Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTần Gia Phong cõng Thừa Hạ ra đầu đường lớn, đầu nhớ về những lời đứng ở cửa đã nói với Tần Gia Kiêu. Cứ cho anh 100 lá gan anh cũng chẳng dám nói ra câu này trước mặt Thừa Hạ, hành động của anh bây giờ và lúc ấy dường như đang đánh nhau!!
Thừa Hạ lúc này nằm trên lưng Tần Gia Phong không yên, ngọ nguậy hắt xì một cái, Tần Gia phong cảm giác có gì đó bất thường, anh dừng lại, để Thừa Hạ ngồi xuống ghế đá bên đường, sờ chán cô.Không ổn!! Ngấm nước mưa, thân thể đang nóng lên, dần sốt.!! Anh lấy điện thoại gọi điện cho Hạo Phi:
“Chú ở đâu lập tức lăn đến trạm xe buýt đường X phố XX cho tôi!!”
“Tôi cho chú 10 phút!”
Hạo Phi đang ăn tối một mình ở chung cư, nghe Tần Gia Phong nói thì sặc phun cả cơm ra ngoài
“Chủ tịch ngài nói gì cơ, từ đây đến đấy phải 100km, đi như nào trong 10 phút đến chỗ của ngài???”
“Tôi không cần biết bằng cách nào, 10 phut nữa không có mặt thì chú xin nghỉ việc, đến phòng tài vụ kết toán lương đi nghe không?Tôi thấy chú cần phải nghỉ hưu rồi!”
Tần Gia Phong dập máy cho vào túi quần,lấy tay bế ngang cô lên lòng mình, lấy thân mình sưởi ấm cho cô, thấy thân thể cô càng ngày càng lạnh, Tần Gia Phong sốt ruột:
“Chết tiệt!!”
Con đường từ khu biệt thự nhà Tần gia đi đến đường lớn quả thật rất vắng, lại xa xôi bởi ở đây không ai không có oto riêng, khách của họ thì lại càng có nhiều, vậy nên hầu như không có taxi qua lại,chỉ có cách ngồi trạm xe buýt, mà ngồi xe buýt thì khá tạp nham,không sạch sẽ, anh không thích, vì vậy chỉ còn cách gọi người đến đón,
9p59s59”.
“Kítttttttttttt”
Hạo Phi mặt tái xanh, thở hồng hộc, sợ hãi nếu không đến kịp thì công việc này phải bỏ, còn nếu đi nhanh qua tai nạn thì thiêt cả mạng cả việc, đúng là ..
Thấy Hạo Phi đến nơi, anh nhanh chóng nhưng rất nhẹ nhàng đặt Thừa Hạ vào ghế sau xe, sợ cô tỉnh giấc, nhẹ nhàng đóng cửa, bảo Hạo Phi đi về biệt thự riêng của anh ở gần đó.
“Hạo Phi, liên lạc với bác sĩ tư nhân của tôi, nói anh ta giống như chú lăn đến nhà tôi trong 5 phút nữa, không thì anh ta cũng nhận được tiền lương tháng này bây giờ!!”.
Tần Gia Phong thản nhiên nói, tay đẩy đầu Thừa Hạ vào lồng ngực mình,ôm cô trong lòng, chở che cô giống như mẹ bảo vệ con, vuốt ve tóc cô, mắt vẫn nhìn Hạo Phi gọi điện cho bác sĩ.
Hạo Phi đưa họ đến nhà, thấy Mạnh Nhiên đứng trước cửa, cầm theo một hộp cứu thương to đùng, mặt chật vật khó chịu vì đứng đợi dưới trời mưa,Hạo Phi mở cửa cho Tần Gia Phong xuống, xe, Tần Gia Phong quay lại nói:
“Chú chờ đây rồi chở Mạnh Nhiên về luôn, giờ cũng chưa muộn!”
Hạo Phi thầm nghĩ: Chưa muộn đầu ngài vậy chủ tịch , tôi còn chưa ăn cơm xong ngài đã bắt tôi lăn 100km đường phố trơn trượt trong 10 phút, đưa người đến rồi ngài lại bảo tôi rước thằng chết bằm này về, tức không cơ chứ!?.
Tần Gia Phong đưa Thừa Hạ lên phòng ngủ của mình, đặt cô cẩn thận trên giường của mình.Sau đó bảo Mạnh Nhiên khám cho Thừa Hạ.
“Cô ấy ngấm nước mưa, cảm rồi, cậu lấy chậu nước ấm với cái khắn mặt làm giảm nhiệt độ thân thể cô ấy trước, sau đó nấu ít cháo và cho cô ấy uống thuốc này tôi đưa. Nghỉ ngơi vài ngày là có thể khoẻ lại như bình thường”
Mạnh Nhiên nói xong , cười cười nhìn Tần Gia Phong lò dò lấy chậu nước, vắt khăn rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cô, ánh mắt dịu dàng đắm đuối, khiến người ta nhìn vào càng sinh thêm ẩn tình. Nhận thấy Mạnh Nhiên nhìn mình chằm chằm, Tần Gia Phong chột dạ:
“Ở đây hết việc của cậu rồi, cậu có thể về, đứng đây nhìn cái gì?”
“Tôi nói này Tần Gia Phong, từ trước tới giờ chơi với cậu chưa thấy cậu quan tâm ai như vậy ngoài Thừa Hạ ra, sau khi cô ấy đi cậu lạnh lùng, kết hẳn một bức tường gạch ngắn con gái người ta ở ngoài, đào mãi không thể vào được, xong giờ lại gục ngã vì cô gái này? Cô ấy là văn tiểu thư sao? Cậu thay lòng rồi à, động lòng rồi sao?”
Mạnh Nhiên nghiêm túc hỏi, Tần Gia Phong trầm trầm bảo người giúp việc nấu ít cháo xong quay lại chỗ Mạnh Nhiên:
“Cô ấy là Thừa Hạ, cũng là Văn tiểu thư- Văn Thừa Hạ vị hôn thê của tôi, cái cậu càn biết cậu biết rồi đó, cuốn xéo về với ông bà già nhà cậu đi!”
Tần Gia Phong cười thâm hiểm nhìn Mạnh Nhiên đang ngạc nhiên tột độ, cũng đưa mắt nhìn người con gái đang nằm ngủ ngon trên giường, không chỉ Mạnh Nhiên mà ngay cả anh khi mới gặp lại cô, cũng ngờ ngợ khó nhận ra, vì cô trở nên quá khác biệt. Thừa Hạ 27 tuổi không còn là cô bé Thừa Hạ tuổi 17 18 nhí nhảnh, lúc nào cũng quanh quẩn bên tần Gia Huy, lúc nào cũng tươi cười, biết cách làm người khác vui, cho họ sự yên bình, tinh khiết, đúng vậy, trong thế giới của anh, cô giống như một đoá Cúc Họa Mi đang nở vậy!
Danh Sách Chương: