư còn có những vị chủ tương lai của tập đoàn nhất nhì Châu Á. Hắn hôm nay một lời cũng không nói với hai người này, lặng lẽ đi xuống sân trường
- Ôi, hoàng tử kìa bây. Đẹp rạng ngời!
- Oppa lòng em !
Mấy bà chị hám trai la toáng lên
- Nghe đâu con nhỏ Bảo Hân chuyển đi rồi! – nữ sinh 1
- Bị đá rồi chứ gì? – ns2
- Thứ như cô ta mà đòi trèo cao! – ns3
- Vừa xấu lại vừa chảnh, hoàng tử sẽ chán thôi! – ns4
Những lời bàn tán của mấy nữ sinh đã lọt tất tần tật vào tai hắn. Mặc dù nói là hận nó lắm nhưng không hiểu sao hắn lại nổi nóng:
- Mới nảy mấy cô nói gì? – Hắn cầm chặt tay của 1 con nhỏ cầm đầu
- Á đau, anh Huy nhẹ tay. Tụi em đâu có nói gì! – Nhỏ đó biện minh
- Còn nghe nhắc đến cái tên Bảo Hân thì đừng trách sao mấy người lại ra đường ở! – Hắn buông tay cô ả và lạnh lùng bước đi. Cũng vì vụ này, không một ai bàn tán chuyện nó rời khỏi Việt nữa
>
Nó đã đến nơi an toàn, việc làm giờ đây là nhập viện điều trị. Địa điểm chính là bệnh viện Hertford nổi tiếng điều trị những bệnh liên quan đến não
Ba nó và nó vừa đến bệnh viện, giám đốc đã ra tận nơi đón tiếp. Đơn giản vì Phạm Trương đã có tiếng trên thị trường Châu Á, cả ở Anh cũng có chi nhánh hoạt động
Nó được đưa vào phòng bệnh đặc biệt, chuẩn bị cho ca mổ ngày mai. Nó không nói 1 lời, chỉ lặng yên làm theo sự hướng dẫn với 1 tâm trạng buồn
-- Hôm sau, 7h theo giờ Việt Nam--
- You are ready? (Bạn đã sẵn sàng?) – Bác sĩ trưởng khoa thực hiện ca mổ hỏi nó
- Yes. – Nó nhắm hiu mắt khi nhìn thấy ánh đèn sáng rọi vào mắt và cuối cùng….Chìm sâu vào cơn hôn mê
“Please wait outside”( Xin chờ bên ngoài) – Nhân viên y ta nói ba nó
Ba nó thật sự rất lo lắng, tỉ lệ 10% thì làm sao ông an tâm được? Giám đốc bệnh viện cũng đến cạnh an ủi ông đôi chút. Bật mí nha: Giám đốc Wiston cũng là bạn của ông Cường
---------
Quay lại với ông bạn trên máy bay hôm qua tí…
Gia đình anh bạn này đã bị phá sản nặng nề. Mọi hợp đồng làm ăn lớn nhỏ của công ty đều bị đối tác cắt vô điều kiện. Nghe phông phanh là do tập đoàn Phạm Trương gây ra. Ba mẹ anh ta lạ lùng vì gia đình không đắc tội gì đến tập đoàn này, nhìn qua cậu con trai
- Do con chọc ghẹo tiểu thư tập đoàn này
- Con ơi là con, mày hết chuyện làm rồi hả? Mày có biết con gái duy nhất của Phạm Trương Đức Cường nổi tiếng lạnh lùng không? – Ba anh ta tức giận
- Con đâu biết chứ…
---------
Bệnh viện lúc này có 1 bóng người đàn ông đã có tuổi nhưng trông lịch lãm và sang trọng vô cùng. Ông ngồi đó, hai tay chống cằm hy vọng. Ông vẫn cầu mong một kết quả tốt đẹp sẽ đến với con mình… Liệu ước nguyện ấy có thành sự thật hay chỉ là một cái kết buồn??