"Tử Ngọc, sao giờ này nàng còn ra đây? Nàng và Cẩm Y vệ..."
Manh Tử Ngọc ghét nhất kiểu vòng vo của hắn, thấy cũng đã thấy, cô cũng biết chuyện mình mang thức cho Cẩm Y vệ cũng đã lọt vào tai hắn, thế mà vẫn tỏ ra không biết chuyện hỏi, làm cho cô mất đi bình yên vốn có, không khách khí nói.
"Hoàng thượng, chẳng phải trong cung đã đồn lên rồi sao?
Mấy ngay nay thần đều đi dạo, còn thường làm thức ăn cho Cẩm Y vệ, người hà tất phải hỏi?"
"Nàng!"
Hắn không hài lòng hắng giọng lên, ánh mắt xấc xéo này chắc cả kinh thành này chỉ mình Manh Tử Ngọc có, cũng chỉ mình người mới dám thái độ trịch thượng này với hắn.
Một vị vua làm sao có thể tôn nghiêm của mình bị một quan thần bôi nhọ, hắn không nhịn được mà sai người lấy giỏ đựng thức ăn của Manh Tử Ngọc, bực bội lên tiếng.
"Manh Tử Ngọc, Cẩm Y vệ đang vào giờ làm việc, nàng tự ý gặp là đã làm phiền, trái với quy tắc, còn đưa thức ăn cho họ như vậy là không được."
"Người sửa lại quy tắc là được thôi."
Manh Tử Ngọc tùy tiện nói, bị cướp đồ nên cô cũng cộc cằn lên, càng lúc càng không muốn nể nang hắn.
Hệ thống lúc nào cũng luôn phát âm thanh nhắc nhở cô.
"Manh Tử Ngọc, nam chính cũng thuộc diện có tình cảm với nữ chính, hãy cân nhắc đừng bỏ lỡ cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn có thể thử cách lấy lòng nam chính."
- Lấy lòng?
Cô vốn không cần kẻ tra nam này giúp mình hoàn thành nhiệm vụ, càng không cần thứ tình yêu bạc nhược của hắn.
Theo đúng cốt truyện, hắn yêu Thương Ánh Tuyết nhưng lại nhất quyết không chịu thừa nhận, đến khi con tim nàng chết, tự vẫn hắn mới hối hận thổ lộ thì đã quá muộn màng.
Manh Tử Ngọc làm sao có thể chấp nhận kẻ hại thân chủ mình có cái kết thảm để hoàn thành nhiệm vụ, tình yêu của hắn vốn không xứng với câu "khắc cốt ghi tâm".
Cho nên, hệ thống dù có nhắc nhở, hỗ trợ cô cơ hội có được tình yêu khắc cốt ghi tâm thì cô cũng nhất quyết loại bỏ kẻ tra nam này ra khỏi danh sách.
Cô tức giận đến mức mặt tối đen như đêm không trăng, nhìn chòng chọc vào vị hoàng đế cũng đang giận, phẫn nộ gấp mấy lần cô.
Lời nói có phần vượt quá giới hạn, thái độ không tiết chế thật sự làm long nhan nổi trận, ánh mắt hắn hàm chứa từng tia nguy hiểm hung ác, định mở miệng ban khẩu dụ phạt Manh Tử Ngọc thì bất ngờ cô nhờ được hệ thống nhắc nhở mà điều trạng thái kịp thường.
"Hoàng thượng, con người ai cũng cần được ăn uống no nê mới có sức làm việc, thần chỉ cho họ ít điểm tâm không gọi là quá đáng, cũng không hại ai.
Thần là vì muốn họ có sức tận trung với hoàng thượng, nếu người không thích thì sau này thần không làm cũng không ra ngoài nữa."
Thanh âm nhu mềm, người miễn cưỡng chịu nhún nhường vài phần, không muốn vì nam nhân kia mà làm hỏng kế hoạch của bản thân, càng không muốn gây xích mích vì chuyện nhỏ nhặt.
Biểu tình trên khuôn mặt của Minh Hiên Nhiên cũng thản bớt sát khí, hắn nghe ra đâu đó nữ tử này giận lẫy trong lời nói, chú ý dò xét thật sự không ngoài dự đoán của hắn.
Người vẫn đang giận dỗi, nét mặt cau có song lại rất đáng yêu, hiện giờ hắn đã dần quen với một Manh Tử Ngọc đanh đá, không còn là Thương Ánh Tuyết cam chịu của khi xưa. Hắn cũng không muốn gây khó dễ, ậm ừ trong bụng cho qua chuyện.
"Sau này nếu nàng muốn đem thức ăn cho họ thì phải đem cả cho trẫm."
Dứt câu, hắn cứ thế mà rảo bước một đi không ngoảnh mặt, cứ như mệnh lệnh bất di bất dịch, làm cho Manh Tử Ngọc và những người kia liền đứng hình, không kịp tiếp thu mọi chuyện, người khác nhún người hành lễ tiễn hắn, chỉ có cô lộ ra vẻ không vui.
Sau một hồi trấn tĩnh đầu óc, không một chút chần chừ Manh Tử Ngọc vội đuổi theo sau, ra phía trước ngang nhiên dang tay cản lại. Ánh mắt lãnh lệ hàm ý hướng vào người hắn không rời.
"Hoàng thượng."
Vẻ mặt bức bối, Manh Tử Ngọc trông thấy điệu bộ lãnh khốc vô tình của hắn đến phát cáu, không hiểu sao đã kết thúc mối quan hệ tình cảm mà hắn cứ luôn gây khó dễ, khiến Manh Tử Ngọc nhiều lần nóng nảy khó kiềm chế được cảm xúc.
"Hoàng thượng, người có Ngự Thiện phòng lo liệu có cần phải làm khó thần như vậy không?"
Giọng nói chanh chua pha chút thô lỗ, mày mỏng nhíu chặt không khỏi hậm hực, cô ghét đến độ nghiến răng nghiến lợi ở bên trong.
Minh Hiên Nhiên một cái liếc mắt bủn xỉn cũng không có, thờ ơ cười nhạt tỏ ra không quan tâm, nói.
"Nàng làm cho họ được chẳng lẽ cho trẫm lại không được?"
"Nhưng mà, lỡ thức ăn của thần có vấn đề thì thần phải mang tội chết sao?"
Manh Tử Ngọc cố tìm lí do để trốn tránh, hắn là vua mỗi bữa ăn đều được Ngự Thiện phòng lo liệu đảm bảo an toàn cho hắn, còn không thì là các phi tần của hắn tự tay làm lấy lòng hắn. Manh Tử Ngọc chỉ là quan thần, vốn đã kết thúc quan hệ tình cảm, xét về tình hay về công đều không lí do gì để cô phải làm cho hắn ăn.
Đột nhiên người từ đâu xuất hiện cản trở chuyện tốt của cô đã đành, còn gây khó dễ làm Manh Tử Ngọc không thể không phản đối khẩu dụ vô lí này.
Thế nhưng, nam nhân kia từ trước giờ chẳng hề để tâm sự phản đối của Manh Tử Ngọc, một khi hắn đã quyết thì không thay đổi, cố ý lấp liếm không cho người từ chối tiếp.
"Vậy thì sau này trước khi ta ăn nàng đích thân thử cho ta là được."
"Người!"
Tử Ngọc tức đến giậm chân, bấy giờ cô đã đạt cực hạn chịu đựng, thẳng thắn nói.
"Hoàng thượng, thần rất nghèo, bỗng lộc không đủ để làm những món sơn hào hải vị cho người đâu.
Thần xin kháng chỉ lần này, người muốn trách phạt thì cứ phạt!"
Cô quỳ phục dưới đất, mị thái xéo xấc ngang tàn hơn cả nam nhân, hắn vẫn y cũ, không quan tâm, mất kiên nhẫn nói ra.
"Nàng nấu gì thì ta ăn đó!"
Đây là lần đầu hắn trơ trẽn với một nữ nhân, ai cũng nhìn hắn bằng cặp mặt phức tạp, từ thái giám tới cung nữ, cả những thị vệ canh gác cũng không ngoại lệ.
Trông họ cứ như nghĩ hắn lại đày đọa nữ tử kia, Manh Tử Ngọc tức đến mức má hồng tai đỏ, đầu tóc muốn dựng ngược, vì hắn là vua, ban lệnh không thể cãi, lại không có ý trừng phạt cô kháng chỉ. Rõ ràng đã muốn chèn ép Manh Tử Ngọc có nói thêm cũng vô ích, liền nổi đóa bỏ về cung của mình.
Trong phòng vắng, Manh Tử Ngọc không ngừng mắng mỏ.
"Tra nam! Con mẹ nhà ngươi!
Thích làm khó ta à? Được, ta sẽ cho người từ bị thương đến chết!"