• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Tử Dung cầm ô đi về phía trước.

Bây giờ đã là mùa đông nhưng đỉnh Túc Phong quanh năm gió tuyết mịt mù nên y chẳng có bất kỳ cảm giác nào cả, thậm chí y còn cảm thấy mùa đông thật tốt, không ai đến đây. Y đi hết non nửa canh giờ, đi từ mùa đông trên đỉnh Túc Phong đến mùa đông bên ngoài đỉnh núi mới tới được mùa hè ở rừng độ kiếp của núi Thúy Vi.

Rừng độ kiếp.

Đúng như tên gọi, đó là nơi tu sĩ núi Thúy Vi khi đến kiếp kỳ sẽ đến để độ kiếp.

Tu sĩ thường thường lúc vượt kiếp, có người ở nơi ngẫu nhiên, có người bế quan rồi độ kiếp trong đấy, có người chọn rừng độ kiếp để tránh ảnh hưởng xung quanh khi "nhìn" đến kiếp kỳ của mình.

Lẽ ra, trường hợp của mình nên bế quan nhưng Tiết Tử Dung lo đau đáu sư huynh nên y không hề có ý định bế quan. Sau khi y chạy về từ thành Thủ Thiên thì đi gặp vị Bùi sư huynh kia sau gần trăm năm không qua lại, kế đó y dỗ dành đại sư huynh mình đến chỗ Tô Mộc chơi còn bản thân thì chạy tới rừng độ kiếp.

Tiết Tử Dung kết được đan chưa đến trăm năm, làm gì có chuyện y sắp đến lúc vượt kiếp. Huống chi con đường từ Kết Đan đến trở thành Thánh Nhân không dễ đi.

Thánh Nhân phải có đạo tâm, kế thừa đại đạo. Mà đạo tâm ấy phải là thứ được mài giũa đến không còn góc cạnh mới được đất trời khảo nghiệm. Một kẻ Kết Đan tính vào lứa hậu sinh như y, từ sau khi tìm được thân thể Ly Tương, hai mươi năm qua y đưa người rong ruổi khắp trời nam đất bắc. Làm tròn lên cũng coi như là mài giũa nếu như y tìm được đạo tâm.

Nhưng kẻ mài giũa hai mươi năm thì làm gì có tư cách nhận khảo nghiệm từ đất trời.

Y không có tư cách được thiên quy ghé mắt nhìn, chỉ có thể chủ động tìm thiên quy.

Rừng độ kiếp đang độ hè nhưng rừng sâu vốn dĩ tự thân có sự tịch mịch âm u nên chẳng có chút nóng nực, chỉ có tiếng ve u u giữa rừng cây xanh ngắt.

Đến tận khi vào rừng, Tiết Tử Dung vẫn không hạ ô xuống.

Chiếc ô này là kiếm Tương Phùng của y, đã theo y suốt hơn trăm năm qua.

Thanh kiếm năm xưa đem về từ Yêu Châu y vẫn cất kỹ trong chiếc hộp gỗ trong túi trữ, trước sau y vẫn chỉ dùng thanh kiếm gỗ này.

Trăm năm có lẻ, thanh kiếm gỗ ấy bị thời gian và linh khí mài mòn đến nhẵn nhụi, trải qua hai lần gánh lôi kiếp cũng đã bắt đầu rục rịch có thần thức. Mà Tiết Tử Dung cũng rất bảo vệ thanh kiếm này, dùng linh khí bao bọc toàn thân nó.

Cứ như thế, y trui rèn trăm năm đã sinh ra kiếm ý, thứ mà chỉ kiếm tu mài giũa vài trăm năm mới có được.

Y cầm ô lướt qua con đường mòn nhỏ, vạt áo thêu lá trúc phất phơ hệt như đám trúc lùn sà xuống vậy nhưng y chẳng có tâm tình nhìn đến.



Đến trung tâm khu rừng, Tiết Tử Dung mới cất ô đi, bắt đầu bày trận.

Thật ra Tiết Tử Dung trong mắt đồng môn, trưởng bối cái gì cũng biết nhưng kỳ thật y chỉ giỏi có kiếm, những thứ khác đều ở mức tàm tạm nên khi bày trận, y có chút căng thẳng.

Dù đã thuộc nằm lòng trận pháp này thì khi rót linh khí vào từng vị trí và khắc phù chú y vẫn cẩn thận hết sức.

Tiết Tử Dung không cho phép bản thân mình làm sai.

Đến khi y bày trận xong, còn kém một khắc nữa là đến chính ngọ.

Trận pháp bày trên đất im lìm nằm đấy, chỉ lát nữa thôi, khi y dùng linh tuyến nối các điểm chốt lại với nhau, nó sẽ trở thành điều không tưởng của huyền môn.

Tiết Tử Dung cứ đứng nhìn trận pháp đấy, y bỗng chốc nhớ về mảnh gương vỡ mình nhìn thấy hơn trăm năm trước.

Quả thật, tương lai mà gương hồ ly soi đến chẳng sai. Tiết Tử Dung hít một hơi. Gương hồ ly không soi đến kết cục của hôm nay nhưng Tiết Tử Dung tin chắc y sẽ không sao, mà y cũng bắt buộc phải vượt qua, bởi vì bên ngoài rừng độ kiếp còn có một người ngây ngây dại dại.

Người đó chẳng ngóng trông y quay về nhưng nếu y không quay về nữa, người đó biết làm sao?

Tiết Tử Dung bỗng cười rộ.

"Mình với huynh ấy thì tính là gì?" Y nghĩ thầm.

Trăm năm qua, rất nhiều người chất vấn y, rất nhiều lần y tự hỏi.

Mà đáp án luôn bỏ ngỏ.

Y cũng không biết là gì, chỉ biết đến sợi dây buộc tóc đỏ quẩn quanh chóp mũi và mùi thuốc nhàn nhạt đủ cho y đánh đổi bất kỳ cái giá nào để tìm về sư huynh...

Cho dù là xé rách bí cảnh.

Cho dù là phạm vào đại kỵ của Ly Tương.

Thế thì tính là gì đây?

Chính Ngọ đến.

Tiết Tử Dung bước vào trận pháp.

Y cầm theo kiếm Tương Phùng trong hình dạng thứ hai đứng ở giữa trận pháp, thúc giục linh lực hóa thành linh tuyến. Linh tuyến men theo trận pháp, nối các điểm chốt phương vị lại với nhau.

Khi hai điểm đầu và cuối của linh tuyến chạm nhau, trận pháp sáng rực lên.

Rất nhanh, bầu trời đổ mây, là loại mây dấu hiệu khi có tu sĩ sắp độ kiếp.

Cả núi Thúy Vi bị động tĩnh này làm cho kinh hãi. Bầu trời này nào có phải là của tu sĩ Trúc Cơ hay sắp Kết Đan.

Lẽ nào núi Thúy Vi có thể nghênh đón vị Thánh Nhân kế tiếp?

Nhìn phương hướng mây đang tụ về là phía rừng độ kiếp, rất nhiều tu sĩ ló đầu ra nhìn nhưng chẳng ai dám chạy đến gần. Tô Mộc đang phơi thuốc trong sân cũng ngẩng đầu trông.

Hắn quay sang hỏi Ly Tương đang ngồi trên ghế dựa, đùi đắp chăn hỏi: "Không ngờ được núi Thúy Vi lại sắp có người vượt khỏi kiếp Kết Đan. Không biết là sư thúc nào?"



Kiều Trác Việt không có ở núi Thúy Vi nên Tô Mộc hoàn toàn loại sư huynh mình khỏi suy nghĩ.

"Phùng sư thúc à? Hay Lâm sư bá?" Hắn liệt kê từng cái tên.

Ly Tương vẫn ngơ ngác nhìn trời, không đếm xỉa gì đến sư đệ mình rồi thốt lên: "Đưa đệ ấy đi."

"Đưa, đưa ngay." Tô Mộc đáp chiếu lệ rồi tự hỏi tiếp, "Hay là Nguyên sư bá nhỉ?"

Ly Tương không nói gì thêm.

Đúng lúc này, cửa viện "Diệu Thủ Hồi Xuân" phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Tô Mộc ngoái đầu nhìn ra thì thấy Bùi Chi An bước vào, gấp đến chẳng kịp đóng cửa lại.

Trăm năm, có cỏ Kết Hồn mà Đông Phong Ý tặng, Bùi Chi An dán lại thần thức mình, sau đó trầy trật Dẫn Linh khi hai mươi ba tuổi, ngày thường hắn cũng ít qua lại với các sư huynh.

Vẫn là do chuyện năm đó.

Nhưng hắn cũng không gặp lại Bùi Nhu nữa. Nàng ta nhập đạo Vô Tình, bế quan từ dạo ấy.

Tô Mộc thấy sư huynh mình thì có hơi bất ngờ.

Bùi Chi An dù là đời trước hay kiếp này cũng đều ru rú ở lò luyện khí, ít khi gặp người khác, kể cả sư huynh đệ đồng môn. Mà kiếp này, người duy nhất vị sư huynh này chủ động gặp mà không được chỉ có tiểu sư đệ Thập Nhất.

Thấy Tô Mộc ngẩng đầu lên, Bùi Chi An không kịp thở đã nói ngay: "Huynh nghĩ người đang độ kiếp là Tử Dung."

"Tử Dung Kết Đan mới có bao lâu, làm sao có thể…" Tô Mộc nói được nửa câu thì im bặt. Hắn hốt hoảng theo: "Làm sao huynh biết?"

"Là huynh gọi đệ ấy về núi."

"Đệ ấy chịu nghe huynh chắc?" Tô Mộc không tránh khỏi mỉa mai.

Bùi Chi An không để ý giọng điệu của Tô Mộc, hắn ngập ngừng nói: "Huynh nói, nói năm đó nhìn thấy thân thể đại sư huynh bị kéo vào giữa trời…"

Năm đó hắn chỉ là đứa trẻ, cái gì cũng phân không rõ, nói năng cũng không rõ ràng lại thêm Tiết Tử Dung oán hận nên hắn chẳng nói gì thêm. Trăm năm qua, hắn dẫn được linh khí, lần nữa đạp vào bậc cửa huyền môn mới đem hết thảy chuyện trong quá khứ ra ngẫm nghĩ.

Có lẽ năm đó có một lớp kết giới khác, sư huynh bị kéo vào đó nên không ai tìm thấy. Mà hai mươi năm trước, trời xui đất khiến để thân thể huynh ấy tìm thấy lối ra còn thần thức vẫn bị kẹt lại trong đó.

Hắn vốn chỉ muốn dùng chuyện này để cứu vãn mối quan hệ sư huynh đệ.

Tô Mộc nghe đến đây thì hiểu cả.

Muốn xé một lớp kết giới của Thánh Nhân cũng chỉ có Thánh Nhân mới làm được. Nhưng Thánh Nhân cũng có năm bảy loại. Loại như của Tứ Thánh thì sư phụ và sư thúc còn không làm được gì. Cũng chỉ có Tiết Tử Dung cố chấp mới muốn thử.

Mà muốn thử thì ít ra sư đệ y phải vượt kiếp, trở thành Thánh Nhân.

Tô Mộc nuốt nước bọt, hắn nghĩ tới chuyện Bùi Nhiên sư huynh làm năm xưa.

Nhưng Bùi Nhiên khi đó là kiếp Trúc Cơ, lỡ sai vẫn còn cơ hội, còn Tiết Tử Dung, đó là khảo nghiệm để trở thành Thánh Nhân. Hoặc là đệ ấy vượt qua, hoặc là biến mất khỏi đất trời.

Không có lần sống thứ hai.



"Đệ đi báo cho sư phụ." Tô Mộc nói.

Loại như vượt lôi kiếp để trở thành Thánh Nhân, sâu kiến Trúc Cơ như hắn không cách nào ngăn cản hay giúp đỡ.

"Huynh trông chừng đại…" Tô Mộc quay sang chỗ Ly Tương nằm, nói tiếp mấy chữ còn lại, "... sư huynh…"

Thấy gương mặt Tô Mộc tái mét, Bùi Chi An nhìn theo hướng đó.

Chỗ Ly Tương vừa ngồi ban nãy chỉ còn trơ lại chiếc ghế và tấm chăn.

"Không kịp rồi. Đệ tìm sư phụ, huynh đi tìm sư huynh."

Bên trong rừng độ kiếp, tia sét tím đầu tiên đã giáng xuống.

Tu sĩ núi Thúy Vi, không, tu sĩ cả Tứ Địa đều sợ ngây ra, tập trung nhìn về phía mây độ kiếp tụ về.

Đã lâu rồi, Tứ Địa không xuất hiện Thánh Nhân nào cả nên ai nấy đều chờ mong cảnh tượng sét đỏ ánh tím giáng xuống, chờ mong sự kiện trọng đại này nhưng khi thấy tia sét cảnh báo đầu tiên giáng xuống mang sắc tím thuần, ai nấy đều kinh hãi.

Thế gian này có người to gan tày trời dám dùng trận pháp gọi lôi kiếp của Thánh Nhân sao?

Mà Tiết Tử Dung gan to tày đình lúc này đang đứng giữa pháp trận, y miết ngọc bài đầy vết nứt chằng chịt trong tay, thản nhiên nhìn tia sét dò đường đánh xuống ban nãy.

"Tương Phùng…" Tiết Tử Dung lẩm bẩm, "Đệ muốn gặp lại huynh." Y vừa nói vừa đưa tay miết chữ "Phùng" trên ngọc bài đó.

Năm đó, khi kết giới do chính Ly Tương lập từng cái một tan rã, ngọc bài của hắn cũng nứt toạc, được Ly Nguyên Thượng nhặt về, về sau thì Tiết Tử Dung giữ nó.

Tiết Tử Dung biết được, cái tên y nhìn thấy khi đến tháp ngọc bài năm đó đúng là tên thật của đại sư huynh mình.

Sư huynh hắn họ Ly, nhưng tên lại là Tương Phùng.

Mà Ly Tương thần trí không trọn vẹn theo bản năng của thân thể cất lên bước thấp bước cao đi về phía rừng độ kiếp. Hắn đi dăm bước, khi thì ngã xuống hố tuyết, vấp phải bậc thang, lúc lại bị vướng nhành cây ven đường, ngã dúi xuống đất. Hai bàn tay hắn trầy trụa, khuôn mặt cũng đầy vết xước, nhưng mỗi một lần ngã xuống, hắn lại đứng lên, nương theo ánh mắt không có tiêu cự đi về phía trước.

Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đưa đệ ấy đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK