Dần dần, Vệ Uyên có một loại ảo giác.
Mặc dù là mình đang mở miệng nói chuyện với hai ông bà, nhưng mà bản thân mình lại chẳng qua chỉ là người đứng xem mà thôi, anh ngồi ở chỗ này, là một người khách qua đường lặng yên ngồi nhìn một nhà ba người đã lâu không gặp kia, người con gái quan tâm hai ông bà, bởi vì ông Đổng hình như hơi cố chấp nên phàn nàn lại, giống như là không chịu nhận mình đã già làm cho cô gái có hơi sốt ruột tức giận.
Anh bưng ly nước lên uống một ngụm, hơi lùi ra sau ngồi ở trên ghế sa lon.
Vẻ mặt yên tĩnh, “nhìn” một màn này.
Đồng hồ treo trên vách tường vang lên âm thanh ting ting, cuộc trò chuyện này dừng lại.
Đã là hơn sáu giờ chiều.
Cuộc trò chuyện dường như vẫn còn chưa đủ thỏa mãn.
Hai vợ chồng Đổng Đồng Văn đều cảm thấy hơi kỳ lạ, bọn họ cũng không phải là loại người sẽ nhiệt tình với người lần đầu tiên gặp mặt như vậy, nhưng mà không biết tại vì sao, hôm nay luôn có cảm giác muốn nói nhiều lời hơn một chút, không có chút cảm giác xa lạ nào đối với chàng trai trước mặt này, thật giống như là đã quen biết từ lâu vậy.
Đổng Đồng Văn đứng dậy, giữ lại nói:
“Đã trễ vậy rồi, hay là Tiểu Vệ cháu cũng đừng về nữa, hôm nay ở lại đây ăn bữa cơm đạm bạc nha.”
Vệ Uyên cười nói: “Được thôi ạ.”
“Cháu có nghe A Vũ nói, tay nghề của chú và dì là tuyệt vời nhất, hành lá cuộn thit heo, tôm chiên dầu, còn có sủi cảo nhà làm, mì sốt tương mè, cháu nghe cô ấy nói rất nhiều lần, đã thèm từ rất lâu rồi, hôm nay khó có được một lần tới đây, nhất định là phải ăn cho đã ghiền.”
Đổng Đồng Văn cũng hiếm hoi nở nụ cười: “Cháu giống y như A Vũ, tham ăn.”
Vệ Uyên, hay phải nói là Đổng Vũ, cùng đi mua thức ăn với ba mẹ mình.
Vệ Uyên cũng giúp đỡ làm chút việc vặt.
Đổng Vũ ngồi ở trên ghế sa lon, ngơ ngác nhìn ba người bên kia đang bận rộn.
Cuối cùng thì bày ra một bàn đầy đồ ăn, ba người, lại có bốn bộ bát đũa, theo thói quen Đổng Đồng Văn vẫn đặt món tôm chiên dầu xuống trước một bộ bát đũa, sau đó mới sửng sốt một chút, dụi dụi vành mắt, nói khẽ: “Quen rồi, A Vũ thích ăn cái này nhất...”
“Cất bộ bát đũa này đi.”
Vệ Uyên lắc đầu, cười nói: “Để đây cũng được.”
“Ừ.”
Ba người ngồi xuống, Đổng Vũ cũng ngồi ở kia trước bộ bát đũa kia.
Một bữa cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, giống hệt như mỗi bữa cơm bình thường trong quá khứ.
Sau khi ăn xong, Vệ Uyên đứng dậy chào tạm biệt, anh cười cười gói mỗi loại đồ ăn một phần mang về, vợ chồng nhà họ Đổng tiễn anh đến cửa sau đó mới đi dọn dẹp bát đũa trên bàn, Đổng Vũ đứng ngoài cửa, ra sức lau khô nước mắt rồi lại quay về phía ba mẹ mình, trên khuôn mặt nở nụ cười xán lạn, phất phất tay:
“Ba, mẹ, con đi nha.”
Vợ chồng nhà họ Đổng vợ chồng không có phản ứng, vẫn thu dọn đồ đạc, khẽ trò chuyện với nhau.
Người trần mắt thịt, trừ phi có thượng thần nhập thân, nếu không thì sẽ không thể nhìn thấy quỷ vật, không nghe được âm thanh của quỷ.
Hốc mắt Đổng Vũ ửng đỏ, quay người rời đi.
Mẹ Đổng đang thu dọn bát đũa trong phòng hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cổng:
“Lão Đổng, vừa rồi, ông có nghe thấy tiếng con gái mình không?”
Động tác của Đổng Đồng Văn dừng một chút, sau đó nói:
“Có thể là bà đã nghe nhầm rồi.”
“Chúng ta cũng đều già cả rồi.”
Vệ Uyên dựa vào cửa chống trộm, nhìn Đổng vũ xuất hiện ở bên cạnh, oán khí và chấp niệm ở trên người dường như là đã tiêu tan hết. Anh đưa tay dùng thuật khu quỷ thu hồn phách của cô về, nhìn thoáng qua nhà họ Đổng, nhấc cây dù đen đặt ở cạnh cửa kia lên, quay người cất bước rời đi. Dù đen trong tay nhẹ nhàng gõ trên bậc thang.
Người trần mặt thịt, không thể nhìn thấy quỷ vật, không nghe được âm thanh của quỷ.
Nhưng, nếu là người mình yêu thương nhất...
...
Vệ Uyên mua một cái hộp cơm giữ nhiệt lớn rồi bỏ đồ ăn vào.
Sau đó anh ngồi chuyến tàu cao ốc cuối cùng về tới nhà bảo tàng ở Tuyền thành, sau đó đem mấy món đồ ăn vẫn còn ấm này đặt lên bàn, chấm máu vẽ phù chú, tay làm Tam Sơn chỉ, nói khẽ: “Lãnh lãnh cam lộ thực, pháp vị thực vô lượng, khiên hòa lưu thất trân, minh minh hà sở ải, thụ thử pháp ẩm thực, thăng thiên đăng Tử Vi, phúc đức cao nguy nguy, cung thực kim thanh tịnh...”
Chú thực pháp cam lộ của Đạo môn.
Quỷ vật linh thể, chỉ có thể ăn thức ăn đã được biến thực.
Vệ Uyên ngồi xuống.
Mà Đổng Vũ dường như đã tán hết oán khí đang ngồi trước mặt anh, hình dáng tướng mạo giống hệt như lúc đang còn sống vậy.
Cô ăn liền mấy miếng tôm chiên dầu, lại ăn thêm những món ăn khác, dụi dụi mắt, nhẹ giọng cười nói:
“Quả nhiên dầu vẫn nhiều như vậy, ở Giang Nam không thể nào tìm được loại thức ăn giống như thế này được, sủi cảo là thịt heo rau cần, cũng ngon...”
“Anh Vệ, đồ ăn của nhà chúng tôi thật ra rất bình thường đúng không?”
“Nhưng mà, với tôi mà nói, không có gì có thể ngon hơn những thứ này...”
“Trong món mì sốt tương mè này, thứ quan trọng nhất chính là tương mè, sau đó chính là dầu hoa tiêu, sau khi chiên xong dầu hoa tiêu thì vớt ra rồi thả một con tôm vào, đổ xì dầu lên, lấy một cái tô lớn, sau khi nấu xong mì sợi thì thả vào tô, thêm chút đi dưa leo thái sợi, đậu phộng giã nát, trộn chung lại, thật sự rất đã tai...”
Vệ Uyên nghe cô ấy nói chuyện, sau đó nâng ly trà lên, hơi ngửa cổ uống trà.
Giọng nói của cô gái càng lúc càng mơ hồ, rốt cục không thể nghe thấy được nữa.
Một âm thanh khẽ vang lên, đũa rơi trên bàn.
Vệ Uyên chậm rãi buông ly trà xuống.
Đối diện đã không còn người.
Quỷ nước lại gần bên cạnh, nhìn nhìn chỗ mà Đổng Vũ vừa mới biến mất, hiếm khi có chút thổn thức: “Đây chính là cái gì mà siêu độ vãng sanh đó hả? Vệ lão đại, ngài nói xem trên đời này thật sự có có âm tào địa phủ, còn có cái gì luân hồi gì gì đó thật chứ?”
Vệ Uyên nói: “Có lẽ là có, tôi cũng không biết nữa.”
Quỷ nước nghe xong thì nghiêm túc gật đầu, nói:
“Cũng phải, dù sao thì ngài cũng chưa từng chết bao giờ.”
Vệ Uyên trêu ghẹo nói:
“Nếu như ngươi có hứng thú như vậy, vậy có muốn thử một chút hay không, có lẽ ngươi cũng có thể đi đến địa phủ gì đó để nhìn thử coi xem.”
“Đến lúc đó trở lại nói cho chúng ta biết, dưới đó đến cùng là như thế nào.”
Quỷ nước nghiêm túc suy tư, sau đó ngẩng đầu hỏi:
“Dưới đó có gì vui không?”
Vệ Uyên nhịn không được bật cười, không hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn nhiều, đứng lên nói: “Không biết, có thể là có, cũng có thể là không có, được rồi, thu dọn pháp thực trên bàn đi, ta sẽ làm cho các ngươi một phần pháp thực nữa, muốn ăn cái gì?”
Một đám quỷ vật cực kỳ hưng phấn, quỷ nước đè binh hồn Thích gia quân lại, giơ tay lên nói:
“Muốn mì tôm, hai trứng một xúc xích!
Vệ Uyên ngạc nhiên, bật cười đáp ứng.
Trong lúc anh đang chuẩn bị pháp thực, giày thêu đỏ bên kia lại nhảy ra, bật máy tính lên, thuần thục đăng nhập vào tài khoản, mở một chương trình trực tiếp ra, là kênh livestream ẩm thực của Chương Việt, một đống ma quỷ trông mong mà nhìn vào hình ảnh Chương Việt đang ăn trên màn ảnh giống như là quỷ đói đầu thai vậy, nhanh chóng cắn xé đồ ăn sau đó nuốt hết đống thịt cá kia nuốt hết xuống bụng.