• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái khe hẹp chậm rãi khép kín rồi biến mất.

Mấy bóng dáng kia hóa thành hình người, quan sát nhân gian Thần Châu đã lâu không thấy, trên khuôn mặt đều có vẻ say mê, bọn họ đến từ chính thị tộc Cùng Kỳ, thủ lĩnh cầm đầu chậm rãi nói: "Đừng lãng phí thời gian, dựa theo ý chỉ, chúng ta phải tìm được thần tử của Vũ Vương năm đó, sau đó truy bắt hắn trở về."

Một Cùng Kỳ trong đó hóa thành thanh niên dáng người gầy yếu, hắn liếm môi, nói:

"Hiếm khi được đến nhân gian một lần."

"Không ăn một chút thức ăn mặn thì sao mà được?"

Thủ lĩnh trong đó lắc đầu, nói: "Đừng gây rắc rối."

"Nếu khiến cho tên sử quan kia chạy mất, cả ta và ngươi đều không gánh nổi trách nhiệm."

Thanh niên cười một tiếng, trong mắt có vẻ khác lạ, nói:

"Chẳng phải không động đến Thần Châu là được rồi sao?"

"Ở đây không chỉ có tướng lĩnh và quân nhân cửa khẩu của Thần Châu."

"Còn có người của một quốc gia khác."

Vẻ mặt tên đàn ông vạm vỡ dẫn đầu chợt sững ra.

Nhìn thấy thủ lĩnh đã động lòng, thanh niên kia lại ân cần thuyết phục: "Bây giờ chúng ta mới quay lại từ Sơn Hải gới, biết bao nhiêu năm chỉ có thể ăn vài con dã thú bình thường, vất vả mới trở lại nhân gian, dù sao cũng phải ăn mặn một lần, để cho thực lực của chúng ta khôi phục hẳn, như vậy mới có thể làm xong chuyện được, đến lúc đó chúng ta lấy nhiều đánh ít, có thể hợp sức kết trận, tên đầu bếp kia còn có thể chạy trốn sao?"

"Không phải chỉ là một miếng thịt trên thớt thôi ư?"

Mấy câu nói cuối cùng đã thuyết phục được thủ lĩnh kia.

Hắn chậm rãi xoa cằm, nói: "Quay trở lại lúc mặt trời ban trưa."

Đám con cháu Cùng Kỳ mừng rỡ, đều ngẩng đầu gào thét, hóa thành hình thể ban đầu, trong nháy mắt đã đi xa.

Bọn chúng vốn là thú dữ bị quân vương của Thần Châu cổ đại xua đuổi.

Mấy ngày sau, ban đêm.

Ở thành phố gần chỗ tiếp giáp giữa đại địa Tề Lỗ và Đường Giang Nam.

Thủy Hoàng đế đi trên con đường lớn hiện đại hóa.

Bên cạnh là cha con Vương Tiễn.

Cùng với Vệ Uyên, Vương Tiễn mặc một bộ quần áo màu xám, ăn mặc hệt như một đại sư tướng số bày quán ở ven đường, chỉ là vị đại sư này vẻ ngoài oai phong, tuy rằng đã già, nhưng khí độ nghiêm nghị, chính là dạng đại sư có thể dùng một đấm đánh chết người.

Vương Bí dáng người cao lớn, ước chừng hai mét, mặc tây trang màu đen, đeo cả mắt kính.

Hóa đơn được gửi thẳng đến nhà họ Vương.

Lão tướng quân Vương Tiễn bày tỏ, sau này nếu Vệ Uyên có gì cần tiêu xài, không cần phải khách sáo, cứ gửi thẳng hóa đơn đến Lang Gia Vương thị là được. Vệ Uyên ngớ người, lão tướng quân nhìn thoáng qua Doanh Chính, nói: "Đây là lời bệ hạ nói, hóa đơn của bánh ngọt."

Vệ Uyên kinh ngạc bởi sự hào phóng của Vương Tiễn.

Anh cảm thán: "Bệ hạ nói tướng quân ngươi là lão hồ ly, quả nhiên không sai."

Nếu nhận lời, như vậy sau này Lang Gia Vương thị thật sự gặp phải nguy hiểm gì, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, mà còn một tầng nghĩa sâu xa hơn, với mối quan hệ đồng nghiệp kiếp trước và trùng phùng kiếp này, nếu Lang Gia Vương thị thực sự gặp nguy hiểm, vốn anh vẫn sẽ ra tay, Vương Tiễn đã biết tầng nghĩa này, lại còn muốn cho anh một lợi ích lớn như vậy.

So sánh với vị danh tướng bất kể là trên triều đình hay trên chiến trường đều tung hoành một phương như vậy.

Vệ Uyên cảm thấy bản thân mình thật sự là đầu sắt.

Lão tướng chỉ nở một nụ cười, cũng không nói gì thêm.

Cuối cùng Vệ Uyên vẫn khéo léo từ chối cái giá đưa ra cực kỳ cám dỗ này, chỉ muốn một bức "Lạc thần phú" do Vương Hi Chi sao chép, bên trên chỉ có mấy câu "Nàng ấy, nhẹ nhàng như chim bay, uyển chuyển như rồng lượn, phảng phất như trăng khuất bóng mây, phiêu diêu như tuyết lồng trong gió", viết cực kỳ phóng khoáng, lão tướng kinh ngạc, rồi sau đó cười hỏi:

"Uyên tướng quân đời này lại có người trong lòng?"

"Năm đó nhà họ Vương ta và nhà họ Mông cũng từng có con gái trong tộc muốn gả cho ngươi, ngươi lấy lý do thiên hạ chưa bình mà từ chối, chà… lão phu còn tưởng Uyên tướng quân không có lòng dạ yêu đương, không ngờ tới, hai ngàn năm sau lại thông suốt, hiếm thấy hiếm thấy."

Hai ngàn năm, thông suốt…

Lão tướng quân, ta hoài nghi ngươi đang cố ý.

Khóe miệng Vệ Uyên co rút, đang muốn mở miệng.

Vương Tiễn đã cười hỏi:

"Chu Mục Vương trước kia từng thả ngựa tiến về Tây Côn Luân, người khống chế xe ngựa chính là tổ tiên của Đại Tần, ngày đi ba vạn dặm… Trong Lang Gia Vương thị cũng không thiếu bút tích gốc của Vương Hi Chi, ngươi lại cố tính lựa chọn bức chữ này, chẳng lẽ người trong lòng của tướng quân, cũng là người như trăng khuất bóng mây, tuyết lồng trong gió giống như Thiên nữ sao?"

Vệ Uyên không đáp.

Lão tướng quân nhận được đáp án, vuốt râu cười to.

Hai ngày này ông ta và Vệ Uyên giao lưu học hỏi về kiếm thuật, trong khoảng thời gian ngắn, quan hệ trái lại còn tốt hơn cả kiếp trước.

Cũng có lẽ là vì thân này từ lâu đã như ảo ảnh trong mơ, đã không còn khoảng cách từ tước vị và thân phận, không còn là thân vệ của Đế vương và triệu hầu của Đại Tần. Còn Vương Bí vẫn chỉ yên lặng, lúc rãnh rỗi sẽ kéo Vệ Uyên mô phỏng chỉ huy quân ngủ để giao lưu, có điều bình thường Vệ Uyên đều bị vị danh tướng này chà đạp.

Vương Bí cứ thấy tiếc nuối, nói:

"Đáng tiếc."

"Ngươi thích hợp làm chiến tướng xông trận chém giết, nhưng không phải là đại soái có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã."

Nhưng hắn lại an ủi: "Có điều cũng không phải là không có thuốc chữa."

Vì thế mấy ngày nay Vệ Uyên đi tuần phía đông cùng với Thủy Hoàng đế, đều bị hai vị danh tướng Đại Tần lôi kéo đi huấn luyện, bất kể là Vũ Thành hầu tinh thông kiếm thuật thương pháp, từ lâu đã thành bậc thầy của một thế hệ, hay là Vương Bí tự mình dẫn quân diệt tứ quốc, đối với Vệ Uyên mà nói, đều là tiến bộ cực lớn, cũng là nỗi khổ cực lớn.

Điều an ủi duy nhất.

Có một người vạm vỡ như tướng quân Vương Bí, cuối cùng cũng không có ai xem Vệ Uyên thành vệ sĩ.

Anh vinh dự thăng chức thành bóng đèn chuyên trách.

Là đội trưởng kiêm đội viên duy nhất của đội tạo không khí Đại Tần để tránh cho Thủy Hoàng đế bệ hạ không bị bắt chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang