“Không cần phải sợ, ngoài kia vẫn còn một vị quan lớn đến từ kinh thành.”
“Tim gan của hắn tốt hơn nhiều.”
Tư Đãi giáo úy kinh hãi giận dữ, đột ngột quay đầu lại nhìn.
Tỳ nữ khi nãy, đầu bếp, ông lão bán rau, phu tử dạy học, còn có người đàn ông mặc quan phục, tất cả đều đang lạnh lùng đứng sau lưng hắn. Chen chúc đông đúc, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Hơn một trăm người trong nhà này, không ngờ tất cả đều biến thành da người.
…
Tư Đãi giáo úy đứng bên cạnh Vệ Uyên, bình tĩnh lên tiếng:
“Cuối cùng vào lúc ta giết chết Điền phu nhân kia, lại phát hiện bên dưới tấm da đó đã hoàn toàn rỗng tuếch, chẳng qua chỉ là một túi da mà thôi. Họa Bì thật sự đã biến mất tăm. Có lẽ trước khi bị ta phát hiện ra sơ hở, ả ta đã chạy trốn rồi.”
“Dị vật của thế gian là yêu, linh tính của vạn vật là tinh, linh hồn bất tán là quỷ, sự vật khác thường là quái.”
Hắn chậm rãi thầm thì, nhìn về phía Vệ Uyên:
“Sau này ngươi hãy nhớ kỹ, nếu gặp phải loại quỷ tinh ranh, tùy theo từng trường hợp khác nhau mà chọn cách tiếp xúc.”
“Thân là Tư Đãi giáo úy, hễ gặp được hai bộ phận yêu và quái thì phải giết chết. Nhất là những loại yêu giả trang thành con người. Tất cả những quái vật có thể biến thân đều không được bỏ qua.”
“Khác thường là yêu, dị thường là quái.”
“Người do yêu quái biến thành, bản tính vốn đã trái ngược với con người. Mỹ thực trong miệng chúng ta, vào miệng bọn nó thì giống như bùn nhão lá khô. Mà đối với chúng, máu thịt con người lại là thứ thơm ngon lạ thường. Lòng nhân từ biểu hiện ra bên ngoài này chẳng qua chỉ là một phần người cuối cùng còn sót lại mà thôi.”
“Nhưng loại lòng tốt này giống như cây mất gốc, nước mất nguồn, theo thời gian qua đi sẽ không ngừng biến mất.”
“Mà lệ khí hung tính của yêu quái ngược lại sẽ càng ngày càng tăng.”
“Nếu như có người báo oan, chúng ta ắt sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho họ. Nhưng thứ ta cần thương hại và che chở là những người chết oan uổng, chứ không phải những yêu ma được sinh ra bởi chấp niệm của người chết. Bản thân bọn chúng…”
Giọng nói của Tư Đãi giáo úy dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Vệ Uyên.
“Không cùng chủng tộc với chúng ta, chém chết không tha!”
“Ba thước trên lưỡi kiếm của ta và ngươi, đó là nhân gian trong sạch, tuyệt đối không có chỗ cho tư tình cá nhân!”
Giọng nói của Tư Đãi giáo úy tan biến.
Những lời người Tu Nguyệt cần phải truyền lại cho người đời sau đã nói xong.
Vệ Uyên lại có chút thất thần, sau đó lập tức cảm thấy căng thẳng.
Tội ác của Họa bì, đã khiến cho hơn trăm người bị ăn hết ruột gan, trở thành bộ da rỗng không!
Còn ngay tại thời cổ đại khi các tu sĩ đang Họat động mạnh mẽ.
Nếu như để cho loại yêu quái thần bí đã thất lạc nhiều năm này bỗng nhiên tràn lan Họat động ở thời hiện đại, chắc chắn sẽ gây ra khủng hoảng ác liệt hơn quá khứ rất nhiều, đúng vào lúc này, bỗng nhiên Vệ Uyên cảm thấy lạnh sống lưng, con đường hư ảo tồn tại trước mặt anh đột nhiên trở nên hết sức chân thực.
Anh xuất hiện ở trước cổng dinh thự nhà họ Lưu.
Trước mặt là khuôn mặt của cô gái họ Điền năm đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ.
Đằng sau là hơn trăm con Họa bì nô. Nếu như vừa nãy Vệ Uyên chỉ là khách qua đường, xung quanh chỉ là một bức tranh, thì bây giờ anh đã bước vào trong bức tranh đó.
Vệ Uyên nhìn ngó xung quanh, cảm nhận địch ý rất rõ ràng, hít sâu một hơi, rút kiếm ra.
