Mục lục
Có Chồng Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sở Quốc Thiên thu hết biểu cảm của hai người vào mắt, anh nói nhẹ nhàng: “Mẹ, Thanh Di, con biết rõ hai người chịu thiệt thòi cho nên trong lòng cảm thấy khó chịu.

Nhưng vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy thái độ của bác sĩ Vương rồi đấy, đám người kia không phải người bình thường.

Con không muốn làm mọi người chịu thêm chút uất ức nào cho nên mọi việc cử giao cho con nhé!”
Hai mẹ con nghe vậy thì không nói câu gì.

Tuy nhiên không thể phủ nhận, tuy Sở Quốc Thiên nói trắng ra nhưng lại rất đúng trọng tâm vấn đề.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị nói cái gì thì lại nghe thấy tên quản gia kia đột nhiên lên tiếng: “Tên nhóc con này biết biết nói chuyện với các người quá nhỉ? Có một số người các người vẫn đắc tội không nổi đầu nên ngoan ngoãn chút đi.”
Quản gia nói xong, khoé miệng ông ta hiện lên một tia khinh thường.

Lâm Thanh Di thấy thế, ngọn lửa tức giận vốn đã nguôi giờ lại lập tức bùng cháy lên lại.

Cô đứng lên nhưng Sở Quốc Thiên vội vàng ngăn lại, anh bình tĩnh nói với tên quản gia: “Những lời này có lẽ nên dành cho bọn ông thì mới đúng hơn, đừng nghĩ bản thân mình rất cao giá, có ít người là các người đắc tội không nổi đầu.


Quản gia đang định rời đi nhưng nghe thấy thế thì sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống: “Tên ranh con này, mày muốn cười trong đau khổ à?” “Đừng nói mấy chuyện khoác lác này nữa, đừng trách tôi không nhắc nhở ông.

Hôm nay, không một ai có thể ra tay cứu ông chủ của các người đâu.” Sở Quốc Thiên lạnh lùng liếc qua người đàn ông trung niên đang ngủ trên xe lăn.

"Hài hước, mày cho rằng mày là ai đấy? Một đám người nhà bệnh nhân mà cũng dám khoác lác ở đây mà không biết ngại à? Không sợ bị người ta cười nhạo đến mức rớt cả hàm hả?” Quản gia không để bụng lời nói của Sở Quốc Thiên nhưng không biết vì sao nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh như nước chảy mây trôi của Sở Quốc Thiên lại không kiềm chế được mà tức giận.

Sở Quốc Thiên không muốn cãi vã nữa, anh lắc đầu xong bèn trấn an đám người Lâm Thanh Di nguôi giận, không nên chấp nhặt với loại người như thế này.

Quản gia thấy Sở Quốc Thiên không nói thêm gì nên cũng không trì trệ hơn nữa, ông ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi đẩy người đàn ông trung niên rời đi.

Lâm Thanh Di thấy đám người kia rời đi, cô lập tức không kiềm chế được cơn tức giận nên mới nhìn về phía Sở Quốc Thiên và nói: “Anh làm em thất vọng quá đấy! Em cứ tưởng anh vì em với Bảo Nhi nên không khí trong nhà mới bất hoà.

Thế mà không ngờ bây giờ trước mặt người ngoài mà anh lại nhu nhược đến vậy, ngay cả gia đình mình mà anh cũng không muốn bảo vệ, anh...!hoàn toàn không xứng đáng làm một người đàn ông!”
Lâm Thanh Di nói quá nặng, cho dù là Sở Quốc Thiên cũng không thể chịu được nên nhíu mày lại.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó anh khôi phục lại tinh thần rồi nhẹ nhàng nói: “Thanh Di, em cứ tin tưởng ở anh, anh sẽ xử lý ổn thỏa hết.

“Có xử lý như nào cũng đừng xử lý một cách lạnh lùng như thế chứ? Em nói cho anh biết, Sở Quốc Thiên, người vừa rồi bị đánh mắng là mẹ của em, bà ấy chính là bà ngoại của Bảo Nhi! Em thừa nhận lúc trước bà ấy không đối xử tốt với anh lắm, nhưng mà việc nào ra việc đó, phân tách rõ ràng.

Hôm nay, những hành động của anh khiến em cảm thấy rất thất vọng!” Lâm Thanh Di tức giận mắng mỏ một tràng, nói xong cô đùng đùng đi ra.

Sở Quốc Thiên không nhiều lời nữa, mặc dù cả gia đình Lâm Thanh Di vẫn còn rất tức giận nhưng ít ra không còn nảy sinh xung đột với tên quản gia.

Cho nên, tiếp theo anh sẽ thực hiện ngay lời hứa của mình.

Tại phòng tiếp khách của Y Đạo Môn.

Sau khi Vương Tuấn Khải đưa nhóm người của người đàn ông trung niên kia đến đây bèn tranh thủ thời gian thông báo với người của Triệu Thiên Hoằng.


Sau khi nhóm người Triệu Thiên Hoằng biết được thân phận của người đàn ông kia thì bọn họ đều dừng công việc đang dang dở mà chạy đến.

“Ông Triệu, thực sự đã lâu quá rồi không gặp, không tưởng tượng được ông vẫn luôn ở Hoan Châu.

Bây giờ ông đã vào được Y Đạo Môn rồi, xem ra thần y Sở đúng là hư danh bất truyền mà!”
Người đàn ông trung niên mở mắt.

Tuy nhiên, vẻ mặt của ông ta lúc này vẫn hơi uể oải, có vẻ như vô cùng phờ phạc.

“Đúng vậy, ngài Sở đúng là rất giỏi, ông cứ yên tâm, chỉ cần ngài Sở ra tay thì bệnh của ông nhất định không còn vấn đề gì nữa!” Cập n*hật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Triệu Thiên Hoằng nghe thế, cười ha hả rồi nói một câu: “Nhìn ông Triệu cung kính với ngài Sở như thế, xem ra thực lực của anh ta khỏi phải chê rồi.” Người đàn ông trung niên nói đến đây, sắc mặt ông ta trầm xuống: “Lần này, nhà họ Sở thật sự trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi, chờ sau khi tôi khỏi hẳn sẽ tìm bọn họ để tính toán lại món nợ nfay!”
Triệu Thiên Hoằng không tiếp lời, ông ta biết rõ thân phận của người đàn ông trung niên này.

Tuy cũng đến từ gia tộc lớn ở Yên Kinh nhưng để có thể đấu với nhà họ Sở thì ông ta vẫn còn kém chút thủ đoạn.

“Ông Triệu, khụ khụ...!Khụ khụ khụ..

Người đàn ông trung niên định nói cái gì đó nhưng vừa mở miệng thì đã không ngăn được cơn ho khan kịch liệt.

Quản gia thấy thế nên mới vội vàng đi về phía trước hỏi han quan tâm: “Thưa ngài, ngài có đau lắm không? Uống một ngụm nước trước đã nhé?"

Nhưng người đàn ông trung niên họ quá nặng, hoàn toàn không thể nào nói chuyện tiếp.

Quản gia nhìn thấy vậy, trong lòng ông ta sốt ruột nên tức giận quát lớn: “Triệu Thiên Hoằng, rốt cuộc thần y Sở đâu? Ông chủ nhà tôi đã đến lâu như vậy sao còn chưa đến khám bệnh?” “Ông cứ bình tĩnh một chút, đừng vội.

Tôi vừa gửi tin nhắn cho ngài Sở rồi, chắc sẽ đến mau thôi.” Triệu Thiên Hoằng không bất mãn dù bị đối xử như vậy, ngược lại ông ta còn nói một câu trấn an như thế.

“Gửi tin? Ông chủ nhà tôi bệnh nặng như vậy mà ông chỉ cần gửi một tin nhắn là xong à? Tranh thủ thời gian gọi điện thoại kêu anh ta lập tức quay lại đây đi!” Quản gia chỉ ngón tay về Triệu Thiên Hoằng, vẻ mặt tối xầm xì.

Dù Triệu Thiên Hoằng có phần kiêng nể thân phận của người đàn ông trung niên nhưng cũng bị giọng điệu của quản gia chọc đến tức giận.

Thế nhưng cuối cùng ông ta cũng nhịn xuống.

Ông ta lấy điện thoại ra, lúc chuẩn bị gọi cho Sở Quốc Thiên thì bỗng nhiên cửa phòng tiếp khách bị đạp mạnh ra.

Ngay sau đó thì nhìn thấy Sở Quốc Thiên đã thay quần áo, vẻ mặt anh đầy u ám lạnh lùng....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK