Lan Anh và Hoàng Hải khoảng thời gian này có cơ hội để yêu đương lãng mạn. Nó vẫn là thư kí riêng toàn quyền quyết định mọi việc của công ty
Một tháng trôi qua trong lẳng lặng…
Mọi công việc của hắn và Anh Duy đều khá thuận lợi. Ngay cái giây phút hắn gần như buông xuôi hình bóng ấy, thành tâm chúc phúc Bảo Hân thì… Tiếng chuông điện thoại của hắn bỗng vang lên, là số của Lan Anh
“ Có chuyện gì sao?” – Hắn suy nghĩ và lo lắng bắt máy
- Anh nghe!
[ Anh ơi. Hu hu] – Lan Anh khóc thành tiếng
- Có chuyện gì vậy? – Linh cảm mách bảo rằng có chuyện không may
[ Chị Hân…Chị Hân…]
Nghe đến Hân, hắn đứng bật dậy, hớt ha hớt hãi
- Hân bị gì?
[ Anh ta phản bội chị ấy rồi!]
- Cái gì??
[ Chị Hân đang đau khổ lắm anh. Nhiều lúc chị còn nghĩ quẩn và bỏ đứa bé nữa] – Lan Anh khóc
- Em trong chừng Hân. Anh sẽ sang đó ngay!
[ Nhanh lên ạ, không sẽ không kịp]
Hắn vội vàng cúp máy, gọi cho số khác
- Vé máy bay qua ngay lập tức
Chỉ cần hắn lên tiếng, mọi chuyện đều được ưu tiên giải quyết hàng đầu
Sực nhớ quên gọi cho Thư và Duy, hắn lập tức làm ngay
“ Thuê bao quý khách vừa gọi…” – Tiếng cô gái quen thuộc sau sự chờ đợi dài
- Chúng nó bận chuyện gì thế? – Hắn bực tức nhưng rồi cũng bỏ qua, vội vàng lên máy bay
Từ Việt sang Anh cũng khá nhiều thời gian. Đủ để nó, Lan Anh và Hoàng Hải chuẩn bị ngoại cảnh và kịch bản
Anh Thư và Anh Duy không nghe máy cũng nằm trong dự tính, bởi hai người đã sang Anh trước đó một ngày để làm khán giả cho màn kịch cuối cùng này…
Máy bay tiếp đất an toàn. Hắn không hành lí gì cả, chỉ một mạng ra khỏi sân bay, bắt chuyến taxi nhanh nhất đến nhà Hoàng Hải. Thật không may địa điểm nhà hắn cũng chưa biết, vội vàng gọi Lan Anh
- Nhắn địa chỉ nhà cho anh – Nói vỏn vẹn một câu duy nhất và cúp máy
Tài xế theo địa chỉ trên điện thoại chạy nhanh đến theo yêu cầu. Taxi dừng lại tại một ngôi biệt thự, hắn bước xuống…
Đó là một căn biệt thự rộng với thiết kế và trang trí theo phong cách Ý tao nhã. Lạ thay cửa nhà không khóa, hắn từ từ bước vào, âm thanh từ trong truyền ra khiến hắn không khỏi giật mình.
“ Choang…choang…” – Tiếng vỡ chén, điavang lên thớt thanh
- Tôi lăng nhăng thì sao?
- Chán cái bộ mặt cô lắm rồi!
- Cô không có quyền ngăn cản tôi
-…
Lời nói lớn tiếng của một người con trai vang ầm ỉ căn biệt thự, truyền vào tai hắn. Giọng nói này quen mà, giọng của một người mà hắn đã sẵn sàng nhường hạnh phúc của mình lại cho người đó…
Bước thêm vài bước nữa, vài bước nữa thôi hắn sẽ biết được mọi sự thật. Anh hy vọng tai mình nghe chỉ là một sự nhầm lẫn nhưng không phải, hai mắt anh đang mở to rõ chứng kiến mọi việc xảy ra
“ Chát” – Một cái tát mà hắn cho là mạnh giáng xuống gương mặt xinh đẹp ấy
Cô ấy ôm một bên mặt, không khóc nữa, có phải do tính cách hay đã hết nước mắt để rơi thêm lần nữa
- Cô vẫn chưa phải vợ tôi, không có quyền lên tiếng
- Chúng ta đã có con rồi mà!
- Đừng lấy đứa con ra, tôi đây còn lâu mới sợ
- Vậy em sẽ cho nó biến mất khỏi thế gian này! – Tức giận nó lấy hai tay đánh đánh vào bụng
Hoàng Hải giữ chặt hai tay nó lại, trái ngược lại với sự an ủi mà là sự tức giận
- Cô đừng làm bậy, quậy đủ chưa? – Nói xong Hải dơ tay lên có ý định đánh nó lần nữa
“ Bộp” – Cánh tay Hải bị tay một người khác giữ lại, không phải Bảo Hân
- Quốc Huy! – Nó nói có chút mừng rỡ nhưng vẫn xen lẫn sự đau lòng
- Xin lỗi đã để em phải chịu khổ! – Hắn giữ hai vai nó an ủi
Nó lắc đầu nhẹ phủ nhận, mắt rưng rưng
- Wow. Người yêu cũ đến thăm luôn đấy! – Hoàng Hải châm biếm
“ Bốp…Bốp” – Hắn quay sang đấm Hoàng Hải liên hồi hai cái vào mặt
- Mày đối xử với cô ấy như vậy sao? – Hắn giận, trong đôi mắt hắn lúc này chỉ có giận, giận và giận
- Quyền tôi thôi – Hoàng Hải nhếch mép
- Cô ấy đang mang thai đấy, biết vậy sẽ nguy hiểm thế nào không?
- Con tôi không phải con anh – Hải vẫn thái độ coi trời bằng vung
- Vậy được. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy
- Anh làm được sao? – Nghi vấn của Hoàng Hải
Hắn không trả lời với Hoàng Hải, quay sang phía Bảo Hân. Gương mặt được anh nâng niu yêu thương sao lại xanh xao, thiếu sức sống đến thế này? Chẳng lẽ một tháng qua Hân đã sống trong đau khổ sao? Thêm một sự hối hận, hối hận vì bản thân đã giao nó cho một tên đê tiện, hèn hạ như vậy!
Ngay lúc này đây hắn chỉ một lòng lo lắng cho Bảo Hân mà thiếu tỉnh táo để nghĩ đến một số chuyện
Thứ 1: Chẳng lẽ ông Cường – một người cưng nó hơn vàng lại để nó ra nông nổi vậy sao?
Thứ 2: Một người như nó, trước giờ có tiếng lạnh lùng sao lại rơi lệ hoài vậy?
Thứ 3: Làm nó tổn thương cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì!
…
Nhiều lí do, quả thật đau khổ đã làm mất lí trí mà.
Hắn ôm chặt vai nó, giọng nói vô cùng ấm áp:
- Về với anh đi Hân!
- Nhưng… - Nó vẻ khó nói
- Anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt mà!
- Vậy còn con em, nó không mang dòng máu của anh.
- Anh sẽ xem nó như con ruột của anh mà. Em yên tâm nhé!
- Anh nói thật?
- Anh yêu em thật lòng, đừng theo tên kia nữa!
Nó khẽ gật đầu, ôm chặt hắn. Nó khóc, đây không phải là nước mắt diễn kịch mà là nước mắt thật sự trong lòng nó. Thật sự nó không ngờ tình yêu lại có sức mạnh như vậy, có thể khiến một người chấp nhận hy sinh! Nó thì thầm vào tai hắn: “ Cảm ơn anh!”