Dùng máu viết bùa Phá Sát Tru Tà lên trên lưỡi kiếm.
Máu của anh có chứa pháp lực, lại có chú linh thần thông, bùa chú trên mũi kiếm lập tức sáng lên.
Chợt mạnh mẽ chém ngang.
Cốt nữ còn muốn vùng vẫy, nhưng bởi vì xương đùi đã bị chặt đứt, không kịp trốn tránh, đã bị chém bay đầu.
Sợi thần hồn mang chấp niệm cuối cùng cũng tan biến, thần thông diệt quỷ của Vệ Uyện tự nhiên vận chuyển, anh dường như thấy được vẻ oán hận điên cuồng của một cô gái vào lúc hấp hối. Nỗi hận với gã lười họ Lý đã đánh chết mình, hận người phụ nữ đã hoán đổi thân xác với mình, thậm chí là hận cả cha mẹ mình.
“Người trần mắt thịt, lẽ nào cũng chỉ nhìn thấy được mỗi một tấm da thôi sao!”
Cô gái thảm thiết kêu lên, sau đó chậm rãi tan biến.
Các loại quá khứ, cốt nữ oán hận, yêu ma điên cuồng, người phụ nữ xấu xí mập mạp bị đánh chết, cuối cùng cũng tan hết thành mây khói. Trước mắt Vệ Uyên lại hiện lên cảnh tượng quá khứ bên trong Nguyệt Lộ lưu ảnh, hình ảnh cô con gái út nhà họ Điền cho người đàn bà Lý thị ăn, hiện lên gương mặt không chút nhăn nhó như trước đó.
Thế sự vô thường.
Vệ Uyên tra kiếm vào vỏ, thở dài một tiếng, muốn niệm một đoạn Hướng sinh chú, nhưng lại không biết chú văn, chỉ đành phải từ bỏ.
Châu Di ngẩng đầu, nhìn thấy Vệ Uyên đang thu kiếm, trên gương mặt hiện lên một chút thương tiếc thở dài.
Giống như thấy người quen đi đến bước đường cùng vậy.
Vệ Uyên xoay người, mở miệng giải thích: “Tôi đã từng xem qua câu chuyện của cốt nữ này ở trong điển tịch.”
“Khi ấy sau khi cô gái nọ cầu xin tha thứ xong thì được tha chết. Mười mấy năm sau đó, nàng ta đã gây ra rất nhiều sát nghiệt.”
“Về phần tất cả những câu liên quan đến Hổ Quân, lời nói của yêu nghiệt, sẽ có mấy phần đáng tin đây?”
Châu Di và thanh niên nọ gật đầu đồng ý.
Sau đó đưa Vệ Uyên trở về nhà bảo tàng, những phần tiếp theo thì không cần đến sự trợ giúp của Vệ Uyên nữa. Lúc chia tay, thanh niên kia cung kính hành lễ với anh, nói: “Vô cùng cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối khi nãy.”
Lần đầu tiên Vệ Uyên bị người khác gọi là tiền bối, cảm giác hơi kì quái.
Bởi vì biết bọn họ còn bận việc, cho nên anh cũng không mời họ vào trong ngồi đôi lát.
Châu Di và thanh niên nọ xoay người đi thẳng ra ngoài.
“Sao cậu lại…cung kính với anh ta như thế?”
Giọng của Châu Di hơi ngưng lại đôi lát, tìm một từ hợp lý để hình dung.
Thanh niên im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Cô còn nhớ lời mà cốt nữ kia nói không?”
Châu Di bật cười: “Cậu tin thật à.”
Thanh niên thở dài một tiếng, phức tạp nói: “Tôi cũng không tin, nhưng mà, thứ mà chủ nhân nhà bảo tàng kia sử dụng chính là Huyền Nguyên kiếm pháp của Long Hổ sơn chúng tôi. Trong sơn môn chỉ lưu lại tập tư liệu nhận dạng, phương pháp vận công vận kình, vốn dĩ đã thất truyền, vả lại ước chừng cũng đã thất truyền hơn một ngàn hai trăm năm rồi…”
Một ngàn hai trăm năm?!
Biểu cảm trên gương mặt Châu Di ngưng trệ, theo bản năng cùng vị thanh niên nọ xoay đầu lại, nhìn về phía nhà bảo tàng bình thường đến không thể bình thường hơn kia.
Đột nhiên không biết phải nói gì.
***
Vệ Uyên tìm trong nhà bảo tàng mất nửa ngày trời, cuối cùng mới tìm được một chiếc hộp gỗ có kích thước phù hợp.
Trở tay lấy ra một chiếc kéo sắt màu đen, đầu tiên quấn một vòng vải đỏ xung quanh cái kéo, sau đó mới cẩn thận đặt nó vào trong chiếc hộp gỗ. Cầm lá bùa trừ tà xin được ở chỗ Châu Di dán thẳng lên trên hộp, đậy nắp hộp lại. Cuối cùng trích một giọt máu nhỏ lên tấm bùa vàng nọ, cưỡng chế thi hành chú linh phong ấn, lúc này mới thở phào một hơi.
Chiếc kéo sắt này là vật âm mà cốt nữ đã dùng để hại người.
Từ thời cổ đại đến nay, ít nhất đã có hơn một trăm người bị cái kéo này xẻ bụng, lột da. Tính đến hiện tại, cũng không biết rốt cuộc nó đã hãm hại bao nhiêu sinh mạng, hung khí và sát khí bao phủ dày đặc trên thân kéo. Khác với đôi giày thêu đỏ bị tiêu tan lệ khí trước đó, đây là thứ thật sự sẽ chủ động hại người.
Tạm thời Vệ Uyên không biết phải hủy nó như thế nào, giao cho Châu Di và thanh niên kia thì lại cảm thấy không đáng tin cho lắm. Suy nghĩ đắn đo một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn quyết định mang về, dùng máu của mình để áp chế tà vật này. Cốt nữ đã chết thật rồi, chiếc kéo sắt này được cất vào trong hộp gỗ.
Nghĩ ngợi đôi lát, anh lại dán bùa trừ tà lên cửa sổ trên vách tường, khắp bốn phía trong căn phòng này, chỗ nào cũng có một tấm bùa.
Lúc này anh mới lấy lệnh bài Ngọa Hổ ra, đặt lên tờ giấy trắng.
Nương theo âm thanh vù vù trầm thấp, trên mặt giấy lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh Sơn Quân.
Hình ảnh vị thần linh chủ quân uy nghiêm, quan lại phục tùng đứng đằng sau cùng với hai tỳ nữ cầm đèn ở phía trước đều vô cùng sống động.
Nhưng vào ngay lúc này lại đột nhiên xảy ra biến hóa khác thường.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được, chỗ tỳ nữ cầm đèn góc bên trái trên bức tranh bỗng hiện ra vết loang màu giống như tờ giấy bị lửa đốt cháy xém, phát ra ánh sáng vàng nhạt. Qua một chốc lại ảm đạm trở lại, trở về màu sắc ban đầu. Nhìn qua giống như bức vẽ Sơn Quân rực rỡ chân thật này đột nhiên bị bỏ trống một khoảng, cực kỳ không cân xứng.
Mà sau khi ánh sáng trên bức tranh biến mất, ở phía bên dưới thị nữ lại hiện ra một hàng chữ được viết theo lối chữ Lệ.
Điền thị nữ, yêu quái Họa Bì, đã chém chết.
Dòng chữ Lệ màu máu quẹt ngang qua kia, chỉ rõ kết cục của yêu quái này.
Họa Bì này hơn hẳn Họa Bì nô mà Vệ Uyên đã từng gặp, còn mạnh hơn cả con tiểu quỷ rình mò anh lúc trước rất nhiều. Nhưng Vệ Uyên vẫn chưa nhận được chút công trạng nào. Anh nhìn vào hồ sơ, trong lòng hiện ra một phỏng đoán. Nếu như là tỳ nữ của Sơn Quân, vậy thì e rằng sau khi giết hết những con đại yêu trong bức tranh này xong mới có thể tổng kết công trạng.
Hơn nữa, thu hoạch hẳn là sẽ rất hậu hĩnh.
“…Sơn Quân, thuộc quan, tỳ nữ bên phải.”
Ngón tay Vệ Uyên lướt qua từng chỗ trên hồ sơ.
Anh hơi tò mò, bản ghi chép của tỳ nữ phía bên phải ghi là đã bị giết chết, nhưng tại sao hình vẽ của cô ta vẫn còn hiện trên bức tranh?
Trong lòng xuất hiện nghi ngờ, Vệ Uyên rút kiếm, chém đứt cuộn tranh, linh tính trên bức tranh cũng từ từ tiêu tán.
Mãi cho đến khi khí tức trên đó biến mất, chắc chắn sẽ không hấp dẫn quỷ vật tìm đến rình mò, lúc này anh mới gỡ lá bùa trên cửa xuống, đi ra ngoài.
Nên nấu cơm rồi.
Suốt chặng đường đuổi giết Họa Bì, tinh thần vốn dĩ đã hao tổn rất nhiều.
Tuy rằng thời gian huyết chiến ngắn, nhưng lại cực kỳ hao tâm tổn sức.
Anh đã đói muốn điên rồi.
Vệ Uyên vừa luộc thịt heo, vừa nhìn về phía trước sô pha.
Một nhóm quỷ đang chụm đầu vào xem máy tính.
Lộp cộp lộp cộp.