Khung cảnh này làm hắn bật cười, trông người cứ như khỉ đang leo cây.
"Manh Tử Ngọc!"
Hắn thốt lên một tiếng trầm lãnh truyền đến, đánh động người đang nghịch ngợm.
"Hoàng thượng!"
Tử Ngọc trố mắt hạc, hốt hoảng tay chân luống cuống trượt khỏi cành cây, cô la lên theo bản năng. Minh Hiên Nhiên cũng theo bản năng lập tức lao đến đỡ ngay người.
May mà hắn đón kịp, cô nằm gọn trong tay hắn, bốn mắt nhìn nhau, tạo thành một khung cảnh ái muội. Những quả quýt đựng trong váy hoa lệ rơi đầy xuống đất, hai tay của Tử Ngọc còn tham lam cầm quả.
"Hoàng thượng!"
"Manh - Tử - Ngọc."
Hắn thô bạo vứt người xuống đất, làm ra vẻ giữ khoảng cách.
Tử Ngọc luống cuống đứng dậy, vội vàng giấu đồ trong tay, nhưng dưới chân cô đầy quả không thể giấu chuyện xấu. Là cô lại tự ý vặt cây trong Ngự Hoa viên, phạm vào trọng tội.
"Hoàng thượng..."
Thanh âm kiều mị nhút nhát, Minh Hiên Nhiên nhìn dưới đất đầy quả, nhíu mày cau có hỏi.
"Nàng lại đang phá phách gì đây?"
"Thần..."
Gương mặt căng thẳng méo mó, Tử Ngọc đưa hai tay còn đang cầm quả ra cho hắn xem, tự mình nhận tội.
"Thần...thấy quýt ở đây nhiều mà không ai hái nên thần lấy vài quả thôi!"
"Vài quả?"
Nam nhân trào phúng cười lên, chỉ tay ngay vào những quả dưới trên người, châm biếm.
"Vài quả của nàng là vặt sạch cây trong Ngự Hoa viên sao?"
Tử Ngọc ấp úng không nói nên lời, chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, lần này xem ra cô khó mà thoát tội.
Cứ ngỡ hoàng đế sẽ trách phạt, nào ngờ hắn lại thoải mái cho qua chuyện.
"Được rồi, dù sao cũng chẳng có gì to tát.
Nàng nhặt chúng lên rồi lui đi."
"À, vâng..."
Không nghĩ mình dễ dàng qua kiếp nạn, Tử Ngọc thở phào nhặt số quýt dưới đất lên, thế nhưng như lời hắn nói, cô như hái cả cây, váy hoa lệ không đựng hết được, rơi xuống mấy trái.
Minh Hiên Nhiên nhìn người cuống cuồng đáng yêu vô cùng, không nhịn được đành nhặt giúp những quả còn lại lên.
"Những trái này ta lấy!
Nàng về đi..."
"..."
Trong miệng ngậm quả chẳng thể nói, hai tay còn đang giữ chặt góc váy, Tử Ngọc chỉ có thể "ư ư" vài tiếng, nhún người hành lễ rồi rời đi.
Cô chạy rất nhanh, thoáng chốc đã rời khỏi Ngự Hoa viên, để lại hoàng đế ở phía sau nhìn người cười thầm.
...
Cuối cùng, Trung Thu cũng đến, Tử Ngọc phấn khởi sửa soạn cho bản thân thật xinh xắn, như một tiểu cô nương mới lớn, kiều tiểu linh lung. Sau đó dẫn theo Vô Tường và Tĩnh Nhi, còn có cả Ninh Hà đi theo ra ngoài cổng cung chờ đợi.
Một cánh cửa lớn ngăn cách hai bên là hai khung cảnh, bên ngoài náo nhiệt vui tươi, bên trong ảm đạm vắng vẻ.
Hoàng cung xưa nay đều như vậy, chỉ náo nhiệt ở trong Tàn Thư điện, nơi diễn ra các cuộc sum họp vui chơi của vua chúa. Hôm nay Trung Thu, hoàng đế thiết tiệc, cùng những phi tần và quan thần trong triều tề tựu.
Tử Ngọc cũng được mời nhưng cô không tham dự, ở ngoài cổng chờ đợi ý trung nhân.
Một lúc sau, bóng người quen thuộc cũng xuất hiện, Từ Dạ Tuân ăn bận rất chỉnh tề, toát ra soái khí, một mình khiễng chân đến chỗ Tử Ngọc.
"Ngọc Nhi!"
"A Tuân!"
Đôi bên vẫy gọi, Ninh Hà và hai đứa trẻ kia nhìn thấy Từ Dạ Tuân liền cúi người hành lễ, họ cũng không thấy làm lạ khi thấy Tử Ngọc đi cùng Từ Dạ Tuân. Bởi chuyện này từ lâu cô đã công khai cho họ cùng biết, ai cũng đồng tình cô bỏ hoàng đế theo đuổi tình yêu của mình.
"Ngọc Nhi, họ cũng đi cùng sao?"