*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giáo viên nhà trẻ thấy chuyện ồn ào càng lúc càng lớn, cô ta gấp tới mức trán đầy mồ hôi: “Mấy vị phụ huynh này, trẻ con ồn ồn ào ào là chuyện không thể tránh được. Mọi người nhường nhau một bước, chuyện ồn ào tới lớn thì cũng không tốt cho con trẻ.
"Cút đi. Ở đây không có chuyện của cô. Tưởng Hưng tôi còn chưa từng chịu nỗi nhục lớn như thế này. Hôm nay không làm gì thằng nhóc này, sau này sao tôi có thể lăn lộn nữa?”
Người đàn ông trung niên lúc này cũng đã gọi điện thoại xong, gào với giáo viên một tiếng xong thì hung hãng trừng Sở Quốc Thiên, ước gì có thể ăn sống nuốt tươi anh.
Ánh mắt hung ác của Tưởng Hưng khiến Uông Giai Kỳ rùng mình trong lòng. Cô ấy lặng lẽ kéo Sở Quốc Thiên một cái, nói nhỏ: “Sở Quốc Thiên, nếu không thì chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi?”
Sở Quốc Thiên nhận ra Uông Giai Kỳ đang lo lắng cho mình, nghĩ tới cảnh vừa nãy Uông Giai Kỳ ngăn cản trước mình và Bảo Nhi kia, trong lòng anh sinh ra một chút cảm động.
Anh lắc đầu một cái, lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi. Chỉ là loại tôm tép nhãi nhép mà thôi.”
Sở Quốc Thiên cũng không lo Tưởng Hưng sẽ làm mình tổn thương. Anh lo là Tưởng Hưng sẽ tổn thương Bảo Nhi, vốn định một lần vất vả suố đời nhàn nhã nên anh định giải quyết cả Tưởng Hưng và quân cứu viện cảu ông ta.
Rất nhanh, mấy chiếc xe dừng trước cửa, mười mấy người ào ào xuống xe, đi thẳng về phía Tưởng Hưng.
“Ai đặc biệt chọc vào anh Hưng của tôi, lăn ra đây!” Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu vóc dáng không cao nhưng cơ bắp toàn thân vô cùng rắn chắc, phối hợp với khuôn mặt ngăm đen, hơi thở đầy hung hãn.
Bảo Nhi nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hãi co rụt trong lòng Sở Quốc Thiên: “Bố, Bảo Nhi sợ..."
Hai mắt Sở Quốc Thiên phát lạnh, toàn thân bỗng tản ra một khí thế bén nhọn như thể nhiệt độ cả căn phòng giảm xuống nhiều lần.
Uông Giai Kỳ vô thức rùng mình một cái. Cô ấy nhìn Sở Quốc Thiên bên cạnh, trong đầu không kiềm được mà nghĩ tới cảnh tượng Sở Quốc Thiên nhận được điện thoại ở khoa cấp cứu kia.
“Bảo Nhi không sợ, có bố ở đây. Con không phải sợ bất cứ cái gì cả.” Sở Quốc Thiên dịu dàng dỗ dành một câu.
Lời Sở Quốc Thiên khiến mắt Bảo Nhi sáng lên. Cô bé nhìn Sở Quốc Thiên, nghiêm túc hỏi: “Bố, bố nói thật a?"
“Đương nhiên, trước giờ bố không nói dối”
Sở Quốc Thiên dứt lời, ngoảnh sang nhìn Uông Giai Kỳ: “Bác sỹ Uông, cô dẫn Bảo Nhi rời đi trước giúp tôi. Tôi xử lý xong chuyện ở đây sẽ tới tìm cô."
“Đừng! Bố, Bảo Nhi muốn ở với bố!” Nào ngờ, Bảo Nhi tức khắc nóng nảy, đôi bàn tay ôm chặt cổ Sở Quốc Thiên, nhìn anh đầy đau đớn đáng thương.
Ngay lúc Sở Quốc Thiên định nói gì đó thì bỗng có một giọng nói vang vang truyền tới: “Anh Thiên, anh dẫn con bé đi với chị dâu đi. Ở đây giao cho tôi.”
Thấy Trương Hùng bỗng xuất hiện, trán Sở Quốc Thiên đầy vạch đen. Bác sỹ Uông có phải chị dâu cậu không chẳng lẽ trong lòng anh ta không biết à?
Uông Giai Kỳ cũng bị câu nói đột ngột của Trương Hùng làm mặt đỏ tới mang tai, không kiềm được mà liếc anh ta. Có điều trong lòng cô ấy lại càng thêm nghi ngờ Sở Quốc Thiên.
Tuy nói mới biết Sở Quốc Thiên không tới hai ngày nhưng ấn tượng anh để lại trong lòng cô ấy quá sâu đậm. Bây giờ lại bỗng có một người đầu trọc vạm vỡ, vừa nhìn đã biết không phải là người thường.
“Chẳng lẽ là anh cả xã hội đen nào đó à?” Uông Giai Kỳ không kiềm được mà thầm oán trong lòng.
Sở Quốc Thiên không biết suy nghĩ trong lòng Uông Giai Kỳ. Anh nhìn thoáng qua Trương Hùng đang lặng lẽ cười xấu xa với mình, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Có chừng có mực chút, đừng giết chết người.
“Anh Sở cứ yên tâm. Tôi có cân nhắc.” Trương Hùng vội vàng nghiêm mặt trả lời.
Nghe thấy lời hai người, Uông Giai Kỳ càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng. Thậm chí cô ấy có xúc động muốn rời khỏi đó ngay lập tức. Mẹ ơi, động một chút là muốn giết người, chuyện này... Cũng quá dọa người rồi.
Vì Trương Hùng đã tới cho nên Sở Quốc Thiên cũng không định tự mình ra tay. Anh xin nghỉ với giáo viên nhà trẻ xong thì dẫn Bảo Nhi và Uông Giai Kỳ rời khỏi đó.
Trêи đường đi, tâm trạng Uông Giai Kỳ hết sức phức tạp, có tò mò, lại hơi sợ hãi. Cô ấy mấy lần định mở miệng hỏi thăm Sở Quốc Thiên nhưng cuối cùng không dám hỏi ra miệng.
Nửa tiếng sau, Sở Quốc Thiên dẫn hai người tới bệnh viện Đông y Lâm Thị.
Uông Giai Kỳ vô thức muốn cách xa Sở Quốc Thiên. Nhưng khi cô ấy thấy Sở Quốc Thiên ôm Bảo Nhi đi thẳng vào phòng làm việc của Lâm Thanh Di, cô ấy lập tức lại không kiềm được tò mò, lặng lẽ đi theo.
“Thanh Di, anh đón Bảo Nhi về rồi... Mẹ, mẹ cũng ở đây ạ?” Sở Quốc Thiên vào phòng làm việc của Lâm Thanh Di xong, định nói gì đó thì kết quả phát hiện mẹ vợ Triệu Mai Hương cũng đang ở đây, vì vậy lại chào hỏi.
“Bảo Nhi?” Triệu Mai Hương thấy Bảo Nhi, vô thức liếc qua đồng hồ đeo tay, không khỏi trầm giọng nói: “Lúc này mới mấy giờ mà đã đón Bảo Nhi về rồi?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Bảo Nhi lập tức bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt thoáng cái tuôn ào ào ra: "Mẹ, bà ngoại, Bảo Nhi không phải đứa con hoang...
Cái gì?!
Lâm Thanh Di và Triệu Mai Hương nghe thế thì kinh hãi. Lúc này họ mới phát hiện trêи mặt và trêи người Bảo Nhi đều có vết thương rất rõ ràng. Sở Quốc Thiên đành phải nói qua loa chuyện đã xảy ra một lần.
Nhưng họ không biết rằng Uông Giai Kỳ ngoài cửa đã hoàn toàn kinh hãi. Anh... Anh lại là chồng của Thanh Di? Là người đàn ông biến mất sáu
năm kia? Sở Quốc Thiên nói rất đơn giản, còn cố ý giấu đi chuyện Tưởng Hưng gọi người trả thù nhưng tuy thế, Triệu Mai Hương và Lâm Thanh Di cũng bị dọa không phải nhẹ.
“Sở Quốc Thiên, từ nay về sau, anh cố gắng hết sức ở bên Bảo Nhi nhiều chút.” Qua hồi lâu sau, Lâm Thanh Di bỗng khẽ nói một câu.
“Không được!”
Sở Quốc Thiên còn chưa nói gì, Triệu Mai Hương bên cạnh đã nóng nảy: “Thanh Di, con điên rồi à? Chẳng lẽ con định ở bên đồ bỏ đi này cả đời thật à?”
Tuy đúng là mấy ngày Sở Quốc Thiên về này đã làm mấy chuyên khiến bà ngạc nhiên nhưng trong lòng bà vẫn coi thường Sở Quốc Thiên như cũ. Vương Tuấn Anh và Chung Hưng Quảng đúng là không trông cậy vào được. Nhưng bà còn định tìm một người chồng tương lai tốt hơn Sở Quốc Thiên cho Lâm Thanh Di mới được.
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không biết mấy năm này con với Bảo Nhi sống như thế nào ạ? Nếu mẹ ép anh ấy thì con và Bảo Nhi sẽ ra ngoài ở!” Thấy mẹ lại nói ra những lời này, Lâm Thanh Di lập tức sốt ruột.
Nói thật, cô cũng rất không quen có Sở Quốc Thiên tỏng nhà nhưng Bảo Nhi không nên tách ra với Sở Quốc Thiên. Vì Bảo Nhi, cô chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nghe thấy lời kiên quyết của Lâm Thanh Di, tâm trạng Sở Quốc Thiên vô cùng phức tạp. Anh biết trong lòng