• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật ra người có ý gì?"

Manh Tử Ngọc cũng không ngại hỏi thẳng, mày mỏng nhíu chặt cau có lên, dưới cái lạnh của buổi đêm còn phải hứng chịu sương gió cùng nam nhân kia, cô như bị hắn bức đến nổi đóa, tâm tình không còn dư thừa để nghe hắn nói.

Minh Hiên Nhiên đối với vẻ ghét bỏ của Tử Ngọc sớm đã quen, hắn không biết từ khi nào không còn thấy khó chịu với thái độ này, bình tĩnh nhìn người cười lên, một nụ cười có chút mất mát.

"Tử Ngọc, nàng không còn chút gì với ta thật sao?"

"Hả?"

Thanh âm khàn đục làm Tử Ngọc chửng lại cảm xúc, dưới ánh trăng mờ nhạt cô nhìn rất rõ mị thái đượm buồn của hắn càng lúc càng lộ rõ, nhưng đến tột cùng cô cũng không hiểu được hắn muốn gì.

Nam nhân dần dần thu lại nụ cười muộn phiền trên môi, không đợi nữ tử kia trả lời, hắn lại hỏi.

"Tử Ngọc, nàng nói nàng không còn yêu ta nữa phải không?"

Tử Ngọc có chút khựng lại lần nữa, lần này thì cô xác nhận kẻ này đến tìm cô vẫn là vì chuyện cô từ chối hắn.

- Tra nam, ngươi theo ta như đĩa đói vậy!

Cô cực kì không thích hắn, từ tiểu thuyết cho đến lúc xuyên không trải nghiệm đều không thích, hắn hỏi thẳng như vậy càng khiến cô thể hiện sự ghét bỏ rõ rệt hơn.

Hệ thống bỗng nhiên vang vọng âm thanh lại nhắc nhở cô.



"Manh Tử Ngọc, nam chính cũng thuộc vào tuyến tình cảm của nữ chính, nếu bạn liên tục từ chối quá nhiều sẽ mất đi một phần cơ hội hoàn thành nhiệm vụ."

- Mất thì cứ mất đi, ta không cần!

Manh Tử Ngọc xác thực không cần thứ tình cảm của một tra nam đã bức chết nữ chính, sẵn dịp hắn hỏi, và biết hắn cũng có điều muốn nói, Tử Ngọc mạnh mẽ gật đầu, không ngại nói thẳng.

"Hoàng thượng, thứ lỗi cho thần.

Thần thật sự không còn tình cảm với người!

Với lại, người đừng quên đã hứa với thần lúc ở hồ sen, mong người đừng ép thần nữa!"

Cô cúi đầu tỏ ra thành kính, nói xong câu liền quay ngoắt mặt ra hướng khác, nhìn lên ánh trăng né tránh ánh của nam nhân kia.

Minh Hiên Nhiên nhận đáp án không ngoài dự đoán của hắn, trước mặt Tử Ngọc, hắn cười lên có chút thất vọng, thở dài làm Tử Ngọc chú ý.

Biểu lạ thường của hắn càng lúc càng khó hiểu, không rõ hắn muốn gì mà cứ dài dòng không chịu nói ra, làm cho cô đăm đăm nhìn hắn không thôi.

Lúc này, hắn đột nhiên xoay người đối diện, ánh mắt cuồng si có chút thất thần bị che đậy, thay bằng ánh nhìn ôn nhu, nhả giọng trầm thấp.

"Tử Ngọc, trẫm không quên...

Trẫm...từ giờ sẽ không ép buộc nàng nữa, cũng sẽ không mong nàng làm phi của ta.

Sau khi thống nhất Nhiên triều, ta sẽ thực hiện lời thỉnh cầu lúc trước cho nàng!"

"Hoàng...thượng..."

Lỗ tai Tử Ngọc có chút nhức nhối, như sét đánh ngang, bình thường chỉ cần cô cự tuyệt hắn lại nổi đóa. Hiện giờ lại trở nên ôn nhu, còn rất bình thản đáp trả những lời từ chối, cô như không tin vào những gì mình nghe được, môi mọng không ngừng mấp máy không thốt nên lời.

