Ly Tương ngước nhìn tán ô trên đầu mình, cũng chưa trả lời lại.
Phải đấy, hắn tới đây làm gì?
Bắt quả tang tiểu sư đệ không chăm chỉ tu luyện lại đi hẹn gặp nữ tu à? Nhưng hình như hắn cũng đâu phản đối chuyện này? Thậm chí hắn còn dự định chia sẻ chút kiến thức về nơi gặp mặt mà.
Theo dõi tiểu sư đệ mình à? Lý do này hình như không được vẻ vang lắm. Hắn đúng là sư huynh của Tiết Tử Dung, cũng có thể mặt dày tự nhận thân thiết với tiểu sư đệ nhất nhưng hắn cũng đâu có quyền tọc mạch những chuyện thế này.
Hình như hắn không có lý do nào để xuất hiện ở đây hết.
Ly Tương có hơi phiền lòng.
Mà lúc con người ta phiền lòng đầu óc thường đình trệ, tư duy cũng không ổn, luôn cảm thấy sự khó chịu từ những lời nói bình thường nhất.
Ly Tương là như vậy.
Hắn bỗng thấy giọng điệu của tiểu sư đệ mình giống như trách móc bèn nói: "Vậy huynh không thể ở đây à?"
"Không phải, ý đệ là…" Tiết Tử Dung nhận ra ý chất vấn trong lời nói của hắn thì phủ nhận ngay.
"Hay ý đệ là huynh không nên ở đây nhìn đệ hẹn nữ tu gặp mặt?" Hắn hỏi vặn lại, "Hóa ra chỉ có sư đệ mới được ở đây hẹn người khác, còn sư huynh ngồi đây ngắm mưa thì không được à?"
Lúc này đây, đầu óc Ly Tương chỉ còn ý nghĩ ai nói to hơn thì người đó có lý, hắn chất vấn xong bỗng sinh ra ảo giác sư đệ mới là người sai.
Có thể hắn giận Tiết Tử Dung bắt đầu biết động lòng cũng không nói với mình, cũng có thể hắn giận vì Tiết Tử Dung khó chịu bởi sự xuất hiện của hắn ở đây. Chung quy vẫn là đầu óc nhất thời không hoạt động và cảm giác tuổi thân vì tiểu sư đệ chẳng còn chia sẻ bí mật với mình.
Tiểu sư đệ lớn rồi, sẽ không còn thân thiết với đại sư huynh nữa.
Ly Tương khẽ thở dài trong lòng nhưng trên mặt vẫn là sự bất mãn.
Nhận thấy ý gây sự của Ly Tương, Tiết Tử Dung cũng không chấp. Y biết rõ tính sư huynh mình, thi thoảng hắn sẽ ngang bướng đến không rõ vì sao nhưng chỉ cần vuốt lại bộ lông xù cho đại sư huynh là hắn sẽ vui vẻ như cũ.
"Đệ không nói là không được, nhưng huynh ngắm mưa xong rồi thì về thôi. Đệ còn phải…"
Tiết Tử Dung hồi bé mà nghe hắn nói thế thì hẳn sẽ vui vẻ ở lại cùng đại sư huynh làm chuyện nhảm nhí, nào có giống như bây giờ kia chứ?
Ly Tương thầm thở dài.
Rốt cuộc hắn biết mình phiền lòng vì điều gì.
Hồi ấy, lúc đám sư đệ của hắn lớn lên, dọn ra riêng, cảm giác của hắn cũng giống bây giờ: Sư đệ lớn cả rồi, về sau sẽ chẳng còn quấn quýt với sư huynh nữa.
Chỉ là mấy năm nay Tiết Tử Dung không hề rời xa mình làm hắn gần như quên mất tiểu sư đệ rồi cũng trưởng thành. Hắn nhớ hồi Tử Dung mười hai, mười ba tuổi, lão Cửu có bảo nó ra riêng để rèn luyện tính độc lập. Tiết Tử Dung sống chết không đi, mà thậm chí Ly Tương hắn còn bày ra dẫn chứng những năm qua đều là Tử Dung chăm nom cho sư huynh là hắn. Hắn cũng đâu muốn Tiết Tử Dung rời xa mình.
Cứ thế vùng vằng đến tận bây giờ, Tiết Tử Dung vẫn ở cùng với hắn như lúc bé.
Nhưng hiện thực bỗng nhiên ập đến nói với hắn Tử Dung cũng như những đứa sư đệ khác, đã trưởng thành rồi, sẽ không còn lẽo đẽo theo đuôi hắn nữa làm hắn chẳng thể chấp nhận ngay.
Hắn xoa thái dương, sau đó chợt nhận ra thứ cảm xúc tiêu cực vô lý của mình đang áp đảo tâm trí bèn đáp: "Xin lỗi. Đệ về trước đi, huynh ở đây thêm chút nữa."
"Sư huynh không về cùng đệ à? Trời tối rồi đấy."
Không biết Ly Tương có nghe y nói gì không, hắn chỉ xua tay ra hiệu cho người rời đi.
Tiết Tử Dung thấy hắn như vậy, trong thoáng chốc có hơi do dự, sau đó y bấm quyết dựng kết giới che mưa cho Ly Tương rồi xoay người bước lên con đường nhỏ dẫn về đỉnh Túc Phong.
Nhìn bóng lưng tiểu sư đệ khuất trong màn đêm và cơn mưa ngày một nặng hạt, Ly Tương bỗng cảm thấy mình thật quá đáng. Hắn nghĩ thầm quay về phải xin lỗi sư đệ cho thật tử tế. Dù sao cũng là hắn chán chường chứ có phải lỗi của ai đâu? Cũng không thể vì cảm giác của bản thân mà nóng nảy với tiểu sư đệ của mình.
Nghĩ đến đây, hắn phất tay cho kết giới mới dựng ấy tan ra, níu cành dâu đứng dậy.
Sau đó…
Hai chân bủn rủn, hắn ngồi phịch xuống đất.
Nếu như ban nãy trời chỉ nhá nhem tối thì bây giờ trời đã tối hoàn toàn, mà ban nãy Ly Tương hắn lại bận nghĩ đi đẩu đi đâu, bây giờ nhìn lại mới bắt đầu sợ.
Đại sư huynh đỉnh Túc Phong sợ bóng tối là chuyện ai ai cũng biết. Người này sợ tới mức mỗi khi đến phiên mình trực Tiết Khí Đài thì cầm chắc ngay đêm hôm đó ánh sáng như ban ngày sẽ bao trùm toàn bộ núi Thúy Vi. Hễ đi ra ngoài, trời hơi nhá nhem hắn đã khăng khăng đòi về, bằng không cũng phải níu theo sư đệ mình đi cùng.
Mấy năm trước, chỉ cần có đèn soi hắn còn có thể miễn cưỡng đi lại, mấy năm nay chứng sợ bóng tối ngày càng nặng hơn, kể cả có âm thanh hay ánh sáng minh châu ở bên hắn cũng bất giác run lên, phải gắng sức lắm mới không bị người khác chê cười. Mà hơn thế, mỗi lần hắn ý thức được bóng đen bao trùm mình, nửa đầu bất giác chịu cơn đau như muốn nổ ra.
Nếu là người bình thường, mò bừa vào túi trữ thể nào cũng có thể lấy ra gì đấy để soi sáng, dù có sợ hơn nữa cũng có thể đi về, nhưng Ly Tương gần như bị cơn đau và nỗi sợ làm cho mụ mị đầu óc, tay chân luống cuống theo. Hắn cũng không biết dựng kết giới che mưa hay lấy ô Ngọc Tán ra, chỉ biết khi ôm đầu lúc bó gối nấp trong lùm dâu lùn ấy.
Ly Tương không biết vì sao mình sợ bóng tối, hắn chỉ biết từ khi mình có ký ức thì đã như thế rồi, mà chuyện này vốn dĩ cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ là theo đà tăng tiến của tu vi, linh cảm thượng đẳng cũng ngày một tác quái, chút tật xấu nho nhỏ cũng bị khuếch đại đến kinh người.
Hắn cứ ngồi trong bụi dâu lùn như thế hơn một canh giờ. Ly Tương cũng tự biết mình không thể nào chạy về được, may mà đường lên núi này thường thường sẽ có người lén về, hắn chỉ cần đợi có người lên núi thì vọt ra về cùng là được.
Nghĩ tới đây lòng hắn cũng bớt sợ.
Mưa vẫn không dứt, thậm chí còn có dấu hiệu rơi mạnh hơn.
Ly Tương thu mình trong bụi cây ấy thêm nửa canh giờ cũng chẳng thấy ai đi lên núi, hắn cảm thấy có điều quái lạ.
Có những ngày đệ tử núi Thúy Vi hoàn toàn bị cấm xuống núi. Những lúc ấy trưởng bối trên núi đều sẽ mở to hai mắt nhìn chòng chọc đám đệ tử nhà mình.
Chẳng hạn như hôm nay.
Tháng bảy có ba ngày núi Thúy Vi sẽ đóng kết giới, đó là ba ngày tàn hồn lưu luyến khắp nhân gian. Núi Thúy Vi trồng nhiều cây hòe tự nhiên cũng thu hút nhiều tàn hồn nên mới dựng kết giới ngăn tàn hồn ở bên ngoài, cũng cấm triệt để đệ tử vào ra, tránh cho tàn hồn bám theo vào trong kết giới.
Một tàn hồn nhỏ bé lạc giữa linh sơn thì núi tiên cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ là tàn hồn đó nếu cứ mải mê ở đây, để lỡ thời gian luân hồi thì sẽ tan biến.
Thật không đáng.
Đến khi nhận ra thời gian nhạy cảm này, Ly Tương gần như tuyệt vọng. Con tim hắn đập bình bịch liên hồi, ngọn cỏ gió lay làm linh khí dao động lúc này càng khuếch đại trong hắn.
Mãi tới khi nhận ra mưa trên đỉnh đầu đã dừng lại, Ly Tương mới đưa mắt nhìn xung quanh. Bóng tối này với thị giác của tu sĩ chẳng che giấu được gì, thính giác hắn hãy còn nghe tiếng mưa rơi rả rích. Ly Tương đưa mắt nhìn ngang, thấy tua rua màu đỏ trên có lá ngọc màu sơn thủy lắc lư lóe sáng, hắn bất giác ngửa cổ lên, thấy ngay người đang ngồi trước mặt cầm ô che cho mình.
Nỗi sợ phút chốc vỡ òa ra, hắn lao đến ôm chầm lấy người đó.
Tiết Tử Dung chưa bao giờ thấy sư huynh mình có bộ dạng yếu đuối đến vậy. Trong mắt y, sư huynh không gì là không thể, không gì là không biết, kể cả những lúc bị chứng đau đầu hoành hành, sư huynh cũng chưa bao giờ có dáng vẻ như bây giờ.
Y đưa một tay lên vỗ về đại sư huynh mình.
Ly Tương chẳng nói lời nào, chỉ ôm chặt y như ôm chặt chiếc cọc gỗ giữa dòng nước xiết.
Tiết Tử Dung niệm chú làm khô đầu tóc và quần áo của sư huynh mình, để mặc người ấy ôm chầm mình thật lâu, lát sau mới nói:
"Đệ xin lỗi."
"Huynh sai rồi."
…
Tiết Tử Dung lên đến đỉnh núi thì trời tối hẳn, y có chút băn khoăn về Ly Tương nhưng rất nhanh đã gạt đi. Vào cái đêm tìm thấy Bùi sư huynh, chẳng phải đại sư huynh đã phá quan rồi lao đến chỗ thôn xóm ấy ngay trong đêm đấy sao. Rõ ràng huynh ấy cũng đâu sợ tới nỗi như vẫn thường tỏ ra kia chứ? Chỉ cần huynh ấy muốn thì chuyện quay về Phù Uyển Cư cũng chẳng có gì to tát cả. Nghĩ vậy nên Tiết Tử Dung đi thẳng đến "Diệu Thủ Hồi Xuân".
Đóa hoa mà Hàn sư tỷ đưa cho y chỉ có thể giữ tươi trong một khoảng thời gian ngắn, nếu bỏ qua thời gian ấy thì dược hiệu cũng không còn.
Loài hoa chỉ nở trên đỉnh Hoài Phong, trăm đóa mới có một hoa, là thứ quý giá vô cùng nhưng để làm thuốc cho người trong sư môn nên phong chủ đỉnh Hoài Phong cũng không keo kiệt mà giao ra. Chỉ là loài hoa này phải canh chuẩn thời gian để hái, sau đó nhanh chóng phối thuốc bằng không sẽ phí công.
Sau khi Tô Mộc bế quan, Tiết Tử Dung thay hắn ở Diệu Thủ Hồi Xuân chế thuốc cho đại sư huynh. Tô Mộc nói mình bế quan phải năm mười năm, mỗi năm là một đơn thuốc khác nhau đề phòng Ly Tương nhờn thuốc. Năm nay vừa đúng cần loại hoa đó, trong đơn thuốc Tô Mộc còn dặn dò phải nhanh chóng điều chế, tránh lỡ thời gian.
Đến khi Tiết Tử Dung rời khỏi dược phòng đã là giờ Tuất. Y thỏa mãn cầm theo túi thơm đã đổi mới dược liệu về viện của mình, định sẽ nhét xuống gối của đại sư huynh ngay.
Chỉ là vừa bước vào sân, Tiết Tử Dung bỗng nhận ra gian phòng tối om trước mặt.
Ly Tương vẫn chưa trở về!