Nguyệt Lộ lưu ảnh, Tu Di huyền cảnh, nếu đã có một thứ đồ tốt như vậy, chắc chắn Tư Đãi giáo úy sẽ không để lãng phí chúng.
Lúc truyền lại kinh nghiệm cho vãn bối, có thể để họ trải nghiệm thêm một trận chiến đẫm máu, chẳng phải chuyện tốt sao?
Có điều lòng tốt của tiền bối, đối với Vệ Uyên mà nói thì không phát huy được tác dụng, những Tư Đãi giáo úy oanh liệt trên lịch sử, dùng hết sức để khống chế quái lực loạn thần đảm bảo chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, một hậu nhân còn không bằng sứ giả bắt yêu lại có được lệnh bài Ngọa Hổ.
Đối đầu với hai con Họa bì, và hơn trăm Họa bì nô dàn trận hết sức phô trương, Vệ Uyên cầm trong tay thanh bát diện Hán kiếm mạnh mẽ chém ngang, nhưng cơ thể lại lăn nhanh về phía sau, lúc đứng dậy lưỡi kiếm lại điên cuồng chém loạn, đây gọi là thủ pháp Cổn địa đao, đôi mắt lại nhanh nhẹn lướt nhìn xung quanh, tìm vị trí lùi về.
Khoảng thời gian này Vệ Uyên thường điều khiển quân hồn Thích gia quân, muốn học hết những kinh nghiệm chinh chiến của người đời trước, mặc dù vẫn không thể so được với đối phương, nhưng cũng học được không ít, ít nhất khi bị vứt vào chiến trường cổ đại, lỡ không may rơi vào tình huống xấu vẫn có thể nhặt được cái mạng về.
Trên chiến trường, lấy sức một người đánh nhiều người là chuyện rất không khôn ngoan.
Khống chế nhịp độ, kéo dài khoảng cách.
Chú ý phía sau, không được để đối phương có cơ hội bao vây.
Có thể đánh với một vài tên địch, nhưng tuyệt đối phải tránh trường hợp bất lợi bị công kích cùng một lúc.
Những kinh nghiệm được truyền tải bằng văng tự nhanh chóng được thực nghiệm trong thực chiến, thanh bát diện Hán kiếm trong tay càng đánh càng nhanh nhẹn dứt khoát, Vệ Uyên âm thầm cảm thán một câu, cũng may đối thủ trong Nguyệt Lộ lưu ảnh đều là yêu quái hình người, nếu không thì kĩ thuật bà kinh nghiệm chinh chiến trên chiến trường của người xưa chưa chắc đã có tác dụng.
Nhờ lối di chuyển linh động, liên tục vừa đánh vừa lùi, Vệ Uyên trong vòng vây tiêu diệt được ba con Họa bì nô, không nhớ đã chém bị thương bao nhiêu con chỉ có điều những con Họa bì nô kia như những con rối, không biết đau đớn, liên tục tấn công anh, đến cuối cùng Vệ Uyên vẫn bị chúng khống chế tay chân, tước đi bội kiếm.
Vệ Uyên vẫn đang giãy giụa, một bóng trắng xẹt qua.
Con Họa bì kia lao tới với tốc độ kinh người.
Vệ Uyên cắn rách đầu lưỡi, máu ở đầu lưỡi túa ra, là máu Chí Dương của Tư Đãi giáo úy, những con Họa bì nô xung quanh kêu thảm lui ra, con Họa bì cô gái nhà họ Điền kia cũng bị bắn lên mặt, thét lên một tiếng thảm thiết, Vệ Uyên rút ra thanh đoản kiếm đeo ở bên hông, xoay người lăn trên mặt đất, cùng lúc đó lật tay cầm chặt kiếm, mạnh mẽ chém ngang.
Cảm giác lưỡi kiếm chém ngang da thịt rất rõ ràng.
Vệ Uyên khẽ thở phào một hơi.
Sau đó cảm thấy đau thấu tim gan.
Thanh đoản kiếm anh cầm trong tay đã chém rơi đầu cô gái họ Điền.
Nhưng không có tác dụng gì.
Cô gái họ Điền giang hai tay ra, bóp chặt cổ anh, cơ thể mềm mại của ả dán chặt vào nguời anh, sương sườn của ả giống từng thanh từng thanh kiếm trắng, xuyên qua lớp da của ả, đâm vào lồng ngực Vệ Uyên, xuyên qua tim gan, phèo phổi, rồi chui ra từ sau lưng anh, sau đó lại rút về, trở về lại dáng vẻ bình thường ban đầu.
Răng rắc, răng rắc.
Xương cột sống của Vệ Uyên bị tám chiếc xương sườn khác đâm xuyên, bẻ gãy.
Mất đi ý chí.
…