*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bác sĩ Uông, vừa nãy trong quá trình tôi bốc thuốc thì phát hiện có mấy loại thuốc đều là đồ giả cả.” Sở Quốc Thiên bình thản nói một câu.
Cái gì?
Thuốc giả!
Câu nói của Sở Quốc Thiên bỗng chốc khiến những người còn ở hiện trường một lần nữa phải kinh ngạc.
Thuốc giả không phải là chuyện đùa, nếu đây là sự thật thì những nhân viên có liên quan đều bị điều tra, đến bệnh viên đông y Lâm Thị cũng phải bị kỷ luật.
Sở Quốc Thiên tất nhiên là biết tính nghiêm trọng của sự việc, lẽ ra anh không muốn nói ra trước mặt mọi người bởi mối quan hệ với Lâm Thanh Di nhưng nghĩ đến việc người đến lấy thuốc nhiều như vậy, nếu có người mang thuốc giả về uống thì lỡ như có chuyện gì sẽ càng rắc rối hơn nữa, vì vậy anh muốn cứu vãn trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.
“Anh nói thật sao?” Uông Giai Kỳ bị lời nói của anh làm cho đổ hết mồ hồi hột.
“Tất nhiên rồi.” Sở Quốc Thiên nói và chỉ vào mấy loại thuốc anh phát hiện ra.
Uông Giai Kỳ thấy thế bèn nhanh chóng lên kiểm tra thử nhưng sau khi liên tục xem vài gói cũng không phát hiện ra thuốc giả bên chau mày nói: "Sở Quốc Thiên, có phải là anh nhầm không, những thứ này tôi xem đều không phải là thuốc giả?"
Sở Quốc Thiên vừa tính nói thêm gì đó nhưng nhân viên trước đó chất vấn anh một lần nữa lại lên tiếng: “Tên khốn này rốt cuộc là ai chứ, vừa nãy bảo bác sĩ Ngô bốc sai thuốc, bây giờ lại nói bệnh viện chúng ta bán thuốc giả, anh còn tiếp tục làm loạn thì tôi lập tức sẽ báo cảnh sát đấy!”
Sở Quốc Thiên nheo mắt lại, anh đột nhiên phát hiện giọng điệu nhân viên này mặc dù rất hiên ngang nhưng trong đáy mắt lại có chút bất an, chẳng lẽ số thuốc giả này có liên quan đến anh ta sao?
Lời nói của nhân viên này một lần nữa lại làm mọi người xôn xao, có một cụ già là khách quen của bệnh viện đã nhìn Uông Giai Kỳ và nói: “Bác sĩ Uông, cậu trai này rốt cuộc là ai vậy?”
“Anh ta là trợ lý mới của bệnh viện chúng tôi. Uống Giai Kỳ nghĩ ngợi rồi thành thật trả lời.
“Trợ lý sao?” Cụ già kia nghi ngờ hỏi: “Trợ lý mà cũng biết nhiều kiến thức y học thế ư?”
“Tất nhiên không rồi!” Nhân viên kia lại cướp lời: “Tên khốn này đến đây làm loạn đấy, anh ta nếu biết y học đã làm bác sĩ rồi, sao chỉ làm một trợ lý nhỏ bé chứ?”
Nghe thế, sắc mặt cụ già hơi đanh lại, ông ta nhìn Sở Quốc Thiên nghiêm túc nói: "Chàng trai trẻ, nếu cậu không phải là bác sĩ thì đừng làm loạn nữa, những người đến đây đều là bệnh nhân, chúng tôi đều rất vội, nếu cậu vẫn tiếp tục làm loạn thì chẳng phải đang hại chúng tôi không thể khám bệnh sao?”
Có cụ già dẫn đầu, những bệnh nhân khác cũng bắt đầu chỉ trích Sở Quốc Thiên, thậm chí đến Uông Giai Kỳ cũng lộ vẻ thất vọng đối với Sở Quốc Thiên.
“Sở Quốc Thiên, có thể anh hiểu một chút về y khoa nhưng trước khi nói chuyện hay làm gì đó tốt nhất hãy suy nghĩ cho kỹ, ngành y chúng ta là một ngành nghề đặc thù nên không thể tùy tiện nói đùa”
“Bác sĩ Uông….."
“Được rồi, chuyện này hãy kết thúc tại đây, anh còn làm loạn nữa thì tôi giận thật đấy!” Sở Quốc Thiên muốn giải thích thêm nhưng Uông Giai Kỳ đã cắt ngang lời anh.
Bởi vì chuyện của Sở Quốc Thiên mà đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự của bệnh viện, là cấp trêи của Sở Quốc Thiên, cô phải lãnh trách nhiệm nên tâm trạng hiện tại của cô đang rất tồi tệ.
Vả lại từ nhỏ cô ấy đang theo ông nội học y nên chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt được thuốc thật thuốc giả, cho dù hôm qua Sở Quốc Thiên có trị khỏi cho cô bé kia thì cô ấy cũng giống như Ngô Đức Thịnh vậy, cảm thấy Sở Quốc Thiên chỉ là may mắn thôi, nếu như so về chuyên môn thì anh ta không cách nào so sánh với cô ấy được.
Nghe những gì Uông Giai Kỳ nói, nhân viên kia nhìn Sở Quốc Thiên một cái và cười thầm trong bụng: “Muốn đấu với tôi sao, anh còn kém xa lắm!”
Sở Quốc Thiên nhìn thấy hết biểu cảm của đối phương nhưng anh không nói thêm gì cả, sau khi gật gật đầu bèn đi theo Uông Giai Kỳ vào phòng cấp cứu.
