• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn cũng vui mừng khi được ở bên nó, được chăm sóc nó là giá nào cũng sẽ trả. Đang choàng tay ôm chặt nó, sau lưng bỗng có âm thanh lạ

“ Bốp…Bốp” – Hoàng Hải mỉm cười vỗ tay rần rần.

Hắn buông lỏng nó ra, nheo mắt nghi vấn nhìn Hải

- Cậu cười gì? Cười khi Bảo Hân ở bên tôi sao?

- Không đâu anh à! – Hải đột ngột thay đổi xưng hô

Nó dùng tay khẽ lau nước mắt, lên tiếng

- Hạ màn!

Hắn chẳng hiểu gì cả, “hạ màn” là ý gì? Chẳng lẽ có vở kịch nào ở đây ư?

Sau câu nói của nó, từng tràn pháo tay lần lượt vang lên. Lan Anh vỗ tay, ba nó vỗ tay, cả ba mẹ Hải cũng vậy, còn có tràn vỗ tay của Duy và Thư mà trước đây hắn không liên lạc được

- Có chuyện gì vậy? – Hắn hỏi

- Xin lỗi anh, anh Huy! – Hoàng Hải cười với hắn

- Xin lỗi chuyện gì?

- Vì bọn em đã đóng kịch lừa anh – Hải thừa nhận

- Lan Anh, chuyện này là sai? – Hắn quay sang phía Lan Anh

- Hải là bạn trai của em, không liên quan gì đến chị Hân cả. Kể cả chuyện anh với em đóng giả chị Hân cũng đã biết trước cả rồi!

- Chuyện này sao Hân? – Đến lượt hỏi nó

Nó nhìn hắn, nhìn bằng ánh mắt thân thương trìu mến, ôn tồn kễ mọi chuyện cho hắn nghe:

- Mọi chuyện xảy ra chỉ là một vở kịch thôi Huy à! Em muốn xem tình cảm của anh như thế nào?

- Chuyện cầu hôn trên biển, có thai,… tất cả đều là một màn kịch thôi sao?

- Ừm.

- Em còn chưa tin tình cảm của anh?

- Tin, em tin anh! – Nó nhỏ nhẹ nói

Hắn bỏ đi, bỏ chạy ra khỏi nhà Hoàng Hải, đi đến ngoại ô thủ đô, một nơi khá tĩnh lặng. Nó cũng đuổi theo xem như thế nào!

- Huy, anh bình tĩnh xem.

- Em kêu anh bình tĩnh sao. Em biết anh đau khổ không?

- Anh đau…Em thì không sao? Lúc đầu anh gặp em sao không chịu nhận chứ?

- Chuyện đó anh có lỗi, nhưng em còn tàn nhẫn hơn anh

- Tàn nhẫn!?

Hai người mỗi người một câu, dường như không ai chịu nhượng bộ ai cả.

- Em về đi! – Hắn buồn bã thốt lên câu nói

Ý định của hắn chỉ là muốn nó xin lỗi trước, chịu làm hòa trước. Nhưng không ngờ kế hoạch lại thất bại đến bất ngờ. Bảo Hân quay gót bước đi không thương tiếc

Hắn không ngờ nó sẽ đi mà không nói lời nào cả, kế hoạch bất thành, đành mở lời trước. Hắn lôi cánh tay nó lại, kéo nó vào lòng mình.

“ Trúng kế rồi nhé!” – Nó thầm nghĩ

- Anh xin lỗi đồ heo. Anh sai rồi, mọi chuyện là do anh nhé!

- Không chịu đồ heo! – Nó cải

- Thôi thì để anh bù nha!

Nói rồi hắn dùng tay nâng cằm nó lên, cúi sát mặt nó, đưa môi lại gần môi nó. Dùng toàn bộ tình cảm của mình để trao cho nó một nụ hôn cháy bỏng. Nó cũng đáp trả bằng cả chân tình. Hơi thở hòa quyện cùng nhau, trái tim nhập thành một nhịp. Khao khát và yêu thương dồn nén suốt bao năm qua tạo nên một không gian ngập tràn hươn vị tình yêu, mùi vị của ngọt ngào hạnh phúc…

- Bù rồi nhé heo! – Rời môi khỏi nó, hắn trêu đùa

- Anh chơi gian quá! – Nó hơi ngượng

Dựa đầu vào vai hắn, vẫn là đôi vai này vững chắc hơn. Mùi bạc hà thoang thoảng này cũng thật quyến rũ. Nếu một ngày bắt nó rời ra hương vị thân thuộc này chắc chắn nó sẽ không bao giờ làm được.

Trở lại với nhà Hoàng Hải, bây giờ mọi người đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách

- Thưa bác, tụi con mới về! – Hắn kính cẩn thưa

- Ừ, mọi chuyện sao rồi? – ông Cường hỏi

- Ổn rồi ba à! – Nó cười

- Chúng bây làm tao hết hồn đấy – Thư trách móc

- Được rồi mày, than hoài!

- Tụi cháu vậy tốt rồi. Sẵn đây mời chúng cháu dự lễ đính hôn của Hải và Anh luôn! – Ba mẹ Hoàng Hải mừng rỡ nói

- Hai người đính hôn à? – Thư trêu

- Dạ chị!

- Khoan đã hai bác, lần này đính hôn là thật hay giả nữa ạ? – Hắn dùng chuyện cũ ra trêu đùa

Cả gian phòng ngâp tràn tiếng cười sau một màn kịch dài…

Ngày hôm sau, nó cùng hắn khoác tay thân mật đường đường chính chính vào “ H&H”. Cái tên này có lẽ ai cũng đã hiểu, nhớ đến nó nên hắn đã đặt tên tập đoàn như vậy: Huy và Hân

Mấy cô nhân viên vốn không đồng tình bây giờ lên tiếng phản bác:

- Này, đi làm không mang đồng phục. Tưởng mình là thư kí Giám đốc thì không cần chắc?

Hắn định lên tiếng thì được nó ngăn lại, có vẻ như nó muốn chính tay giải quyết

- Xin lỗi, tôi đã nghĩ việc ở đây!

- Nghĩ rồi sao còn vào đây, lấy tư cách gì? – Cô nhân viên bắt lí

- Thừa tư cách. Đối tác quan trọng của công ty – Nó nói ngắn gọn

- Haha nực cười. Nghèo như cô mà là đối tác á?

Nó không nói gì, nở nụ cười nửa miệng và mở ví rút ra vài tấm thẻ nhỏ - danh thiếp

Bọn họ cầm đọc, đương nhiên họ biết danh tính của nữ giám đốc trẻ Phạm Trương Bảo Hân này.

- Cái danh thiếp này khó xin lắm đấy, sao cô có nhiều vậy? – Họ nói vậy bởi vì giám đốc nữ này chỉ nghe danh nhưng chưa thấy mặt lần nào.

- Phạm Trương Bảo Hân, Phạm Ngọc Hân cùng một người, chính là tôi! – Nó nhấn mạnh từng chữ, đến nước này thì không cần giấu làm gì nữa.

- Thật nực cười, chưa ngủ đã mơ.

- Hay tôi lấy tư cách thân phận khác đến đây nhé! – Nó cười

- Sợ rồi chứ gì? Xem cô còn tự cách quèn gì nữa?

- Quốc Huy! – Nó gọi

Hắn hiểu được ý này, cười nhìn nó và lấy bộ mặt sắt lạnh nói với bọn họ

- Người yêu tôi, có tư cách không?

- Dạ… - Bọn họ im đến lạ thường, không còn lí do nào để biện minh nữa

Hắn và nó để lại sau những bộ mặt khó coi và tình tứ đến thang máy bấm lên tầng 5. Từ khi biết rõ về thân phận của Bảo Hân thì từ trên xuống cưới công ty đều nể nó 5 phần. Cả chị Hương cũng không ngờ rằng nó lại chính là người con gái giám đốc hằng đêm chờ đợi.

Lễ đính hôn của Hoàng Hải cũng được tổ chức đình đám, hy vọng hai người sẽ đi đến cuối con đường hạnh phúc.

Sau buổi lễ hắn, nó, Anh Thư và Anh Duy đặt vé máy bay quay trở lại Việt . Việt vẫn như ngày nào, tươi đẹp và an lành, nó rất nhớ nơi này – đất nước mà ba năm nay nó đã đi xa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK