Beta: Nhược Vy
Chuyện này chỉ như một khúc nhạc đệm nhỏ, Khương Linh Lung cũng không nói, ăn sáng xong thì được Mộ Dung Hằng nắm tay ra ngoài.
Mộ cha nương cách ngoại ô ba dặm, xe ngựa đi mất một canh giờ mới tới nơi.
Xuống xe, đập vào mắt chính là vườn trúc xanh mướt rậm rạp.
Mộ Dung Hằng nhìn xung quanh, vẫn chưa thấy phần mộ. Khương Linh Lung biết hắn đang nghĩ gì, không chờ hắn hỏi, kéo tay hắn, vừa đi vào trong rừng trúc vừa giải thích, “Phụ thân, mẫu thân hợp táng cùng nhau, ở phía bên trong.”
Đi qua rừng trúc, đập vào mắt không phải gò đất, mà là một tòa nhà nhỏ. Bên cạnh có một con sông, nước sông sạch sẽ, có chim chóc trên đồng cỏ xanh mướt, đang cúi đầu uống nước. Bên ngoài tòa nhà có hàng rào tre vây quanh, trong viện mọc đầy hoa dại xinh đẹp, tuy mọc hơi lộn xộn, lại mang theo không khí hoang dại bừng bừng sức sống.
Khương Linh Lung quay đầu, cao hứng giới thiệu cho Mộ Dung Hằng, “Đây là nhà ta, khi còn nhỏ ta sống ở đây.”
Mộ Dung Hằng cong môi cười, cảm thán từ đáy lòng, “Có sông có núi, là một nơi đẹp.”
Khương Linh Lung hớn hở, nói: “Trước kia còn đẹp hơn.”
Nàng nói xong, liền buông tay Mộ Dung Hằng ra, nhanh chóng đi vào trong sân.
Bên ngoài sân có một cây hòe lớn. Dưới cây hòe treo một bàn đu dây, bởi vì đã lâu không có người dọn dẹp, mặt bàn đu dây tích nhiều tro bụi, dãi nắng dầm mưa nhiều, đã có không ít vết xước. Nhưng dây thừng cột vẫn còn chắc chắn.
Khương Linh Lăng lấy khăn lau tro bụi, Mai Hương vội tiến lên đỡ nàng, “Phu nhân, đã bẩn và cũ như vậy rồi, vẫn nên để nô tỳ xử lí, người nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Hằng thuận tay lôi Khương Linh Lung đi, cao giọng phân phó hạ nhân, “Dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ, buổi tối chúng ta ở đây.”
Khương Linh Lung nghe vậy, kinh ngạc nói: “Buổi tối... ở đây sao?”
Mộ Dung Hằng nhướng mày, nở nụ cười: “Nếu đã tới, thì cứ nghỉ ngơi ở đây đi.”
Nói xong, hắn tới gần Khương Linh Lung, môi dán bên tai nàng, thấp giọng hỏi: “Ngủ ở giường của nàng được không?”
Khương Linh Lung giương mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo vài phần ý cười, “Giường của ta rất nhỏ.”
Khương Linh Lung nháy mắt cười rộ lên, bám lấy cánh tay Mộ Dung Hằng, nói: “Đi thôi, dẫn chàng đi gặp phụ mẫu, hai người họ hợp táng ở phía sau nhà.”
Mộ Dung Hằng gật đầu, hai người đi tới tòa nhà phía sau rừng trúc. Tôn ma ma xách theo đồ đạc phía sau, còn lại tất cả mọi người ở lại dọn dẹp.
Phụ thân Khương Linh Lung thích rượu ngon, Mộ Dung Hằng chuẩn bị Trúc Diệp Thanh ông thích nhất, chuẩn bị thêm mấy món nhậu, còn có món bánh táo đỏ mẫu thân thích nhất.
Bốn bộ chén đũa, bốn ly rượu.
Lúc Tôn ma ma bày đồ đạc, đôi mắt Khương Linh Lung nóng lên, nước mắt trào ra. Sau khi Tôn ma ma bày biện xong, lui xuống để lại không gian cho hai người Mộ Dung Hằng và Khương Linh Lung.
Mộ Dung hằng xốc trường bào, quỳ gối trước phần mộ, “Nhạc phụ nhạc mẫu, tiểu tế Mộ Dung Hằng đến thăm hai người.”
Khương Linh Lung thấy Mộ Dung Hằng quỳ trên mặt đất, sợ tới mức hoàn hồn, vội đỡ cánh tay hắn, sốt ruột nói: “Chàng đừng quỳ, mau đứng lên.”
Mộ Dung Hằng ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: “Đây là phụ mẫu của nàng, là nhạc phụ nhạc mẫu của ta, sao lại không quỳ.”
“Chàng là Hoàng Thượng!” Khương Linh Lung theo phản xạ có điều kiện, nói.
Bởi vì hắn là Hoàng Thượng, là trời, không thể quỳ xuống trước bất kì ai. Tuy Khương Linh Lung biết hắn yêu thương nàng, nhưng vẫn biết đúng mực. Nếu bị người ngoài thấy, chắc chắn không ổn. Thật vất vả Khương Linh Lung mới kéo được Mộ Dung Hằng lên, sợ hãi nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chàng có thể chăm sóc phụ thân mẫu thân, ta rất vui. Hẳn là phụ thân mẫu thân trên trời cao cũng sẽ rất vui.”
Khương Linh Lung vừa nói vừa lấy khăn tay ra, ngồi xổm xuống, lót trên mặt đất, kéo tay Mộ Dung Hằng, “Tướng công, ngồi đi.”
“Nàng thì sao?”
Khương Linh Lung cười hì hì, lại móc thêm một chiếc khăn tay nữa, “Ta vẫn còn.”
Khương Linh Lung ngồi thẳng, tủm tỉm nói: “Cha, nương, con trịnh trọng giới thiệu với hai người, vị này là Hoàng đế bệ hạ của Đại Yến...”
Khương Linh Lung lộ ra vài phần kiêu ngạo, nói tiếp: “Cũng là trượng phu của con, là con rể của hai người. Hai chúng con đã thành thân được hai năm, vẫn không có thời gian tới thăm hai người. À, đúng rồi, còn cả ngoại tôn tử (cháu trai ngoại) cùng ngoại tôn nữ (cháu gái ngoại). Tuy vậy hai đứa còn quá nhỏ, không thể lặn lội đường xa, chờ về sau hai đứa nó lớn hơn, con và tướng công lại dắt tới thăm hai người.”
Khương Linh Lung vừa nói vừa rót rượu, “Rượu Trúc Diệp Thanh này là tướng công đặc biệt chuẩn bị cho cha, còn có bánh táo đỏ, là tướng công chuẩn bị cho nương, ở Tô Hương phường, sinh thời nương rất thích ăn, nương ăn nhiều chút.”
Khương Linh Lung lải nhải, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Hằng, “Tướng công, chàng cũng trò chuyện với cha nương đi.”
Mộ Dung Hằng đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng có một câu rất quan trọng mà hắn phải nói. Hắn nắm tay Khương Linh Lung, ánh mắt nghiêm túc kiên định, “Nhạc phụ, nhạc mẫu, hai người yên tâm, con sẽ yêu thương Lung Nhi, chiếu cố nàng, thương nàng, tuyệt không để nàng chịu nửa phần ủy khuất, nếu vi phạm lời thề, con sẽ...”
Từ “chết” còn chưa kịp nói ra, Khương Linh Lung sợ tới mức che miệng hắn lại, bĩu môi trừng hắn, “Nói thì cứ nói, ai lại nói bậy như vậy.”
Mộ Dung Hằng đáp: “Không nói bậy.”
Khương Linh Lung không cao hứng, trừng hắn, “Không cho nói những lời này!”
Mộ Dung Hằng nhìn nàng nhăn mặt, giơ tay sờ đầu nàng, “Phải, là ta sai, về sau không nói nữa.”
Lúc này Khương Linh Lung mới cong môi nở nụ cười. Mộ Dung Hằng nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc, sau đó hứa hẹn với nàng, “Lung Nhi, một đời này ta chỉ yêu nàng, ta bảo đảm.”
Khương Linh Lung cười, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy hạnh phúc. Nàng nhìn Mộ Dung Hằng, bắt chước dáng vẻ của hắn, “Ta cũng yêu chàng, một đời một kiếp.”
Hai người nhìn nhau cười, trong nháy mắt, phảng phất như trời đất không còn âm thanh, chỉ có tiếng cười của cả hai.
Trời tháng ba, gió cùng ánh mặt trời đều cực kì nhẹ nhàng.
Hai người ở trước mộ nói chuyện phiếm, Khương Linh Lung nói rất nhiều chuyện thuở còn bé với Mộ Dung Hằng, Mộ Dung Hằng chăm chú lắng nghe.
“Hồi nhỏ thân thể ta không tốt, không phơi được nắng gió, phần lớn thời gian chỉ có thể ở trong phòng, khi đó còn có cha nương, cũng không cảm thấy buồn khổ, chỉ là nhìn thấy tiểu hài tử khác được ra ngoài chơi, trong lòng thầm hâm mộ.”
Mộ Dung Hằng sờ đầu nàng, an ủi: “Nương cũng vì muốn tốt cho nàng.”
Khương Linh Lung gật đầu, dẩu miệng nói: “Cũng không phải là do thân thể ta không biết cố gắng sao.”
Nàng bĩu môi, thầm thở dài.
Mộ Dung Hằng không nhịn được cười, mặt mày đều là sủng nịnh.
Trò chuyện như vậy, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua. Trời đã dần tối, Tôn ma ma chạy tới thông báo, nhà đã dọn dẹp xong.
Ánh mắt Khương Linh Lung sáng lên, vội nói, “Tới đây.”
Lại nói với Mộ Dung Hằng, “Tướng công, chúng ta về đi.”
Trời tháng ba, gió đêm hơi lạnh.
Mộ Dung Hằng đỡ Khương Linh Lung dậy, thuận thế ôm nàng vào lòng. Khương Linh Lung ngẩng đầu, cong mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Hằng cong môi cười, sủng nịnh sờ đầu nàng, “Lạnh không?”
“Lạnh muốn chết.” Khương Linh Lung cười hì hì, tay ôm chặt eo Mộ Dung Hằng, làm nũng vùi đầu vào ngực hắn.
Mộ Dung Hằng cười nhẹ, nói: “Đi thôi.”
Khương Linh Lung gật đầu, đứng dậy khỏi lồng ngực Mộ Dung Hằng. Mộ Dung Hằng cầm tay Khương Linh Lung, Khương Linh Lung ôm eo hắn, hai người cùng đi vào rừng trúc, ánh trăng kéo dài chiếc bóng trên mặt đất.
Đi được một đoạn, Khương Linh Lung nhịn không được, quay đầu nhìn phần mộ cha nương, khóe môi nàng hơi cười, trong lòng thầm nói: Cha, nương, hiện tại nữ nhi rất hạnh phúc, hai người ở trên trời có linh thiêng, cũng nên an giấc ngàn thu thôi.
.