Có lẽ do sự việc vừa nãy quá náo loạn nên bây giờ ánh mắt của mọi người nhìn Sở Quốc Thiên cũng không mấy thiện cảm, Ngô Đức Thịnh thấy thế bèn đắc ý: “Sở Quốc Thiên, tôi khuyên anh hãy mau nghỉ việc đi, nơi này không thích hợp với anh đâu.”
Sở Quốc Thiên nghe thể không chút tức giận mà ngược lại còn nói: “Bác sĩ Ngô, anh gặp rắc rối rồi.”
“Thế nào, anh còn muốn đe dọa tôi sao? Ngô Đức Thịnh châm biếm nói.
“Đợi một lát anh sẽ biết ngay thôi.” Sở Quốc Thiên chỉ cười nhạt.
Ngô Đức Thịnh bật cười và không để tâm đến, nhưng năm phút sau phía cửa bệnh viện bỗng ồn ào, một tràng mắng chửi truyền đến tại mọi người.
“Ngô Đức Thịnh, tên lang băm này, mai cút ra đây cho ông!”
“Lạng băm, mày suýt hại ông nội tao bị mù, tao phải giết mày!”
“Cút ra đây..."
Sở Quốc Thiên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt đôn hậu đang nói chuyện nhưng lúc này khuôn mặt anh ta đang trông rất tức giận.
Phía sau anh ta còn có cả một đám người nữa.
“Ngô Đức Thịnh, con mẹ mày rốt cuộc đã mở loại thuốc gì, tại sao bà xã tôi uống xong bệnh tình càng nghiêm trọng hơn hả?”
“Tên họ Ngô kia, con mẹ mày suýt chút nữa hại chết con trai tao, hôm nay mày không giải thích rõ ràng thì không xong với tao đâu!”
Cùng với tiếng mắng chửi ngày càng kịch liệt thì đám người kia cũng bắt đầu đập phá thiết bị của phòng cấp cứu, thậm chí có mấy người còn bắt lấy Ngô Đức Thịnh và đấm đá anh ta túi bụi.
Uông Giai Kỳ lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này nên nhất thời không biết nên làm thế nào mà chỉ biết đứng yên tại chỗ thôi.
Cảnh tượng càng ngày càng loạn, chính lúc này phía sau đám người kia bỗng có tiếng quát lớn: “Dừng tay lại, mọi người hãy nghe tôi nói một câu!”
Mọi người hướng về phía đó thì phát hiện có một người đàn ông trung nên mặc áo blouse trắng đi vào phòng khám.
“Đây chẳng phải là bác sĩ Triệu Lỗi sao? Sao ông ta lại đến thế?”
“Bác sĩ Triệu là bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện đông y Lâm Thị đấy, chắc ông ta không phải đến để xử lý hỗn độn chứ?”
Tiếng xì xầm của mọi người khiến Uông Giai Kỳ cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ấy nhìn Triệu Lỗi nói: “Bác sĩ Triệu, ông..."
Triệu Lỗi nhìn Uông Giai Kỳ một cái, trêи mặt đanh lại: “Bác sĩ Uông, khoa khám bệnh của cô rốt cuộc làm sao thế, sao lại gây ra chuyện lớn như vậy, đến lãnh đạo bệnh viện cũng biết rồi!”
“Tôi..."
“Tôi cái gì mà tôi, lúc nãy tôi đã kiểm tra rồi, bác sĩ Ngô Đức Thịnh ở khoa khám bệnh của cô tồn tại quá nhiều lỗi khi bốc thuốc, trong phòng thuốc còn có một lượng lớn thuốc giả, theo kết quả điều tra thì chuyện này có liên quan đến Ngô Đức Thịnh, nói cho tôi biết anh ta bây giờ đang ở đâu!”
Cái gì!
Lời nói của Triệu Lỗi không chỉ khiến những người có mặt phải kinh ngạc, thậm chí đến Uông Giai Kỳ cũng hết sức ngạc nhiên.
Họ đều quay qua nhìn Sở Quốc Thiên, trong lòng thầm kinh ngạc thì ra những điều lúc nãy anh nói đều là sự thật cả.
Dù sao Triệu Lỗi cũng là trụ cột của bệnh viện, y đức của ông ta mọi người có mắt thấy nên không thể nào lại đi nói dối.
“Ngô Đức Thịnh!”
Cuối cùng Uông Giai Kỳ vẫn là người phản ứng đầu tiên, cô ấy nhìn Ngô Đức Thịnh đang sưng sỉa mặt mày vì bị người nhà bệnh nhân đánh và tức giận hỏi: “Anh dám làm bậy ở đây sao, anh có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?”
Lúc anh ta thấy Triệu Lỗi đến thì đã sợ đến tái xanh cả mặt mày nhưng khi nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia thì anh ta vẫn cứng đầu nói: “Không! Tôi không có, không phải tôi, họ vu oan cho tôi!”
“Hừ! Đến lúc này mà anh còn giảo biện sao, camera chính là vật chứng, những người thân của bệnh nhân là nhân chính, cậu ta cũng là nhân chứng!”
Triệu Lỗi nghe thế bèn lấy điện thoại ra và mở đoạn phim do camera ghi lại được, khi ông ta vừa nói dứt lời thì một người phía sau bỗng bị đẩy ra.
Là anh ta!
Sở Quốc Thiên phát hiện đó chính là người vừa nãy cứ chống đối với mình trong phòng thuốc.
Chẳng qua lúc này anh ta đang bị kéo vào chứ không còn vẻ hống hách ban nãy nữa.
Ngô Đức Thịnh muốn nói thêm gì nữa nhưng khi nhìn thấy nhân viên kia thì bỗng chốc rụng rời tay chân và ngã quỵ xuống đất...
Mọi người thấy thế bèn bắt đầu mắng chửi anh ta, họ đâu biết Ngô Đức Thịnh lại thật sự là một tên lang