Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânAnh lại quay về phòng, giải thích cho bọn họ, một lần nữa phải chịu đựng ánh mắt chim ưng của Hạ Thư, như sắp đòi mạng anh vậy, còn hơn cả thế!
Anh nhớ lại khi anh đến ngã ba đó, thấy một người đàn ông đang chuẩn bị làm gì cô, mà cô lại đang gọi tên anh- van cầu, tha thiết.
Anh như bị thắt lại trong lồng ngực, tim đập nhanh hơn, hành động cũng cảm tính liền đập vào đầu hắn ta, sợ rằng.. nếu như... nếu như chậm vài giây nữa thôi... anh sẽ mất cô mãi mãi.. cô sẽ hận anh.. thù anh.. xa anh..
Anh hận thằng đàn ông kia, chạm vào người cô, anh ghê tởm hắn giống như cô, hận không thể băm hắn làm trăm mảnh, khiến gia đình hắn sụp đổ, tan vỡ như cách hắn đã làm với Thừa Hạ.
Tần Gia Phong lấy trong túi ra chiếc điện thoại, bấm một số, đường dây bên kia bắt máy.
"Alo, tổng giám đốc Tần, anh có gì phân phó?"
"Dọn dẹp, xử lí thằng cha hôm nay cho tôi, bằng mọi cách khiến nhà hắn phá sản, công ty đó không cần phải hợp tác nữa! Bất kì ai có ý muốn hợp tác, thì cho bọn họ cùng chung số phận luôn đi!"
"R.. rõ, thưa tổng giám đốc!"
--------------------------------------------------
Hạ Thư vỗ vai Tần Gia Phong
"Anh ở lại với nó đi, tôi về trước, mai lại vào thăm, tôi nghĩ biết đâu anh nói chuyện cô ấy có thể tỉnh lại thì sao? Cố lên! Tôi đặt lòng tin của anh lần nữa! Tổng giám Tần!"
"Cô biết thân phận của tôi?"
"Tất nhiên, Hạ gia có quan hệ hợp tác với công ty anh, mà anh mang họ Tần! Tôi mới phó thác cô ấy cho anh chăm sóc!"
"Cảm ơn vì lòng tin của cô!"
"Về đây! "
.....
"Em thấy không, họ rất tốt với em, em nằm đây, họ lo lắng cho em biết bao, nhất là Hạ Thư, thay nhau vào chăm em. Phải nói em hạnh phúc thật đấy. Tỉnh lại đi!"
Ngừng lại một chút, anh lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên lồng ngực trái của mình, mắt nhắm.
"Em nhìn tôi này? Em biết không, tôi mang đến nhiều phiền phức cho em, khiến em gặp nguy hiểm, không chỉ có họ đâu, em nằm đây, thời gian này, tôi nhận ra rồi! Là tôi không đúng khi lạnh nhạt với em, tôi cáu gắt với em, tôi thực sai khi chọc giận em nhưng em vẫn bao dung mà bảo vệ tôi. Em biết không, tôi thích em lâu rồi, kể từ khi tôi gặp lại em, là lúc em phàn nàn tôi không chịu được mà muốn được em phàn nàn thêm nhiều lần nữa. Lúc trên xe oto, tôi vì muốn được ngồi cạnh em mà chiếm trước chỗ ở trên của em, lúc em biến mất, tôi đã sợ rằng em sẽ thật sự bỏ lại tôi, cảm giác ấy tôi trải qua lần thứ 2 rồi. Và bây giờ tôi không muốn bỏ lỡ em một lần nữa. Thực sự em rất khác những người con gái khác, em mạnh mẽ, kiên cường, xây cho mình một vỏ bọc lớn, không phải vì em khác lạ, mà tôi yêu sự kiên cường đó của em, em mạnh mẽ em cứ việc, khi em yếu đuối, tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ em! Tình cảm của tôi không phải đơn giản nữa rồi, cũng không phải thích em, tôi yêu em!"
"Nghe thấy rồi! Không phải hét vào tai tôi như thế!"
Thừa Hạ cau mày nhìn anh đang nằm bên cạnh, ôm mình, "thì thầm" vào tai mình...
Lúc trước khi anh ra ngoài cô đã tỉnh rồi, chỉ là mệt quá nên thiếp đi, ai ngờ tỉnh dậy lại ở trong tình thế hết sức ám muội như này.
"Em tỉnh rồi?"
"Tôi tỉnh rồi, anh cút xuống giường cho tôi!!!"
Cô dùng chân đẩy anh xuống khỏi giường, che mặt xấu hổ, chưa biết đối mặt với anh thế nào.
".."
"Em đối xử với ân nhân của em như thế này?"
"Ân nhân khi nào? Mọi tội lỗi từ anh mà ra, tôi chỉ là nạn nhân bị kéo vào! Anh không có quyền nói ân nhân! Hứ!"
".."
["Nó đều là lúc cáu giận nên hành động vô thức thôi, chả có ý gì đâu, con gái mà, tuy mạnh mẽ nhưng cũng mỏng manh hơn so với con trai rất nhiều. Cô ấy tạo cho mình lớp vỏ bọc, cô ấy kiên cường với mọi thứ, mẹ mất sớm, cha cũng không còn, anh trai lại lạnh nhạt, hiếm khi có người khác phái tiếp xúc, mà cậu, lúc nóng ấm lúc lạnh nhạt, lại đánh vào yếu điểm của cô ấy. Càng mạnh mẽ càng yếu ớt!"
- Đó là câu trả lời duy nhất- cũng là cách hóa giải duy nhất- phụ thuộc vào cậu- Tần Gia Phong.]
"Thôi được rồi, em phải nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện đều là tôi sai, lúc ở doanh trại tôi không đúng vì đã cáu với em, nhưng khi ấy tôi quá lo cho em, em cứ muốn cho cô ta bài học, cô ta định hất nước vào người em, em cũng không biết đường tránh nên mới không tự chủ được mà làm vậy.!"
"Không.. không thèm chơi với anh, tôi đi ngủ! Anh tránh xa xa ra cho tôi! Cấm được lên giường đó!"
Thừa Hạ ôm lấy chăn, trùm kín cả đầu, quay lưng về phía anh.
"May mà mình tránh kịp không thì anh ta nhìn thấy rồi! Ôi mẹ ơi hồi hộp chết mất! Mày có thể đập bình thường được không hả?"
Cô đặt tay vào ngực nơi đang đập thình thịch, mắng mỏ, trái tim của cô, đã không còn nghe lời cô như trước nữa rồi!
Anh ngồi ghế nhìn thấy con mèo nhỏ đang rúc rích trong chăn thì mỉm cười.
"Cuối cùng thì em cũng không biến mất!".
Danh Sách Chương: