- Không có gì đâu anh- Nó cười
- Em đáng yêu lắm hân à- H.Anh nhìn nó
- Anh không chê thôi. Ăn đi anh- Nó không nhìn vào mắt Hoàng Anh
Trên con đường rộng vắng người. Một người con trai cùng 1 người con gái vui vẻ trò chuyện khiến bao người ngưỡng mộ. Nhưng có ai biết rằng, quan hệ của họ đợn giản lắm
-Đến nhà em rồi. Tạm biệt anh!- Nó
-Em vào nhà đi kẻo lạnh- H.Anh luôn dịu dàng khi ở bên nó
~~~~~~~~~~~
Tại quán bar Kid…
-Quốc Huy, sao buồn vậy? Phương có thể mời Huy một ly?- Nhã Phương từ đâu xuất hiện
-Khôn hồn thì biến đi – Hắn tức giận
Trong người đã có sẵn men rượu. Một phần cũng vì buồn chuyện Bảo Hân, hắn đã nhận ly rượu từ nhỏ Phương uống 1 hơi hất ly. Đầu óc Quốc Huy bắt đầu quay cuồng và cuối cùng…” RẦM”
-Đại thiếu gia thông minh một thời mà bại dưới tay của tôi. Hahaha- Cô ta cười đắc ý
Nhã Phương dìu hắn lên tầng trên cùng của Kid- tầng khách sạn cao cấp
-Phòng VIP- nhỏ nói với tiếp tân
Hắn nằ trên chiếc giường rộng say như chết, Nhã Phương cởi bỏ áo của hắn, khoảng ngực rắn chắc hiện ra. Cô ta vào nhà tắm rồi bởi bỏ chiếc khăn tắm trên người. “ Tách…tách”- tiếng chiếc máy ảnh chụp liên tục
- Coi anh ăn nói làm sao với cô ta? Há há- Nhã Phương cười nữa miệng
~~~~ Sáng hôm sau
-Cô thật trơ trẽn, dám gài bẫy tôi sao? – Hắn ta như con thú dữ
-Haha, anh lo đi giải thích với nhỏ anh yêu đi. Chắc giờ này cô ta cũng nhận được những bức ảnh thân mật của chúng ta rồi!- Cô ta có vẻ đắc ý
-Cô nói cái gì, ảnh gì?- Hắn có vẻ hiểu ra rồi chợt nghĩ đến người con gái ấy. Bảo Hân tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng mong manh dễ vỡ. Anh không muốn nhìn người con gái ấy phải đau lòng 1 lần nào
Không chờ đợi gì, anh vùng dậy chạy ra khỏi Kid, chạy xe với tốc độ nhanh nhất đến nhà nó
~~~
“ Kính coong…Kính coong”
-Cô có bưu kiện ạ!
-Cảm ơn anh!- Nó nhận bưu kiện trên tay rồi chạy lên phòng
-Anh ta…anh ta quá trơ trẽn, anh ta lại là con người như vậy- Nó rất bức xúc
Nghe tiếng con, ba nó chạy lên xem. Những tấm hình ở dưới sàn nhà, ông nhặt lên xem thử. Cảnh thân mật giữa Quốc Huy và một cô gái khác
-Ba đem vứt nó đi, con không muốn thấy thứ rác rưỡi này nữa
-Hân, có phải con có tình cảm với Huy không?- ba nó nhìn ra điều này, từ trước đến giờ nó không khóc như vậy
-Huhu… Con không biết nữa, tim con đau như cắt- Nó ôm chằm lấy ba nó
-Con nghĩ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa con gái yêu- Ba nó vờ an ủi rồi cầm những bức anh xuống phòng khách
Nhìn vào bức hình trên tay, rõ ràng nó có vấn đề. Quốc Huy trong ảnh ngủ say như chết, 1 người bình thường có thể nhìn ra điều này ngay nhưng người trong cuộc như nó thì khó lòng
“ Hân à, ba sẽ điều tra giúp con”
KÍNH COONG…KÍNH COONG… lại là tiếng chuông cửa
-Bác à, cho cháu gặp Hân, cháu có chuyện muốn nói- Tiếng hắn như thúc giục
-Im lặng lên phòng ta đi, ta biết có hiểu lầm mà, lên phòng ta nói sau, kẻo bé hân nghe thấy lại khóc
Ông Cường- ba nó và hắn lên phòng. Hắn thầm nghĩ: “ người như Hân lại khóc vì mình ư? Mình nhất định sẽ giải quyết rõ ràng”- Có lẽ bây giờ Quốc Huy đã xác định rõ tình cảm của bản thân
_________________________________________________
ô de bấy bì: hai người dường như đã rung động. khựa khựa