*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo đoàn đại biểu nước Lãng vào bàn, tiếng ồn trêи hiện trường cũng biến mất ngay lập tức.
Một người đàn ông trung niên đứng phía sau Vạn Vinh nhìn quanh hội trường một vòng, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía bà lão nhà họ Trịnh, nói:
“Thời gian sắp tới rồi, xin mời quý đại biểu lên sân khấu!”
Nghe được lời này, Sở Quốc Thiên sải bước về phía bục cao ở trung thuyệti trường, nơi tất cả các dụng cụ y tế và một loạt dược liệu rực rỡ đã được chuẩn bị sẵn.
“Nhà họ Lâm không có ai sao? Vậy mà lại cử một tên nhóc không tên không tuổi này lên sân khấu?”
“Nghe nói người đại diện mà nhà họ Lâm mời đến là một bác sĩ Đông y già, trông không giống lắm nha!”
Các thành viên trong đoàn đại biểu của nước Lãng nhìn thấy Sở Quốc Thiên bước lên sân khấu, không khỏi kinh ngạc, người đàn ông trung niên cũng hơi sửng sốt, sau đó hỏi:
“Cậu là ai?”
“Sở Quốc Thiên”
“Cậu có chắc là muốn thay mặt nhà họ Lâm tham gia khiêu chiến không?” Người đàn ông trung niên nghi ngờ hỏi.
“Không phải, chúng tôi không biết cậu ta!” Sở Quốc Thiên vừa định nói, Lâm Minh Hải liền nói xen vào.
“Không sai, thay mặt cho Hiệp hội Đông y Hoan Châu, tôi tuyên bố rằng người này không phải là người đại diện của nhà họ Lâm. Hành vi của anh ta hoàn toàn là ý muốn cá nhân và không liên quan gì đến chúng tôi!”
Ý muốn cá nhân?
Hoàng Văn Hữu trừng mắt nhìn chằm chằm Yến Thành với vẻ không tin.
Tuy nhiên, Chu Thiểu ở một bên lại ngầm dựng ngón tay cái, thầm khen Yến Thành quả nhiên là nhân vật cấp cao, lời nói và việc làm quả thực không chê vào đâu được.
Người đàn ông trung niên sắc mặt tối sầm lại, vẻ mặt không vui nói:
“Ý là cậu ta tới đây quấy rối sao?”
“Có thể nói là như vậy.” Yến Thành gật đầu.
“Buồn cười!”
Sau khi nhận được lời xác nhận của Yến Thành, người đàn ông trung niên lập tức tức giận mắng:
“Quý vị đây là coi thường nước Lãng của chúng tôi hay y thuật của chúng tôi tôi? Vậy mà lại cho phép một tên nhóc không tên không tuổi vào đây quấy rối. Chẳng lẽ các người không ngăn cản cậu ta sao?”
Người đàn ông trung niên nói xong, đại diện của các đoàn khác đều đồng ý, tất cả đều yêu cầu Sở Quốc Thiên cút ra ngoài, để cho Lâm thị đưa ra lời giải thích hợp lý. Nếu không, bọn họ sẽ đem chuyện này thông báo ra ngoài.
Thấy vậy, phối của Hoàng Văn Hữu như muốn nổ tung. Ông hung hằng trừng mắt nhìn người nước Lãng, sau đó đem tầm mắt nhìn chằm chằm vào Yến Thành, Chu Thiểu và những lãnh đạo có liên quan khác.
“Các người rốt cuộc muốn làm gì?"
“Ông Hoàng, chúng ta chỉ là không muốn bị tên này làm cho liên lụy thôi.” Yến Thành nghiêm nghị nói.
Hoàng Văn Hữu thiếu chút nữa là bị tức chết. Điều ông phiền nhất chính là loại quan liêu diễn xuất này. Nếu không, với trình độ của mình, ông có thể có được một vị trí tốt trong Hiệp hội Y khoa Hoan Châu hoặc các chức vị cao hơn trong các đơn vị khác.
Ông biết sau khi Yến Thành nói ra lời này, ông ta đã hoàn toàn đem Sở Quốc Thiên cùng nhà họ Lâm và việc chữa bệnh của nước Viễn phủi sạch quan hệ với mình. Cho dù Sở Quốc Thiên thực sự tham gia khiêu chiến và bị thua, cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Hoàng Văn Hữu hít sâu mấy hơi, vừa định nói chuyện đã nghe thấy Sở Quốc Thiên trêи đài cao nói:
“Sao nào, các bác sĩ của nước Lãng còn không dám khiêu chiến tên nhóc không tên không tuổi như tôi sao?”
Ầm!
Lời nói của Sở Quốc Thiên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là đoàn đại biểu của nước Lãng, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Sở Quốc Thiên.
“Cuồng vọng! Cậu có tư cách gì nói ra lời này?”
“Ai cho cậu cái dũng khí đó hả?”
“Các bác sĩ nước Viễn của các người thật quá đáng, lại dám dùng phương pháp khích tướng vụng về này để đối phó với chúng tôi!”
Nhìn thấy tất cả các thành viên trong đoàn đại biểu nước Lãng đều như nổ tung, ngay cả Tom - Tổng thư ký Hiệp hội Y khoa Quốc tế, người nãy giờ không nói chuyện cũng không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Monica, cô có chắc người này đã chữa khỏi cho tôi không?”
