• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy chúng ta có thể vào chủ đề chính được rồi chứ? Trần đổng."Rượu cùng đồ ăn đều đã được đưa lên, Lý Thái Huyền lại cho tất cả bảo tiêu của mình ra ngoài và trong đó bao gồm cả Triệu Hàm Hiểu, căn phòng hiện tại chỉ còn lại hai người.

"Cũng không phải chuyện gì lạ lẫm cả, thật ra tôi đang muốn mua từ chỗ của Lý đại thiếu "một ít" hàng nóng tiêu chuẩn, chỉ là không biết bên cậu còn có đủ nguồn cung hay không nên mới muốn hẹn gặp trao đổi thôi." Hắn cầm ly rượu trên tay lắc lắc, rượu màu đỏ đậm cứ vậy mà sóng sánh trong ly.

"Ngài cứ đùa, chỗ tôi lúc nào cũng luôn sẵn sàng! Chỉ cần ngài nói số lượng, tôi liền có thể đem đến đủ cho ngài." Buôn súng thì chính là có súng nhiều nhất, làm gì có chuyện đủ hay không đủ?

"Nếu không ngày mai ngài có thể đến xem hàng, tôi sẽ chuyển hết đến kho hàng Lý gia cho ngài tùy chọn. Đảm bảo có đủ tất cả mẫu mã tân tiến nhất hiện nay!" Gã cười niềm nở, trên phương diện làm ăn cần nhất chính là nhanh mồm nhanh miệng.

"Được! Vậy sáng mai tôi sẽ đến xem, cậu cứ chuẩn bị cả đạn, lựu, tôi chính là đang muốn thu mua số lượng lớn. Đương nhiên! Mong rằng chuyện này Lý thiếu sẽ giữ bí mật kín giùm tôi." Cho dù là hẹn gặp đột suất ít người ngờ đến nhưng hắn vẫn phải lưu tâm đến cảnh sát cùng quân đội.

"Đây là điều đương nhiên rồi, dù cho có người táy máy đến thì ngài cũng không cần lo! Tôi là người làm ăn có quy tắc. Nếu ngài đã nói là không muốn ai khác biết, tôi sẽ đặc biệt khoonh không để ai khác biết."

Số lường lớn vũ khí nóng tuy rằng gã hơi tò mò Trần đổng này rốt cuộc muốn mua để làm gì nhưng lý trí gã mách bảo: nếu hỏi ra miệng nhất định sẽ bị Trần đổng này ghim cố!

Hai người uống rượu, nói thêm chút chuyện về làm ăn. Trần Thiên cảm thấy dù sao thì cũng sắp đến cái "thời đại" tiền tệ không còn tác dụng nữa rồi nên đã chỉ điểm cho Lý Thái Huyền rất nhiều cách để có thể thu hoạch được nhiều kết quả nhất trong làm ăn.

Đúng lúc này, đột nhiên Lý Thái Huyền nhớ ra rằng trường đua xe bên cạnh có một nhóm đang thi đua xe nên đã mời Trần Thiên cùng xem. Thật ra hắn cũng không có hứng thú gì với mấy cái trò chơi này của người trẻ tuổi nhưng dù sao thì vẫn phải giữ tâm tịnh nên cũng cứ ngồi đó cùng xem.

Bỗng nhiên Lý Thái Huyền thốt lên:

"Woa! Hình như tôi vừa nhìn thấy một chiếc Brabus màu trắng thì phải?" Gã thốt lên ngạc nhiên.

Trần Thiên cũng nhìn mà! Hắn cũng đã nhìn thấy rất rõ chiếc Brabus ấy. Cả nước có ba chiếc, hai chiếc đen ngự ở khu vực phía nam, phía bắc thì độc tôn chiếc màu trắng mình hắn có. Vậy hỏi xem chiếc kia từ đâu ra đây? Đương nhiên là từ người thiếu niên vừa bước xuống xe kia rồi! Nghiêm Dư Phỉ!

"Tôi cũng từng muốn mua một chiếc như vậy nhưng lại không có được cơ hội, không biết rốt cuộc là thiếu gia nhà ai mà lại có tay cơ đến vậy a?"



Trần Thiên: Con nhà tôi!

Hắn đen mặt, đầu đầy hắc tuyến. Không ngờ cậu lại tụ tập với bạn ở trường đua a!

"Đột nhiên tôi cũng muốn tham gia vào quá, không biết Lý thiếu có muốn đi cùng tôi sang đó chơi chút không?"

Đương nhiên a! Tôi ngồi đây nóng ruột hết rồi!

"Được a! Nếu ngài Trần muốn tôi còn sẵn sàng mấy chiếc xe cho ngàu chọn đây!" Họ Lý chỉ hận không thể lập tức bay sang đó xem trực tiếp!

"Vậy làm phiền Lý thiếu rồi."

Vậy là mười phút sau hắn đã xuất hiện trong gara để xe riêng của Lý Thái Huyền, không hổ là tay chơi giới trẻ! Trong đây đúng thật toàn là mấy chiếc xe đua xịn xò mà gã sưu tập từ khắp nơi trên thế giới!

Trần Thiên nhắm được một chiếc việt dã đúng theo kiểu hắn thích, leo lên xe vào nhà chờ, nơi nghỉ ngơi và chuẩn bị của các tuyển thủ. Trong đây cũng có camera, có thể trực tiếp nói chuyện với bên ngoài.

"Lý thiếu, có thể nào nặc danh khiêu chiến đối phương hay không?"

"Đương nhiên là được!" Gã thắc mắc, trong nhóm đó có ai dính thù với Trần lão đổng này hay sao?

"Vậy phiền cậu đi thông báo, tôi muốn khiêu chiến với người chủ xe Brabus." Hắn muốn cho Dư Phỉ hấp hối một trận, để xem cậu còn muốn dấu hắn hay không?

Lý Thái Huyền:...... Nếu gã không nhầm thì lão này hình như cũng có một chiếc tương tự, có thể nào là do bị đụng hàng nên tức giận không?

"Tôi sẽ thông báo với chủ trì cho ngài ngay!" Lý Thái Huyền nhanh chóng gọi người chủ trì đến.

Thông báo khiêu chiến rất nhanh đã được phát ra, nhóm người bên phía Nghiêm Dư Phỉ rất nhanh đã thảo luận với nhau:

"Kìa, Dư Phỉ! Có người không muốn sống đi khiêu chiến với cậu!" Lệ Thanh tự hào nhất chính là đứa bạn mang danh tay lái lụa này!

"Mau cho họ thấy thế nào là đua xe thực sự đi!" Mấy người trong nhóm thấy thế cũng nhiệt liệt cổ vũ cậu. Đùa chứ?! Nghiêm Dư Phỉ chính là niềm tự hào của họ đó!

Trần Thiên đã đi ra vạch suất phát, nghe thấy vậy cũng chỉ cảm thán: lứa trẻ này lại còn rất đoàn kết.

Thật ra Dư Phỉ không muốn lấy xe của Trần Thiên ra thi đấu, nếu chẳng may lật xe hay trật bánh lao vào đâu đó thì biết ăn nói với Trần Thiên làm sao? Nhưng người thách đấu đều đã vào vạch suất phát, chẳng lẽ lại đi dội nước ngoài ta?



Dư Phỉ đi xuống lái xe đến bên cạch xe của Trần Thiên. Rất nhanh tiếng còi báo hiệu đã vang lên, cả hai xe đều phóng như bay trên đoạn đầu xuất phát. Nhưng sau đó xe của Dư Phỉ nhanh chóng đã dẫn lên trước một đoạn, bỏ chiếc còn lại ở đằng sau đuôi.

Mọi người ở trên khán đài nhìn qua màn hình lớn đều hô to cổ vũ cho Dư Phỉ, ngay cả Lý Thái Huyền cũng do dự không biết có nên cược cho bên địch hay không.

Đến đoạn cua năm mươi độ, Dư Phỉ không có cách nào dễ dàng vượt qua vòng cua nên đành phải giảm tốc độ cũng chính lúc này xe đằng sau liền nhân cơ hội vượt lên trước. Đến Dư Phỉ thấy vậy cũng bắt đầu cảm thấy không ổn thay cho lái xe, cậu thử bấm còi nhưng chiếc xe đó vẫn như thể không nghe thấy, thậm chí còn tăng thêm tốc độ, lao nhanh hơn.

Những người quan sát qua màn hình cũng hốt hoảng theo không kém! Lý Thái Huyền cũng sợ rồi! Hắn không muốn sống nữa hay gì? Mà dù hắn không muốn sống đi nữa thì cũng phải chừa cho hắn chút an toàn chứ?! Nên nhớ hôm nay người hẹn cùng hắn ra ngoài chính là gã đó!

Khoonh không có cách nào khác, Dư Phỉ đành phải nhường đường, để lại một phần lớn cho chiếc xe kia tung hoành.

Và rồi..... một hồi yên lặng bao trùm tất cả, ngay sau đó là những tiếng hoan hô cảm thán thi nhau vang lên.

Xe của Trần Thiên đã dùng tốc độ cao vượt qua vòng cua, không những vậy nó còn khoa trương lộn tròn một vòng trên không trung khiến cho tất cả những ai nhìn thấy một màn này cũng phải ná thở!

Đùa! Trần Thiên cười tự mãn. Hắn chính là trong mạt thế lái xe tránh tang thi đó! Luồn nhiều đến nỗi tạo thành tay lái như này đây! Mà kể thật ra thì lái xe kiểu này cũng thật sự là hơi tìm chết....

Trước những ánh mắt ái mộ cùng sợ hãi của mọi người, Trần Thiên ung dung lái xe trở lại điểm đầu đợi Dư Phỉ quay lại.

Đến lúc cậu xuống xe để giao lưu theo lệ thì người trên xe vẫn không chịu ló mặt.

"Này! Đừng tưởng thắng đẹp được người ta thì có quyền làm kiêu nhé!" Lệ Thanh cảm thấy bức xúc thay cho Dư Phỉ, chỉ là thắng một lần thôi mà, cũng không cần khinh người như vậy chứ?!

"Đúng rồi đó! Có giỏi thì ló mặt ra đây đi!" Đám bạn cũng cảm thấy tương tự liền hưởng ứng Lệ Thanh.

Lý Thái Huyền đang ở trong góc: Cứ hô đi! Chỉ sợ lát nữa đều không có sức mà hô thôi!

Nghiêm Dư Phỉ đang định quay đi thì cánh cửa xe đối diện bắt đầu chầm chậm mở ra. Khi đã thấy rõ người trong xe là ai, cậu liền hốt hoảng:

"Anh... anh, anh sao lại ở đây?" Cậu lo sợ hỏi, giọng của cậu giờ đây còn nghe ra cả chút run run.

Mắt thấy cậu sợ như vậy Trần Thiên trong lòng cảm thấy một trận thoả mãn cùng hạnh phúc, ít nhất thì Dư Phỉ còn biết sợ hắn nhưng hắn sẽ không vì vậy mà từ bỏ đam mê trêu trọc cậu.

"Không lẽ anh không nên đến đây sao?" Hắn nói bằng một giọng nghiêm túc doạ cho Dư Phỉ không dám nhìn thẳng hắn, cúi đầu tủi thân.

"Không.... em không phải ý đó, em...."



"Không đến đây làm sao biết được em còn dấu anh những gì nữa!"

Tất cả mọi người bao gồm cả Lý Thái Huyền đều đã trong trạng thái ngơ ngác, sao bây giờ lại thành một màn răn đe dạy dỗ rồi? Người đó có quan hệ gì với Dư Phỉ?

Duy nhất có Triệu Hàm Hiểu đang cắn hạt dưa trong góc là âm thầm trao cho Trần Thiên một cái nhếch mép. Hắn thị uy như vậy làm gì chứ, thần kinh! Đám có người yêu chẳng đứa nào bình thường.

Có vài người không thuộc trong nhóm cũng tới xem náo nhiệt đã có một vài người nhận ra Trần Thiên:

"Là Trần lão đổng của B thành đúng không?!"

"Thật sao?! Nhưng tại sao lão đổng lại xuất hiện ở nơi này chứ?"

"Hình như là người quen của Nghiêm Nghiêm."

"Không phải chứ? Cậu ấy có quen nhân vật lớn vậy sao?!" Câu này là hỏi Lệ Thanh, sau đó ai cũng mong ngóng câu trả lời từ cậu, dù sao thì hai người cũng là bạn thân nên chuyện này thích hợp đi hỏi Lệ Thanh nhất.

Thấy ai cũng nhìn mình, Lệ Thanh liền luống cuống:

"Tôi cũng không biết a! Cậu ấy chưa bao giờ chịu thừa nhận với tôi rằng cậu ấy có người yêu!" Nói xong mới phát hiện ra rằng mình lỡ lời.

Mọi người:!!!!!!!!!!!

Bây giờ đi làm quen Trần lão đổng còn kịp hay không?!?!?!

___________________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK