Beta: Nhược Vy
Lục Song Ngưng rời khỏi phủ của Mộ Dung Thâm, trong lúc nhất thời không biết nên chọn đường nào để đi.
Người trên đường như nước chảy. Nàng đứng giữa đám người, đáy lòng tịch mịch.
Khi nghe Mộ Dung Thâm muốn cưới Vương phi, đột nhiên trái tim trở nên đau xót. Bên ngoài nàng không nói gì, nhưng trong tâm lại cảm nhận rất rõ.
Nàng nên sớm thừa nhận mình thích Mộ Dung Thâm.
Nhưng Mộ Dung Thâm không có khả năng sẽ thích nàng.
Nụ hôn ngày đó ở núi Thanh Dương, cũng chỉ là ép nàng giao ra giải dược mà thôi.
Mấy ngày nay, nàng ở trong phủ của hắn. Hắn cũng coi như chiếu cố nàng, cho nàng chỗ ở, còn đưa nha hoàn cho nàng sai bảo, mang nàng đi thưởng thức mỹ thực ở Kinh thành, cũng mang nàg dạo chơi chợ đêm náo nhiệt.
Nhưng những điều này có thể chứng minh cái gì?
Trái tim Lục Song Ngưng giống như bị dao khoét, đau đến nỗi sắp vỡ ra. Nhưng nàng không khóc, cố nén nước mắt. Từ nhỏ nàng đã không khóc, rơi nước mắt là chuyện mất mặt.
Lục Song Ngưng nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Có một ông lão đi qua, nàng vội vàng kéo tay ông ta, hỏi: "Gia gia, ngài biết xung quanh đây có chỗ nào cho thuê xe không?"
"Thuê xe hả, bên kia có." Ông lão giơ tay, chỉ đường cho Lục Song Ngưng.
Lục Song Ngưng vội cảm tạ, đi theo hướng kia.
...
Tới tận tối Mộ Dung Thâm mới trở về, cả một ngày ở trong cung cầu xin Thái Hậu, lão nhân gia lại không chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Tâm tình hắn trở nên vô cùng bực bội.
Hồi phủ, việc đầu tiên hắn làm chính là tìm Lục Song Ngưng. Đã một ngày không gặp nàng, trong lòng cảm thấy thiếu thiếu.
Hắn cũng không trở về phòng, trực tiếp tới viện của Lục Song Ngưng. Đi qua liền thấy nha hoàn hầu hạ Lục Song Ngưng đang ngồi ở thềm đá, nhàm chán ngây người.
Thấy Mộ Dung Thâm tới, nàng ấy mới vội lấy lại tinh thần, lập tức đứng lên.
Cửa phòng Lục Song Ngưng đang đóng, Mộ Dung Thâm nhìn thoáng qua bên trong, hỏi: "Lục cô nương đâu? Sao ngươi không ở trong phòng hầu hạ?"
Thu Cúc vội nói: "Hồi Vương gia, Lục cô nương không thích nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ, nô tỳ chỉ có thể gác đêm ngoài cửa."
Mộ Dung Thâm nghe xong, cũng không nói thêm. Từ nhỏ Lục Song Ngưng đã lớn lên trên núi, tính tình kia của nàng, chỉ sợ không muốn sai bảo hạ nhân.
Hắn lại hỏi: "Nàng ấy đâu? Ngủ rồi sao?"
Thu Cúc nói: "Còn chưa ngủ, Lục cô nương ngủ rất muộn."
Ngừng lại một chút, nàng ấy lại nói: "Tuy vậy sáng nay tâm tình Lục cô nương không tốt, có thể hôm nay sẽ ngủ sớm hơn."
"Tâm tình không tốt? Nàng ấy làm sao vậy?" Mộ Dung Thâm bước lên bậc thang, đi tới cửa phòng Lục Song Ngưng.
Thu Cúc trả lời: "Nô tỳ cũng không biết, sáng hôm nay Lục cô nương ra cửa, sau khi trở về, tâm tình rất không tốt, vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng, lúc này vẫn chưa thấy ra."
Mộ Dung Thâm nghe xong, chân mày nhíu lại. Trước nay Lục Song Ngưng đều hi hi ha ha, tính tình hoạt bát phóng khoáng. Tại sao tâm tình lại không tốt?
Mộ Dung Thâm suy nghĩ, giơ tay gõ cửa, "Tiểu cẩu muội, là ta, ngươi ngủ rồi à?"
Không có người trả lời.
Mộ Dung Thâm lại gõ cửa, "Lục Song Ngưng, ngươi ngủ rồi à?"
Vẫn không ai trả lời.
Mộ Dung Thâm nhíu chặt mày.
Trời vừa tối thôi mà đã ngủ rồi?
Mộ Dung Thâm nói tiếp: "Tiểu cẩu muội, ngươi không mở cửa, ta tự vào đấy?"
Lúc này không chờ Lục Song Ngưng trả lời, hắn trực tiếp đẩy cửa ra.
Trong phòng không đốt đèn, đâu đâu cũng tối om. Ánh trăng chiếu từ bên ngoài vào, trên giường trống không, không có ai.
Trong lòng Mộ Dung Thâm nhảy dựng, lập tức phân phó, "Đốt đèn lên!"
Thu Cúc vội chạy vào, cầm mồi lửa đốt nến trên giá cắm. Căn phòng đang tối lập tức sáng lên.
Trong phòng trống không, đâu còn thân ảnh Lục Song Ngưng?
Trên giường, chăn gấp chỉnh tề, chính là buổi sáng Lục Song Ngưng gấp, cũng chưa hề đụng qua.
Mộ Dung Thâm quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thu Cúc, "Sao lại thế này? Lục Song Ngưng đâu?"
Thu Cúc bị dọa nhảy dựng, vội lắc đầu, "Không... Nô tỳ không biết. Lục cô nương... Không phải Lục cô nương vẫn luôn ở bên trong không ra sao..."
Ban ngày Lục Song Ngưng biết tin Mộ Dung Thâm muốn thành thân, ngây ngốc về phòng, sửa soạn hành lý xong, lại ngây ngốc ngồi ở mép giường, ngồi xuống chính là hơn nửa canh giờ.
Trong khoảng thời gian đó, Thu Cúc có đi nhà xí một lần. Cũng là lúc đó, Lục Song Ngưng xách theo tay nải rời đi.
Thu Cúc ra khỏi nhà xí, thấy cửa đóng lại, cho rằng Lục Song Ngưng còn ở bên trong. Nàng ấy chuẩn bị bữa tối cho Lục Song Ngưng, gõ cửa vài cái nhưng không thấy trả lời. Thu Cúc nghĩ Lục Song Ngưng đang nghỉ ngơi, cũng không quấy rầy, đưa đồ ăn về phòng bếp.
Lúc này mới thấy, chuyện lại không khéo đến như vậy.
Mộ Dung Thâm trầm mặt, nhìn xung quanh phòng, đi tới trước tủ quần áo. Mở tủ quần áo ra, Lục Song Ngưng đã thu dọn toàn bộ y phục, vẫn còn sót lại một chiếc áo choàng màu hồng nhạt.
Áo choàng này là đêm đó Mộ Dung Thâm dẫn Lục Song Ngưng đi dạo chợ đêm. Đêm đó trời lạnh, Lục Song Ngưng cảm thấy lạnh lẽo, Mộ Dung Thâm mang nàng tới tiệm y phục, mua chiếc áo choàng này cho nàng.
Tất cả y phục đều không còn nữa, nàng chỉ để lại cho hắn chiếc áo choàng này.
Nàng đi rồi.
Ý niệm này vừa xẹt qua đầu Mộ Dung Thâm, trái tim hắn như bị bóp chặt.
Hắn quay đầu lại, cao giọng hô, "Lâm Dương!"
Không biết Lâm Dương nhảy ra từ đâu, lập tức xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thâm, "Gia, có gì phân phó?"
"Lục Song Ngưng đi rồi, ngươi lập tức dẫn người ra cửa thành, nếu nhìn thấy nàng ấy thì lập tức mang nàng ấy về đây!"
Lâm Dương ngẩn ra, đột nhiên trừng mắt, "Lục cô nương đi rồi? Sao Lục cô nương lại bỏ đi?"
Sắc mặt Mộ Dung Thâm nặng nề.
Hỏi hắn, hắn biết hỏi ai?
Tiểu nha đầu này nói đi là đi, một lời cũng không nói với hắn?