"Đúng vậy."
Monica không tỏ ý kiến, nhưng đôi mắt đẹp của cô ta vẫn đang nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, lóe lên cảm xúc không thể giải thích được.
Yến Thành và các thành viên cấp cao khác của Hiệp hội Y tế càng tức giận với những lời nói đột ngột của Sở Quốc Thiên. Yến Thành lập tức triệu tập một vài binh lính, định đưa Sở Quốc Thiên xuống.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên:
“Từ từ đã!”
Mọi người lần theo tiếng động, lúc này mới phát hiện ra đó là Kim Vương nước Lãng, ông ta nói bằng thứ tiếng của nước Viễn không được lưu loát lắm:
“Các bác sĩ của nước Lãng không sợ bất kỳ kẻ nào khiêu chiến, chúng tôi chấp nhận lời khiêu chiến này!”
Xôn xao!
Ngay sau khi lời này được nói ra, toàn bộ khán giả đã nổ tung ngay lập tức!
Ai cũng không nghĩ tới phương pháp khích tưởng vụng về của Sở Quốc Thiên không khơi dậy được chủ ý của người khác, ngược lại thành công trong việc thu hút Kim Vương nước Lãng.
Nhưng nếu suy nghĩ lại, có lẽ là nếu Kim Vương nước Lãng thực sự từ chối Sở Quốc Thiên, một khi chuyện này được lan truyền ra ngoài, những người khác sẽ cười nhạo bác sĩ của nước Lãng cũng không bằng một bác sĩ trẻ của nước Viễn, đúng không?
Đúng lúc mọi người đang tự hỏi về suy nghĩ của Kim Vương nước Lãng, ông lão Trịnh lớn tiếng hỏi:
“Ông Vạn Vinh, ông có chắc là muốn đấu với Sở Quốc Thiên không?”
“Tất nhiên, bác sĩ của các vị đã đưa ra lời khiêu chiến. Các bác sĩ nước Lãng chúng tôi không có đạo lý sợ thua cuộc. Nhưng tôi sẽ không tự mình ra tay, nhiều nhất tôi sẽ để học trò của tôi ra trận”
Vạn Vinh nhàn nhạt trả lời.
Ngay khi giọng nói của Vạn Vinh rơi xuống, một đại diện của nước Lãng tuổi ngoài ba mươi bước ra khỏi đám người.
“Đến đây đi, với tư cách là đồ đệ của Vạn Vinh, tôi thay mặt đoàn đại biểu bác sĩ nước Lãng chấp nhận lời thách đấu của cậu!”
Sau khi học trò của Vạn Vinh nói xong, anh ta chọn một phương hướng rồi bước đi.
Sở Quốc Thiên cũng không làm ra vẻ, đứng yên đối diện bên kia.
Trọng tài lần này chủ yếu gồm ba chuyên gia, một là Hiệp hội Y khoa Quốc tế, hai là Hiệp hội Đông Y nước Viễn, bà là Hiệp hội Y khoa nước Lãng.
Xác định hai bên chuẩn bị bắt đầu thi đấu, tổ trọng tài ba bên đã sớm ngồi vào chỗ, bắt đầu công bố quy tắc của trận đấu.
Nói xong quy tắc của trận đấu, một vị trọng tài trung niên mặc bộ áo dài ngay lập tức rút ngay hạng mục thi đấu:
“Châm cứu!”
Nghe trọng tài thông báo, Hoàng Văn Hữu không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, hẳn là vấn đề không lớn.
Khi các nhân viên lục tục sắp đặt các đạo cụ liên quan, ánh mắt của khán giả tại hiện trường lần lượt trở nên kỳ quái, bởi vì đạo cụ mà nhân viên đặt không có kim bạc, mà là một số thứ không liên quan gì đến châm cứu.
Ví dụ như tăm, que tre, dao làm bếp, thậm chí còn có cả con mèo?
Không sai, đó là một con mèo đang tung tăng nhảy nhót và đang kêu meo meo...
Tuy nhiên, vị trọng tài trung niên cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, ông ta chờ nhân viên sắp xếp xong, lại một lần nữa nói: “Quy định về thi đấu châm cứu. Xin đại diện hai bên chọn bất kỳ đạo cụ nào để châm cứu trong phạm vi thời gian quy định. Sau khi hết thời gian, tổ trọng tài sẽ tự phân xử!”
Đạo cụ tuy kỳ quái nhưng quy tắc thi đấu nghe rất đơn giản, chủ yếu chính là kiểm tra xem ai có kỹ thuật châm cứu tốt hơn!
“Xin hỏi đại diện hai bên có muốn từ bỏ quyền thi đấu không?” Trọng tài trung niên liếc nhìn hai người rồi hỏi.
“Không”
“Không”
“Tốt, nếu đã như vậy, tôi thay mặt tổ trọng tài tuyên bố trận đấu chính thức.”
“Xin chờ một chút!”
Không ngờ, khi vị trọng tài trung niên chuẩn bị tuyên bố bắt đầu trận đấu thì bất ngờ bị một giọng nói đầy lo lắng cắt ngang.
Chỉ thấy bà lão Trịnh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:
“Trước khi bắt đầu cuộc chiến, bà lão này một lần nữa thay mặt nhà họ