Cậu ngồi trên giường thơ thẩn một lúc, chỗ Trần Thiên nằm vẫn còn vương chút hơi ấm, có lẽ là vừa rời đi không lâu.
Đợi hồi hồn lại rồi Dư Phỉ mới ôm chậu nước Trần Thiên đã chuẩn bị cho cậu từ trước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, lúc đi ra đến cửa lại gặp được Bạch Trạch ôm theo bé con cũng vừa đi ra từ phòng bên cạnh.
“Chào buổi sáng, anh dâu!”
Dư phỉ:…Sưng hô không sai nhưng mà nghe hơi cấn.
“Chào buổi sáng! Hai người lát nữa cùng xuống bếp ăn chứ?”
“Có, có, đợi lát chúng ta cùng đi.” Nói xong Bạch Trạch định ôm bé con về phòng nhưng không hiểu sao đi được mấy bước lại thấy cậu quay lại, nhỏ giọng nói với Dư Phỉ.
“Mà này anh ơi, anh có thấy hội Thiên ca cùng mấy người kia dạo này có gì đó rất lạ không?”
“Lạ sao? Hình như không có gì lạ cả, làm sao vậy?” Dư Phỉ tò mò.
“Tại vì em thấy mấy người họ thi thoảng nói chuyện cứ úp úp, mở mở không cho người khác nghe được bọn họ đang nói gì, khi thì mặt bọn họ ai nấy đều hớn ha hớn hở, sau đó liền mày chau mặt ủ, nhìn buồn như vừa mất sổ gạo.”
Bạch Trạch nói qua cậu mới để ý, hình như hôm trước cậu có thấy một lần đám người anh em ruột thịt của Trần Thiên cùng hắn nói chuyện, lúc nói chuyện cũng đều thủ thỉ, rù rì tai nhau như thể chuyện có chuyện thần bí gì vậy.
“Đúng là mấy hôm trước anh có gặp tình cảnh đấy một lần, bọn họ nói chuyện đều là cho người bên cạnh nghe, anh đứng ở xa nên cũng không thể nghe ra gì, hơn nữa cảm giác còn rất thần bí.”
“Hai người muốn biết đến như vậy?.”
Dư Phỉ cùng Bạch Trạch giật mình quay đầu lại, người vừa lên tiếng chính là Minh Thanh.
“Tôi có hỏi qua đại ca nhưng bọn họ đều ấp úng không nói lấy một lời, thực sự làm cho người ta thấy khó chịu!.”
“Nếu chị cũng nói vậy thì đúng là có chuyện gì đó sắp sảy ra rồi.” Dư Phỉ tiếp lời.
Minh Thanh là lính dưới trướng của Dương Thuấn Hành, vì có tính tình rất hòa nhã nên ai cũng thân với cô. Dư Phỉ cùng Bạch Trạch cũng không hề ngoại lệ. Cô lớn hơn hầu hết tất cả mọi người ở đây nên ai cũng phải kêu cô một tiếng chị.
Cuộc thảo luận nhỏ này cuối cùng cũng không có đi đến hồi kết, căn bản là bọn họ không đoán được sắp tới sẽ có gì sảy ra, vậy thôi, cùng lắm là trở tay không kịp thôi. Chi bằng cứ ngồi chờ đi còn hơn.
Gặp được nhau ở đây rồi bọn họ liền tay dắt tay níu nhau đi xuống phòng ăn.
Minh Thanh là dân tị nạn tại Sinh Quốc, trong một lần vô tình mà được Dương Thuấn Hành cứu mạng, từ đó cô cũng trở thành người trong toán lính của anh ta luôn. Cô còn có một cậu em trai năm nay vừa mười sáu tuổi, chính là năm đó đều được cứu về tên là Tây An.
Dương Thuấn Hành từng nhận xét về cặp chị này như vậy:
“Đừng bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Tuy không phải là người gia nhập đội sớm nhất nhưng hai người họ là những người đáng tin tưởng nhất mà anh ta đề cử.
Xét về thông thạo vũ khí nóng thì hiếm ai có thể vượt qua được tài nghệ của tỷ tỷ Minh Thanh, còn Tây An lại thiên về vũ khí nóng. Chẳng khác nào chia đều cho nhau vậy.
“Sáng nay Tây An sẽ được đi theo mấy đại ca của nó đi tìm vật tư, háo hức đến nỗi hôm qua thức đến gần sáng mới chịu đi ngủ.”
“Đúng rồi! Cậu Nghiêm, hôm qua cậu cũng đi tìm vật tư đúng không? Bên ngoài bây giờ ra sao rồi?”
“Chị đừng gọi em là cậu Nghiêm gì đó, nghe lạ lắm.”
Nói đến cảm nhận hôm qua, Dư Phỉ lại một trận cảm thấy khổ tâm. Cậu kể lại hoàn cảnh hiện tại trong thành với họ, từ khi vào đến trong thành cho đến quang cảnh xung quanh, chỗ nào cũng có thể dùng từ “không thể tin được” để miêu tả.
Hai người nghe xong liền trầm mặc, Dư Phỉ miêu tả rất chi tiết, qua lời miêu tả của cậu bọn họ cũng phần nào có thể tưởng tượng được ngoài kia hiện tại ra sao rồi.
“Nếu nói vậy thì không phải cùng với mấy phim mạt thế hay xem trên mạng đến là giống nhau rồi hay sao…”
“Chính là như vậy, chỉ khác là hiện tại cảnh trong phim có thể ở ngoài đời so một một giống nhau.”