Beta: Nhược Vy
Minh Tâm nắm chặt tay Mộ Dung Tỳ, nhìn hắn nói: ‘Tứ Vương phi không chết, ngày đó chàng sai người mang chén canh độc tới, nàng ta không uống. Cho nên mặc dù chàng có tội, cũng không đến mức là tội chết.”
Mộ Dung Tỳ ngơ ngẩn nhìn Minh Tâm, hồi lâu cũng không nói lời nào.
Minh Tâm nhìn Mộ Dung Tỳ không nói lời nào, nhẹ nhàng kéo ngón tay hắn, khẩn trương nhìn hắn, “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
“Nàng ta thật sự không chết?”
Minh Tâm gật đầu, “Đúng vậy, chính miệng Tứ Vương gia nói cho thiếp.”
Mộ Dung Tỳ không mở miệng, mờ mịt nhìn vào khoảng không.
Minh Tâm không đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, mở miệng hỏi hắn: “Điện hạ, chàng đang nghĩ gì vậy?”
Mộ Dung Tỳ hơi rũ mắt, môi run rẩy. Hắn không nói lời nào, nhưng Minh Tâm tinh tường thấy hắn thì thầm hai chữ.
Hắn nói: “May mắn.”
...
Ba ngày sau, Mộ Dung Tỳ được thả ra. Chỉ là người tới đón hắn lại khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Ngoài thiên lao, Mộ Dung Hằng mặc trường bào màu trắng, thẳng lưng đứng.
Mộ Dung Tỳ thấy hắn, bước chân hơi chậm lại, một lúc sau, rốt cuộc Mộ Dung Hằng cũng mở miệng, “Đại ca.”
“Tứ đệ.”
Một tiếng Tứ đệ hòa khí này, khiến oán hận suốt nhiều năm của Mộ Dung Tỳ tan thành mây khói.
Hắn nhìn Mộ Dung Hằng, hỏi: "Tứ đệ muội đâu? Nàng ấy có sao không?"
Mộ Dung Hằng lắc đầu, “Không sao.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...” Mộ Dung Tỳ nhìn Mộ Dung Hằng, im lặng thở dài nói: “Lão Tứ, những năm qua, huynh thật xin lỗi đệ.”
Mộ Dung Hằng vỗ bả vai hắn, nói: “Không sao, chỉ cần đại ca có thể suy nghĩ cẩn thận, huynh vẫn là đại ca của đệ.”
Mộ Dung Tỳ ngây ngốc. Suy nghĩ cẩn thận, bây giờ hắn còn có thể không rõ ràng sao?
Thân phận, địa vị có quan trọng? Làm Thái Tử hay Hoàng đế có quan trọng? Trải qua tất cả mọi chuyện, hắn đã nghĩ thông suốt.
Thời điểm hắn nghĩ rằng mình sắp chết, hắn không tha thiết quyền thế phú quý, không còn oán hận Mộ Dung Hằng, không hề oán hận phụ hoàng, chỉ có tiếc nuối. Tiếc nuối Minh Tâm cùng hài tử, tiếc nuối trước khi chết vẫn không đối xử tốt với Minh Tâm. Hiện tại ông trời thương hại, lưu lại tính mạng cho hắn. Cuộc sống sau này, hắn chỉ mong có thể bình an sống cùng gia đình. Tất cả quyền thế phú quý, những thứ hư vô mờ mịt, sao có thể sánh bằng được sống hạnh phúc cùng thê tử, hài tử?
...
Vào đêm Mộ Dung Tỳ được phóng thích, phụ hoàng gọi hắn tới.
Khi hắn đến nơi, phụ hoàng nằm trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ánh trăng từ ngoài chiếu vào, đôi mắt ông nhắm nghiền, thần sắc mệt mỏi, đầu tóc hoa râm.
Lần đầu tiên Mộ Dung Tỳ phát hiện, phụ hoàng đã từng uy phong lẫm liệt của hắn lại trở nên già nua như vậy.
Hắn đi qua, nhẹ giọng gọi. “Phụ hoàng.”
Lão Hoàng đế mở mắt nhìn hắn, “Ngồi đi.”
“Tạ phụ hoàng.” Mộ Dung Tỳ tạ ơn, ngồi xuống ghế.
Hắn ngồi ở chiếc ghế dựa bên cạnh.
Lão hoàng đế ngồi dậy, ông nhìn Mộ Dung Tỳ, chậm chạp không mở miệng.
Không khí lâm vào im lặng. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc lão Hoàng đế mới mở miệng, nói: "Trẫm nhớ rõ, khi còn nhỏ con là hài tử lương thiện, dù văn thao võ lược đều thua lão Tứ, nhưng trẫm chưa bao giờ muốn hủy bỏ vị trí Thái tử của con. Sau này không biết thế nào, con thay đổi, trở nên tranh cường háo thắng, tình tình âm u khó lường. Cho dù làm bất cứ cái gì, con cũng muốn đứng nhất, thậm chí vì tranh vị trí thứ nhất, con không tiếc sử dụng thủ đoạn với lão Tứ. Nhưng con biết không, lão Tứ chưa bao giờ muốn cướp vị trí Thái Tử của con. Con có biết vì sao nó lại một mình canh giữ biên cương nhiều năm như vậy không?"
Mộ Dung Tỳ ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Lão Hoàng đế nhắm mắt, tiếp tục nói: “Con cho rằng nó ra biên cương kiến công lập nghiệp, lại không biết nó hiểu nỗi băn khoăn của con, tự nguyện ra ngoài chịu khổ. Con có biết, năm đó trước khi đi, nó nói gì với trẫm không?”
Mộ Dung Tỳ nắm chặt tay, yết hầu nghẹn lại, nói: “Nhi thần... không biết.”
Lão Hoàng đế thở dài, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, buồn bã nói: “Nó nói với trẫm, chờ ngày đại ca đăng cơ, đó là ngày nhi thần hồi kinh.”
Mộ Dung Tỳ nghe xong, cả người chấn động, hốc mắt đỏ bừng.
Lão Hoàng đế nhìn hắn, trong mắt có vài phần bi ai, nói: “Lão Tứ dụng tâm lương khổ. Nếu con không phế mất hai chân của nó, hiện tại nó vẫn đang canh giữ biên quan, sẽ không trở về...”
Mộ Dung Tỳ không nghe được. Hắn nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt trào ra, chảy xuống.
Thật lâu sau, hắn đứng dậy, quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi.”
Lão Hoàng đế xua tay, nói: “Những lời này con nên tự nói với Lão Tứ. Trẫm làm phụ thân, tâm nguyện lớn nhất là thấy huynh đệ các con tương thân tương ái, tiêu tan hiềm khích lúc trước.”
“Nhi thần hiểu.”
“Đi đi, trẫm hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
...
Mộ Dung Tỳ ra khỏi cung điện, quay về Đông Cung.
Rất xa, còn chưa lại gần, đã thấy Minh Tâm cầm đèn lồng đứng ở ngoài cung, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Nàng đã ở bên ngoài hơn một canh giờ, đứng chờ mòn con mắt. Mộ Dung Tỳ vừa xuất hiện, nàng liền tươi cười. Minh Tâm xách theo đèn lồng, vui vẻ chạy về phía Mộ Dung Tỳ.
Mộ Dung Tỳ nhìn nàng, khóe miệng cong lên, mở rộng vòng tay. Minh Tâm thấy Mộ Dung Tỳ giang tay, nước mắt không nhịn được rớt xuống.
Nàng òa khóc, nhào vào ngực Mộ Dung Tỳ, nức nở nói: “Điện hạ, chàng đã trở lại.”
Mộ Dung Tỳ ôm chặt nàng, thấp giọng nói: “Đúng vậy, ta đã trở lại.”
Minh Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt long lanh, lo lắng hỏi: “Phụ hoàng có làm khó chàng không? Người có nói sẽ xử trí chàng như thế nào không?”
Mộ Dung Tỳ lắc đầu, “Chưa nói,
chưa nói gì cả.”
Hắn nắm tay Minh Tâm, đi vào trong điện, vừa đi vừa nói: “Ngày mai ta sẽ đi tìm phụ hoàng, giao lại ấn Thái Tử, cầu xin phụ hoàng cho hai ta và hài tử xuất cung. Chờ ra khỏi đây, chúng ta tìm nơi sơn thủy hữu tình ẩn cư đi.”
Tuy rằng vẫn luôn mong một cuộc sống như vậy, nhưng để sống được như vậy, trước nay lại chưa hề nghĩ tới. Thế cho nên lúc nghe Mộ Dung Tỳ nói vậy, Minh Tâm ngây ngốc, dừng bước chân.
Nàng ngơ ngẩn nhìn Mộ Dung Tỳ, môi run rẩy, nói không nên lời.
Mộ Dung Tỳ cười, sờ mặt nàng, nói: “Ngây ngốc gì đấy?”
Rốt cuộc Minh Tâm cũng hồi phục tinh thần, nắm chặt tay hắn, hỏi: “Chàng nói thật?”
Mộ Dung Tỳ mỉm cười, gật đầu, “Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, chỉ cần ta có thể sống, chúng ta liền xuất cung, sống những ngày tháng bình yên.”
Minh Tâm òa khóc, Mộ Dung Tỳ giơ tay, lau nước mắt cho nàng, “Nàng quên rồi à?”
Minh Tâm cố sức lắc đầu, sao có thể quên, chỉ là khó tin mà thôi. Thật ra nàng không muốn làm Thái Tử phi, chỉ muốn làm nữ nhân bình thường, cùng trượng phu sống ở đồng ruộng non xanh nước biếc, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Buổi tối, Minh Tâm nằm trong lồng ngực Mộ Dung Tỳ, không nhịn được mà hỏi hắn, “Điện hạ, tương lai chàng có hối hận không?”
Mộ Dung Tỳ "Hửm?" một tiếng, ngón tay dịu dàng vuốt ve lưng Minh Tâm, "Hối hận cái gì?"
“Làm một kẻ bình dân, từ bỏ quyền thế địa vị, vinh hoa phú quý. Chàng thật sự không hối hận sao?”
Mộ Dung Tỳ ôm chặt nàng, môi nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai Minh Tâm, nói: “Điều ta hối hận nhất chính là vì quyền thế địa vị, mà uổng phí hai mươi mấy năm qua.”
Minh Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, mềm mại nói: “Tướng công, còn có thiếp và hài tử.”
Mộ Dung Tỳ nở nụ cười, xoa mặt Minh Tâm, “Đúng vậy, ta còn có nàng và hài tử. Hai người mới là trân quý nhất.”
Cuộc đời này đã trải qua nhiều như vậy, quỷ môn quan cũng từng đi qua rồi, không gì là không nhìn thấu.
...
Sáng sớm hôm sau
Mộ Dung Tỳ mang theo ấn Thái Tử đi gặp phụ hoàng, nói suy nghĩ của hắn cho ông.
Lão Hoàng đế nghe xong, im lặng trong chốc lát, “Con đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Tuy con có tội, nhưng mấy ngày qua trẫm cũng suy nghĩ rất nhiều, cũng do trẫm xem nhẹ cảm xúc của con, mới khiến con có tính cách như vậy. Con sai, trẫm cũng sai. Cho nên dù con không còn là Thái Tử, nhưng trẫm cũng không muốn biếm con làm thứ dân. A Tỳ, không bằng trẫm ban đất phong Ký Châu cho con, phong con làm vương, được không?”
Mộ Dung Tỳ lắc đầu, kiên quyết nói: “Tâm ý của phụ hoàng, nhi thần hiểu. Nhưng hiện giờ nhi thần chỉ muốn làm dân chúng bình thường. Cuộc sống sau này, nhi thần muốn mang Minh Tâm ra ngoài. Mong phụ hoàng đồng ý.”
Lão Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu, nói với Mộ Dung Tỳ: “Nếu đây là tâm nguyện của con, trẫm liền thanh toàn. Hoàng cung này vĩnh viễn là nhà của con, nếu con muốn về, lúc nào cũng có thể trở về.”
Mộ Dung Tỳ xốc áo quỳ xuống, dập đầu nói: “Tạ phụ hoàng.”