Minh Hiên Nhiên không lấy làm lạ trước biểu cảm của đối phương, hắn chủ động xích xa ra vài gang tay, ở kia ảm đạm nói tiếp.

"Tử Ngọc, nàng đừng hoài nghi, ta thật sự đã nghĩ thông rồi, bây giờ ta chỉ xem nàng như tri kỉ.



Bản thân ta...suốt những ngày qua không còn tham lam như trước, nàng nói rất đúng, ta không yêu nàng, nàng cũng thế, kết thúc như vậy là tốt nhất.

Tử Ngọc, sau này...chúng ta cứ giữ hòa nhã với nhau là được."

"Hoàng thượng, ngài nói...thật chứ?"

Thanh âm ngắc ngứ, Tử Ngọc ngờ vực có chút không tin, cư nhiên mà nói vậy thật sự quá khác lạ, kẻ vốn bản tính chiếm hữu rất cao, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ chứ?

Cô ngớ cả người vẫn còn chưa hết kinh ngạc, đầu óc bỗng chốc rối tinh rối mù cả lên, hắn vẫn rất bình thản trước cảm xúc của cô, nặn ra nụ cười lạnh che đi dụng tâm của hắn.

"Tử Ngọc, ta không lừa nàng đâu!

Nếu thật sự ta có ý với nàng, ta đương nhiên sẽ có cách ép buộc nàng.

Ta là vua, việc gì phải chạy theo một nữ nhân?"

Giọng quật cường dứt khoát, từ ánh mắt đến ngữ khí đều kiên định, lời hắn nói ra như có mê lực dụ hoặc Tử Ngọc trong chốc lát liền cảm thấy hắn như không hề nói dối, một bậc đế vương làm sao có thể tùy tiện lừa người?

- Vậy ra là...đến tìm mình vì việc này sao?

Trong lòng Tử Ngọc bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, bao nhiêu gánh nặng trong một khắc đều được trút bỏ.

- Thương Ánh Tuyết, tỷ có nhìn thấy không? Ta đã giúp tỷ thoát khỏi hắn rồi.

Cuối cùng Manh Tử Ngọc cũng không còn ngờ vực nữa, cho rằng có lẽ như lời hắn nói, người đã nghĩ thông, chấp nhận buông bỏ.

"Hoàng thượng, thần thật sự rất biết ơn người khi đã hiểu cho thần."

Cô lập tức cúi người tạ long ân, chưa bao giờ cô cảm thấy kẻ trước mặt lại có chút dễ nhìn, chắc là do đôi bên không còn vướng bận nhau.

Còn Minh Hiên Nhiên, nhìn người cúi đầu tạ ân chẳng có lấy biểu hiện gì khác lạ, bình thản nâng đôi tay của nữ tử lên miễn lễ, nở nụ cười hóa nhã nói.

"Được rồi, nàng không cần đa lễ!

Nàng cứ sống đúng với bản thân hiện giờ đi!"

"Nhưng Tử Ngọc...chúng ta có thể ôm nhau một cái không?"

"Ờm..."

Tử Ngọc chưa kịp hiểu ý hắn, mắt hạc mở to ngơ ngác nhìn vòng tay của hắn dang rộng ôm lấy người cô. Hắn vỗ vào lưng nhỏ, chẳng khác nào cái ôm của tình huynh đệ, như xem cô là một nam nhân, làm cho cô càng tin tưởng hắn đã buông bỏ.

"Hoàng thượng, thần cảm thấy rất vui!"

"Ta cũng vậy...."

Nữ tử sau cùng vẫn ngây thơ không biết bản thân đang rơi vào bẫy của Minh Hiên Nhiên, ở nơi người không nhìn thấy hắn khẽ cười quỷ dị, ánh mắt đầy tà khí lén lúc nhìn.

- Tử Ngọc, ta là vua, sẽ không theo đuổi một nữ nhân, nhưng nàng là ngoại lệ.

- Ta nhất định sẽ khiến nàng tự nguyện gả cho ta.

Đôi mắt nhỏ của hắn toát ra sát khí cực đại, tất cả những gì hôm nay diễn ra đều lằng kịch hắn dựng lên, từ từ thu phục lại nữ tử hắn từng nuôi dưỡng.

- Tử Ngọc, cả đời này nàng chỉ được phép là của ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK