• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly Tương cười xong thì mếu.

Hắn cũng không biết bây giờ mình nên làm gì mới đúng, phải làm sao mới gắn kết thần thức và thân thể này lại với nhau được. Phải tiếp tục sống sót ở nơi này bằng cách nào.

Sau khi thần thức có được chỗ ở tạm bợ trong chính "căn nhà" của mình, Ly Tương bất chợt cảm thấy mình có nhiều điều phải suy nghĩ hơn.

Hắn giũ thú Tâm Tương ra thật nhẹ, sợ nó cào thêm một vết nữa thì quần áo hắn hỏng cả.

Nghĩ tới đây, Ly Tương không khỏi khen thầm mình thông minh.

Hắn đưa tay xuống thắt lưng, mò mẫm túi trữ hắn vẫn luôn mang theo bên mình.

"Kết giới của mình đâu? Sao chỉ còn của Thập Nhất?" Ly Tương đăm chiêu nhìn cái túi trữ.

Nếu kết giới của hắn biến mất, như vậy chín phần những kết giới dựng bằng linh khí của hắn cũng không còn. Đối với người ngoài mà nói, điều đó đồng nghĩa với việc Ly Tương đã chết.

Ly Tương hơi rùng mình, bỗng dưng hắn nhớ đến "Ly Tương" mà Tiết Tử Dung gọi. Hắn bắt đầu không dám chắc thần thức mình đã đến đỉnh Túc Phong hay đấy chỉ là giấc mơ hoang đường.

Đồ vật trong túi trữ vẫn còn nguyên, cả mớ đan dược của Tô Mộc cũng không suy chuyển. Ly Tương lục lọi một hồi thì lấy ra bộ y phục có hoa văn sóng biển năm đó phái Thương Uyên lấy làm quà gặp mặt trong đại hội Thúy Vi. Hắn không do dự mặc vào người sau đó thảy thú Tâm Tương mới phong xuống trước rồi nhảy xuống đất nhìn một lượt.

Vực Phù Quang trong sách cổ là nơi không có linh khí, không phải dành cho người sống. Hẳn nhiên Ly Tương đã trải qua, hắn cũng cảm thấy sách cổ không viết bừa nhưng sách cổ không nói đến một vùng đất ngập tràn sự sống và linh khí ở nơi đây.

Và cả lối thông nhau giữa vực Phù Quang cùng bí cảnh Lạc Nguyệt.

Ở bí cảnh Lạc Nguyệt, bọn họ chỉ có thể thấy Vô Căn Mộc mọc ra giữa trời cùng dây leo bắt lấy tu sĩ. Giờ đây nhìn rừng cây Vô Căn Mộc, hắn mới biết Vô Căn Mộc cũng có gốc rễ, mọc trên đất bằng chứ chẳng hề mọc trên chân chạy loạn. Thứ mà họ thấy bên kia kết giới chắc là cành lá Vô Căn Mộc ở vực Phù Quang vươn sang.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||

Như vậy, trong quá trình chờ Đại Địa có tu sĩ phạm trọng tội đến mức phải lưu đày tới đây, hắn có thể tìm lối ra ở quanh rừng cây Vô Căn Mộc này.



Chỉ là tại sao Ương Túc Y ở đây nhiều năm, lâu hơn nữa là những nhân vật khác, thậm chí chủ nhân đầu tiên của nơi đây, tộc Nhất Tâm, chưa từng có ai thoát ra ngoài.

Người như bọn họ một đời hô phong hoán vũ lẽ nào thoát ra được lại chịu kiếp sống náu mình, hoặc là họ chán nản vùng đất Tứ Địa, muốn ở đây sống kiểu người không ra người, ma không ra ma ư?

Hắn hết tìm đường thoát thân, lại lo đến người ở bên ngoài.

Cái thứ được tiểu sư đệ nhà hắn chăm sóc tận răng là cái thứ gì? Nếu hắn không ra ngoài, Thập Nhất nhà hắn biết làm sao?

Nếu không có tiếng "sư huynh" đó, Ly Tương không nghĩ hắn có thể lấy lại thần trí, biết đi nhặt thần thức về, hắn cũng không cho rằng Tiết Tử Dung chỉ gọi một tiếng "sư huynh" đã kéo ý thức của hắn về.

Ít nhất là hai mươi năm.

"Haiz." Ly Tương ngửa cổ nhìn tán cây dày đặc, "Trước nhất vẫn là phải ra ngoài."

Nghĩ như thế, hắn quyết định đi về chạc cây, chui vào lại kết giới ẩn thân kia rồi nằm xuống, tìm một tư thế thoải mái rồi đưa thần thức ra ngoài.

Hắn chừa lại một tia thần thức lảng vảng xung quanh canh chừng thi thể mình rồi mới thò thần thức ra khỏi cơ thể.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng thần thức có ý thức trọn vẹn để nhìn xem cái nơi mình tồn tại hơn hai mươi năm qua ra làm sao.

Hắn phải vớt mấy mảnh còn sót lại đã.

Ly Tương nhận ra mình không thể đi trực tiếp từ "làng" này đến "làng" khác. Mỗi lần di chuyển sang nơi khác, hắn bắt buộc phải lộn về thi thể của mình rồi mới đến nơi kế tiếp được. Cũng may thần thức di chuyển cực nhanh, nhưng khó là trong những nơi hắn đã đi qua, không thấy sót lại thần thức của hắn.

Còn những nơi hắn không thể tùy tiện đi đến thì hắn không dám liều lĩnh.

Bỗng chốc Ly Tương có thêm một nhiệm vụ, đó là tìm cách thu hồi thần thức. Nếu không thể thu hồi, lúc ra ngoài chỉ e thần thức bị khiếm khuyết.

Vùng đất Phù Quang này cũng có ranh giới, là vùng ảnh hưởng của nhóm người.

Ngôi làng nơi Ly Tương náu mình hai mươi năm qua là vùng của nhóm Ương Túc Y, thuộc về dân "bản xứ" - tộc Nhất Tâm bị Tứ Thánh lưu đày đến đây sớm nhất, vùng rừng rậm phía ngoài, nơi mà thi thể Ly Tương nằm xuống cũng thuộc về nhóm của Ngũ sư đệ hắn. Còn lại là hai khu vực khác hợp thành thế chân vạc

Sau khi đi thám thính cả buổi, hắn mới phát hiện ra Ngũ sư đệ mình quả nhiên đi tới đâu cũng hơn người, hơn nữa đệ ấy trông cũng có vẻ bình thường hơn hai kẻ luôn muốn mở cửa vực xông ra ngoài phục thù và kẻ muốn dân "bản xứ" vực Phù Quang phục dịch cho mình.

Nhưng đối với chuyện gặp lại Ngũ sư đệ của mình, Ly Tương không biết nên bày ra bộ dáng gì, tâm tình gì mới đúng. Sau cùng hắn quyết định để thi thể mình lại dưới tán cây Túc Xá còn thần thức thì lượn đến chỗ Ương Túc Y.

Nơi ở của Ương Túc Y không giống với các thôn làng khác, nếu không có mảnh thần thức làm điểm nhảy, chắc Ly Tương đã không thể nào vào được.

Bí cảnh rộng lớn cỡ tòa thành không phải là duy nhất giữa lòng vực Phù Quang khô cằn, tuy không tính là xa hoa thậm chí còn có phần đơn giản nhưng vẫn tươm tất và đủ đầy hơn các ngôi làng khác. Bên trong bí cảnh, nhiều phù chú được thực thể hóa bằng gỗ Túc Xá, thậm chí giấy vẽ phù chú cũng đầy mùi cây Túc Xá, mùi linh khí. Thoạt trông nơi đây rất bình thường, có tu sĩ gác cổng, người đi lại dáng vẻ không khác người ở "làng" là bao.

Đầu tiên, Ly Tương không hiểu tại sao nếu đã xây được một chốn như vầy mà lại không nhân rộng ra khắp vùng. Sau khi đi theo Ương Túc Y một ngày trời hắn mới ngộ ra, tình trạng các làng bây giờ đã là tốt nhất có thể rồi.

Bọn họ duy trì trạng thái đó cũng như phân chia thành trì và vùng nông, đảm bảo nguồn sống cho cả một khu vực rộng lớn: Thành trì cung cấp vật phẩm, nông thôn đưa tới lương thực.



Mà ba mươi dặm quanh làng cũng là ranh giới kết giới bảo vệ họ khỏi hai vùng kia.

Trừ người dân và Ương Túc Y ra, "phe" của y cũng chỉ có thêm hai tu sĩ tu vi Kết Đan khác, hẳn là bị ném vào đây từ trước. Ba người bảo vệ cả một vùng rộng lớn quả thật không dễ dàng.

Đến tối, khi Ương Túc Y quay về chỗ ở, Ly Tương cũng đã miễn cưỡng hiểu được Ương Túc Y đang làm gì. Ngay khi hắn định quay về thân xác mình, Ương Túc Y bỗng hỏi: "Tiền bối đã quan sát một ngày, người có ý kiến gì không?"

Ban đầu Ly Tương nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai đến hắn mới giật mình nhìn lại.

"Là nói với mình sao?"

Chết tiệt, sao hắn lại quên mất nơi đây không đủ linh khí để hắn ẩn nấp kia chứ?

Nghĩ đến đây, Ly Tương quyết định dẫn linh khí vào giọng nói rồi đáp bừa: "Ý kiến thì không, ta chỉ là tò mò nên muốn nhìn xem vực Phù Quang thay đổi đến ngần nào mà thôi."

Giọng nói xa lạ vang lên.

"Sao tiền bối lại nghĩ vậy?" Ương Túc Y hỏi lại.

Ly Tương ung dung bịa: "Ta ngủ bao lâu rồi cũng không nhớ, tỉnh lại đã thấy ngươi nên mới đi theo. Cảm giác xung quanh đều lạ lẫm."

Ương Túc Y đoán rằng mình đã đoán đúng, nhưng y không dám đoán người trước mặt mình có thuộc về hai khu vực kia không.

Như đoán ra nghi ngờ trong lòng y, Ly Tương lại chủ động nói: "Ngươi biết thân thể ta ở đâu không?"

Trong phút chốc, Ương Túc Y nghĩ y phải quay lại rừng cây Túc Xá, giấu thật kĩ thân thể trống rỗng của sư huynh mình. Y lắc đầu đáp: "Chưa nghe đến."

"Vậy ngươi giúp ta tìm thân thể mình được không?" Ly Tương hí hửng đề nghị.

Giá mà hắn bị lạc thi thể mất thật hắn sẽ chẳng dám đề nghị, còn như bây giờ, tệ nhất là Ngũ sư đệ hắn sẽ dâng thi thể hắn ra cho "tiền bối" vừa nhận này mà thôi.

Không lỗ.

"Tiền bối đã ở đây lâu còn không tìm ra sao ta có thể tìm được?"

Tức là sao ta phải phí công tìm cho ông?

"Ta cũng không tìm được lý do. Dù sao ngươi không giúp ta cũng có thể đi hỏi người khác."

Đến chừng tìm ra được, tu sĩ kết đan ta đây cũng đi theo bọn họ.

Ương Túc Y suy nghĩ rất nhanh. Y không biết kẻ này là ai, nói thật hay nói dối nhưng y biết nếu thả kẻ này ra, để ông ta đầu quân vào bất kỳ nhóm nào trong hai nhóm kia thì đối với phía y cũng không có lợi.



Ương Túc Y phóng thần thức ra, khóa chặt thần thức Ly Tương lại, Ly Tương thấy vậy thì câm nín.

Đều là thần thức kết đan, làm sao mà sư đệ hắn ngu ngốc đến mức nghĩ có thể áp chế được hắn? Là đang thăm dò xem hắn có mất cơ thể thật không à?

"Huynh đệ," Ly Tương hòa hoãn nói, "cho dù ta không có cơ thể, cho dù chúng ta đều là tu vi kết đan thì thần thức của huynh đệ cũng không khống chế được ta đâu."

Nói xong, hắn tha cho thần thức Ương Túc Y thoát ra.

Ngũ sư đệ y kết đan từ lâu, không ngờ thần thức lại không bì được với kẻ kết đan nửa vời là hắn.

Ương Túc Y thu thần thức về, y hỏi: "Tiền bối sẽ không hại người vực Phù Quang chứ?"

Là những người hình thù quái dị, trí óc mịt mờ, ai cũng mang họ Nhất Tâm dù không cùng huyết thống.

Mặc dù hắn không phải thần của vực Phù Quang, thậm chí chỉ có thể xem như con sâu cái kiến, dân chúng ở đây cũng không ai khắc thần bài thờ phụng, chỉ kêu suông một tiếng "thần" nhưng trong những mảnh vỡ thần thức hắn nhặt vội về lại chất chứa chút day dứt, chút đau xót và gắn bó trong những tháng năm tù mù.

Hắn chưa bao giờ nhìn trọn vẹn "thế gian" trong vực Phù Quang này, nhưng nhìn rõ rồi, hắn cũng không có ý định giậu đổ bìm leo với những người mang họ Nhất Tâm đó.

"Không. Ta chỉ muốn tìm về nhà của mình." Ly Tương nói thật.

Hắn muốn quay về đỉnh Túc Phong, hắn muốn về với các sư đệ, sư muội, với sư phụ, sư thúc. Về để còn đá bay cái thứ dị hợm cạnh Thập Nhất.

"Được! Câu hỏi cuối cùng..." Ương Túc Y nhanh chóng đưa ra quyết định.

Y không thể khống chế người này trong một sớm một chiều, nếu người này muốn diệt gọn "tòa thành" này thì y cũng không cách nào ngăn cản, chi bằng cứ đồng ý thỏa thuận trước vậy.

"Tiền bối tên gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK