Beta: Nhược Vy
Khương Linh Lung bĩu môi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải hiện tại chàng là Hoàng Thượng sao?”
Sắc mặt Mộ Dung Hằng nặng nề, búng vào trán náng, “Không cho quỳ! Nàng là thê tử của ta, nào có đạo lí thê tử quỳ trước trượng phu? Về sau còn quỳ, ta sẽ phạt nàng!”
Khương Linh Lung nghe xong, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hằng, đôi mắt chớp chớp, sau đó vui vẻ nhào vào trong ngực Mộ Dung Hằng, “Ta biết rồi, tướng công sẽ không bao giờ thay đổi.”
Mộ Dung Hằng thấy Khương Linh Lung khôi phục lại dáng vẻ bình thường, sắc mặt mới tốt lên, hắn hơi khom lưng, bế Khương Linh Lung tới mép giường.
Bọn hạ nhân thấy thế, lập tức hiểu chuyện mà lui xuống.
Mộ Dung Hằng ôm Khương Linh Lung tới giường, trong phòng cũng chỉ còn hai người Mộ Dung Hằng và Khương Linh Lung. Không có người ngoài, Khương Linh Lung cũng nhẹ nhàng thở ra, nằm ở trên giường, gối đầu lên đùi Mộ Dung Hằng giống như trước kia. Nàng nâng mắt nhìn Mộ Dung Hằng, nghiêm túc hỏi hắn: “Tướng công, ta nghe nói có mấy vị đại thần khuyên chàng mở rộng hậu cung, đúng không?”
Mộ Dung Hằng nghe vậy, mày lập tức nhíu lại: “Nàng nghe ai nói?”
Khương Linh kéo ngón tay hắn, nói: “Chuyện trong cung lớn như vậy, chàng nghĩ có thể lừa được ta?”
Mộ Dung Hằng á khẩu không trả lời được.
Hắn im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lập tức nói: “Chuyện nhỏ, đừng để trong lòng.”
Hắn nhìn Khương Linh Lung, ánh mắt kiên định, nói tiếp: “Ta nói rồi, là Vương gia cũng được, Hoàng Thượng cũng được, ngoại trừ nàng, ta không muốn bất cứ nữ nhân nào khác.”
Khương Linh Lung nghe Mộ Dung Hằng nói, đôi mắt lập tức cay cay. Nàng muốn nói gì đó, nhưng cảm động tới nỗi không nói thành lời. Thật ra nàng rất rõ ràng, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường. Mà trượng phu của nàng, tam cung lục viện càng là chuyện bình thường.
Nhưng trượng phu của nàng, tâm chỉ có duy nhất một người.
Nghĩ vậy, nước mắt không nhịn được trào ra, nàng vội giơ tay xoa, ôm eo Mộ Dung Hằng chặt hơn. Nàng ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, “Tướng công, nếu ta sinh hạ nữ nhi thì làm sao bây giờ?”
Bỗng nhiên Khương Linh Lung cảm thấy rất áp lực. Mộ Dung Hằng vì nàng mà không chịu nạp thêm nữ nhân khác vào cung, nhưng nếu không sinh được nhi tử, chỉ sợ những đại thần triều đình lại có chuyện để nói.
Mộ Dung Hằng nhìn Khương Linh Lung đang lo lắng, không khỏi cười thành tiếng, bàn tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, “Tương lai còn dài, đừng nóng nảy.”
...
Ngày Khương Linh Lung sinh nở, có tới bảy tám bà mụ, toàn bộ Thái Y Viện chờ ở bên ngoài, đề phòng vạn nhất.
Tối hôm qua Khương Linh Lung bắt đầu đau bụng.
Đây vốn là thai đầu của nàng, hôn nữa lúc mang thai bụng lại lớn, từ tối hôm qua cho tới giữa trưa ngày hôm nay, mãi còn chưa sinh.
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Khương Linh Lung. Mỗi một tiếng kêu của nàng, Mộ Dung Hằng lại đau đớn một lần. Trước kia còn muốn sinh thêm hài tử, nhưng hôm nay trơ mắt nhìn thê tử chịu khổ, trong lòng hắn liền nghĩ, từ này về sau sẽ không sinh nữa.
Mộ Dung Hằng ở bên ngoài gấp như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi lại. Khi tiếng kêu thảm thiết của Khương Linh Lung lại truyền ra, trái tim Mộ Dung Hằng run rẩy, theo phản xạ có điền kiện muốn chạy vào trong.
Thái Hậu ở phía sau vội túm hắn lại, “Gấp cái gì!”
Mộ Dung Hằng quay đầu, hai mắt đỏ bừng, nói: “Hoàng tổ mẫu, để tôn nhi đi vào!”
Hắn thật sự không chịu nổi cảm giác bất lực này. Tuy hắn đi vào không giúp được gì, nhưng ở bên cạnh chăm sóc Khương Linh Lung cũng tốt.
Thái Hậu nghe vậy liền đen mặt, “Hồ đồ! Nữ nhân sinh nở, nam nhân vào trong làm gì. Con đứng chờ bên ngoài cho ta, đừng có thêm phiền.”
“Hoàng tổ mẫu…”
Mộ Dung Hằng còn muốn nói thêm, đúng lúc này, trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai của Khương Linh Lung, theo đó là tiếng khóc nỉ non.
Tiếng khóc của hài tử vang vọng, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Mộ Dung Hằng cũng thất thần, nhưng hai mắt mau chóng sáng rực lên, trên mặt vô cùng vui sướng.
“Sinh! Rốt cuộc cũng sinh rồi!” Thái Hậu cũng vui vẻ hô lớn.
Đúng lúc này, bà mụ ôm hài tử đi ra, trên người hài tử quấn khăn đỏ. Khăn đỏ, đại biểu cho việc đó là công chúa.
Lúc thấy bà mụ ôm hài tử được bọc trong khăn đỏ, nụ cười của mọi người cứng lại. Ngoại trừ Mộ Dung Hằng, hắn rất hưng phấn, nhanh chóng tới trước mặt bà mụ, cúi đầu nhìn hài tử trong ngực.
Bà mụ cao hứng nói: “Chúc mừng bệ hạ, là một tiểu công chúa.”
Tiểu công chúa có khuôn mặt tròn tròn mềm mềm, rất đáng yêu. Nhưng do mới sinh, khuôn mắt nhỏ nhăn lại, ngũ quan còn chưa rõ ràng.
Mộ Dung Hằng vươn tay, thật cẩn thận sờ khuôn mặt tiểu nữ nhi, nhẹ giọng nói: “Lớn lên sẽ rất xinh đẹp, giống như mẫu thân con vậy.”
Nhắc tới mẫu thân, Mộ Dung Hằng ngây người, nhanh chóng đưa hài tử cho bà mụ, xoay người chuẩn bị vào phòng. Nào biết vừa mới chuẩn bị bước vào, đột nhiên bị bà mụ ngăn lại, mồ hôi đầy đầu nói: “Bệ hạ! Không thể vào! Nương nương còn chưa sinh xong, còn một đứa nữa!”
Giọng của bà mụ lớn, tất cả mọi người ngây ngẩn, Vừa rồi Thái hậu còn trầm mặt, lập tức lại tươi cười. Còn một đứa nữa!
Mộ Dung Hằng cũng ngây người, vẻ mặt khó có thể tin được.
Hai… thế mà lại là hai…
Mộ Dung Hằng hoảng hốt, kinh hỉ, lo lắng, khẩn trương…Nháy mắt mọi loại cảm xúc trỗi dậy trong lòng.
Lúc tiếng thét chói tai của Khương Linh Lung lại vang lên, Mộ Dung Hằng muốn đi vào theo phản xạ có điều kiện. Chân sắp bước vào, Thái hậu hô lớn, “Mau ngăn nó lại.”
Mộ Dung Thâm ở bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt kéo Mộ Dung Hằng lại, “Tứ ca, đừng gấp.”
Không gấp, sao có thể không gấp? Thật vất vả mới sinh được, ai ngờ còn có một đứa nữa. Tâm vừa mới khó khăn ổn định, tức khắc lại nóng nảy.
Tuy vậy, đã sinh được thai đầu rồi, thai thứ hai sẽ dễ hơn nhiều, mới chỉ có một lúc mà đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, so với âm thanh vừa nãy của tiểu công chúa còn vang dội hơn.
Thái hậu mặc niệm trong lòng: “Tiểu Thái tử, tiểu Thái tử!
Niệm mới được vài câu, cửa phòng mở ra, bà mụ tươi cười, ôm hài tử bọc trong chăn vàng, tươi cười nói: “Tốt quá rồi! Long Phượng thai, quả là không thể tốt hơn!”
Ngoài cửa, đám cung nữ thái y quỳ rạp trên mặt đất, “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Thái hậu nương nương.”
Thái hậu nhìn tiểu Thái tử, cực kì cao hứng, tươi cười sáng lạn, bà ôm hài tử tới trước mặt Mộ Dung Hằng, “Mau nhìn nhi tử của con, dáng vẻ giống hệt con, y như đúc ra từ một khuôn.”
Mộ Dung Hằng chỉ nhớ tới Lung Nhi, vội vàng nhìn lướt qua, ôm cũng không ôm, bước nhanh vào trong phòng. Tốc độ cực nhanh, Thái hậu không kịp ngăn lại.
Thái Hậu nhìn bóng dáng Mộ Dung Hằng, ấn đường hơi nhíu lại, trong lòng có chút lo lắng. Đứa nhỏ này quá cưng chiều thê tử, cũng không phải chuyện tốt.