• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơi thở trì trệ, Tử Ngọc hiểu tâm ý của Kỳ Anh, người yêu cô chẳng thua kém gì Từ Dạ Tuân, nhưng người chỉ là một Thị vệ nhỏ nhoi, cô không muốn vì mình mà khiến Kỳ Anh xảy ra chuyện.

Bất luận là đối đầu với Từ Dạ Tuân, hay với Minh Hiên Nhiên, Kỳ Anh đều không có lợi thế. Cộng thêm, hiện tại Tử Ngọc làm gì cũng đều theo bản năng của một người làm mẫu thân, không muốn con mình có chuyện. 𝒯ìm‎ đọc‎ thêm‎ tại‎ ++‎ 𝒯гUm𝒯гu‎ yen﹒V𝙉‎ ++

Cho nên, dù muốn dù không cô cũng phải thành thật với Kỳ Anh, kết thúc sự theo đuổi một phía từ người.

"Kỳ Anh...đệ biết lí do mà...

Ta thật sự không thể gả cho đệ, trước kia ta đã nợ đệ một khoảng thời gian, ta không muốn hiện giờ lại tiếp tục làm gánh nặng cho đệ!

Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, trên vạn người, ta gả cho người như vậy chẳng phải ta sẽ có cuộc sống vinh hoa phú quý sao?"

"Tử Ngọc, tỷ vì vinh hoa phú quý sao?"

Nói như thế làm sao Kỳ Anh có thể tin, người cười lên ngặt nghẽo, suốt thời gian ở cùng nhau chẳng lẽ Kỳ Anh không rõ đôi phần về nữ nhân này.

Người vốn chẳng màn danh lợi, không ham mê tiền bạc, còn chịu làm thứ dân gả cho Từ Dạ Tuân. Sau này sẽ rời khỏi hoàng cung, nói vì vinh hoa phú quý mà chịu làm phi tần thì thật sự Kỳ Anh không thể chấp nhận.

Thế nhưng, Tử Ngọc đã không muốn người dính líu, dứt khoát nhận bừa, tự bôi nhọ mình.

"Ta thật sự không còn nông cạn như trước nữa rồi.



Từ sau khi trải qua chuyện với Từ Dạ Tuân, ta đã hiểu...

Trên đời này người cho ta được tất cả chỉ có hoàng thượng...

Vậy nên...ta xác thực mình vì địa vị, đệ đừng cố gắng nữa."

"Tử Ngọc..."

Kỳ Anh vẫn là không muốn tin, bởi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy kia, chứa đựng toàn những tia buồn bã nồng đượm, xuất phát từ cõi lòng đi ra. Đây...đâu thể nào là cảm xúc giả dối, cũng chẳng thể qua mặt được người luôn để mắt tới Tử Ngọc.

Nam nhân biết Tử Ngọc nói dối, là cố ý nói để đuổi khéo người, liền muốn mặt dày tiếp tục dây dưa. Nhưng, cõi lòng Tử Ngọc như băng đá, cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho nổi, đứng dậy đuổi người không chút lưu tình.

"Đệ về đi! Ta sắp là quý phi của hoàng thượng rồi, từ giờ về sau đừng tùy tiện như vậy."

Cô lạnh lùng lướt qua trước mắt nam nhân, một đi không ngoảnh mặt lại.

.....

Hoàng Xuân điện.

Buổi tối, Âm Nguyệt Tuyết ẵm theo tiểu hoàng tử đích thân đến gặp Minh Hiên Nhiên, nàng ta đưa tiểu hoàng tử cho nhũ mẫu đứng ở ngoài chờ đợi, bản thân ngang nhiên vào trong.

Cánh cửa nhanh chóng khép chặt, vì chỉ có hai người nên Âm Nguyệt Tuyết dựa vào đặt cách mà không hành lễ, bước đến chỗ Minh Hiên Nhiên đang xem tranh, hằn học hỏi.

"Nhiên, thiếp nghe nói chàng lập Manh Tử Ngọc làm quý phi phải không?"

Nghe âm thanh, Minh Hiên Nhiên nhàn nhạt ngước mắt đánh giá nữ nhân yêu kiều có chút giận dỗi, hắn không rời khỏi chỗ ngồi đến dỗ dành người như mọi khi, ngồi ở đó sờ vào bức tranh thoải mái nhún vai lười biếng nói.

"Chẳng phải điều đã biết cả rồi sao?

Nàng cần gì phải hỏi lại!"



Thái độ thờ ơ của hắn làm cho Âm Nguyệt Tuyết cảm thấy hắn không còn coi trọng nàng ta như trước, tựa như sự xuất hiện của Manh Tử Ngọc chính là mối đe dọa đến vị trí hoàng hậu của nàng ta.

"Nhiên, chẳng phải chàng từng hứa đời này chàng chỉ yêu mỗi mình thiếp thôi sao?

Chẳng phải chàng và Manh Tử Ngọc đã cắt đứt rồi sao?

Tại sao chàng còn muốn lấy nàng ta vào hậu cung, còn lập làm quý phi?"

Giong dần gay gắt, đồng tử lúng liếng nhiễm nước trong mắt, gần như giọt lệ quý giá sắp tuôn rơi, làm cho Minh Hiên Nhiên trông thấy có chút xót thương.

Hắn thở dài rời khỏi ghế, vẫn là dưới thế hạ phong của nữ nhân kia, đến cạnh dịu dàng dỗ ngọt.

"Tuyết Nhi, những gì ta hứa với nàng ta tuyệt đối không quên.

Nàng vẫn là hoàng hậu của ta, không ai có thể thay thế vị trí của nàng trong tim ta.

Ta muốn Tử Ngọc vào hậu cung cũng vì không muốn nàng ấy lang thang ở bên ngoài!

Ta tuyệt đối không yêu nàng ấy!"

Nói dối đến mức không chớp mắt, hắn làm sao mà không có tình cảm với Manh Tử Ngọc, chẳng qua là hắn ích kỷ, vừa muốn lấy lòng Âm Nguyệt Tuyết, vừa muốn có được Tử Ngọc, bắt buộc hắn phải đi xu nịnh một nữ nhân.

Còn Âm Nguyệt Tuyết, mỗi lần nghe hắn dỗ ngọt thì lại lắng xuống cơn giận, nhưng không quên nhắc nhở hắn để củng cố địa vị của mình.

"Chàng không lừa thiếp?"

"Ta không lừa nàng! Tuyết Nhi, chẳng lẽ những gì ta làm cho nàng thời gian qua nàng còn không hiểu sao?"

Lời ngon tiếng ngọt rót vào tai, Âm Nguyệt Tuyết ngẫm nghĩ đúng như lời hắn nói, vì nàng ta hắn mới lập ra Nhiên triều, còn phế cả nữ nhân kia để nàng ta làm hậu, làm sao hắn lại lừa mình?

Thế nên, Âm Nguyệt Tuyết hiển nhiên không chút nghi ngờ, bấm bụng cho qua chuyện.

"Thiếp không thích chàng qua lại với Manh Tử Ngọc.

Nàng ta chỉ có thể có danh không phận thôi đấy!"

"Ta hiểu rồi mà, nàng ghen quá rồi đấy!"

Hắn dùng tay nắn nhẹ lên cằm non mịn của nữ nhân, cử chỉ cưng chiều như mọi khi. Âm Nguyệt Tuyết liền nhào vào lòng hắn, ngoan ngoãn như cún con.

Ở nơi không nhìn thấy hắn cười lên u ám, những nữ nhân khác hắn có thể không đụng đến để chiều lòng Âm Nguyệt Tuyết. Còn Manh Tử Ngọc, tạm thời hắn không làm gì...nhưng về sau...chắc chắn người phải hầu hạ hắn như trước kia.

Về phần Âm Nguyệt Tuyết, hắn cũng sẽ từ từ dỗ dành, dụ hoặc người hòa thuận với Manh Tử Ngọc. Sau này, khi hắn truyền lại ngôi, bên cạnh hắn cũng sẽ không thiếu hai bóng hồng hắn yêu thương nhất.

.....

Buổi lễ sắc phong quý phi cuối cùng cũng đến, ngày Tử Ngọc được nạp làm quý phi, Minh Hiên Nhiên đích thân tổ chức buổi lễ long trọng cho người.

Tử Ngọc khoác trên mình hỷ phục do chính hắn làm theo tranh vẽ, từng món trên người cô đều là do hắn chu đáo lựa chọn, kể cả Âm Nguyệt Tuyết còn không được đặt ân này.

Hắn nhìn thấy không khỏi ưng bụng, người đẹp hệt như trong tranh, khiến lòng hắn phải dâng lên câu nói. Đây mới chính là tân nương hắn mong chờ nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK