Mục lục
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Nam đã gần ba tuổi, nhưng nghiêm khắc mà nói thì đây vẫn là lần đầu tiên cậu bé được nhìn thấy thấy cô út.

Tuy rằng cha mẹ cùng ông bà nội đều nói lúc cậu bé sinh ra, cô út từng bế cậu bé, nhưng cậu bé hoàn toàn không có ấn tượng.

Nam Nam dựa gần cô út, hai bàn tay nhỏ vòng tay ôm cổ cô út, cười hì hì, lanh lợi lại đáng yêu.

Ninh Kiều ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay nâng gương mặt nhỏ mum múp của Nam Nam, tò mò hỏi: “Sao cháu biết cô là cô út?”

“Cha mẹ nói, cô út là người xinh đẹp nhất!” Nam Nam còn chưa nói rõ, nhưng ham thích biểu đạt, giọng nói ngây ngô, giống vua nhỏ nịnh nọt.

Thấy cô út đang cười, cậu bé lại giơ ra một ngón tay mủm mĩm: “Xinh đẹp nhất!”

Giang Hành khiêng hành lý, dẫn đường cho cha mẹ vợ cùng vợ chồng Ninh Dương.

Khi đi qua Nam Nam và Ninh Kiều, Tiêu Xuân Vũ cười nói: “Dỗ cho cô út vui vẻ cũng vô dụng, cô út ôm không nổi cậu bé mập mạp như con, phải tự đi đường.”

Bạn nhỏ hơn hai tuổi, nhỏ mà lanh, đi đường mệt mỏi, cậu bé chỉ muốn người lớn ôm một cái.

Cậu bé ngưỡng mặt trứng, lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Giang Hành.

“Đây là dượng.” Ninh Kiều cười nói.

Giang Hành là thật không biết nên như thế nào giao tiếp với nhóc con, sắc mặt là lạnh như băng theo thói quen, cũng không biết có dọa đến cậu bé hay không, vừa muốn cười một cái, đột nhiên thấy Nam Nam vươn hai cánh tay béo.

“Dượng ôm một cái.” Nam Nam ngây ngô nói.

Giang Hành không nói hai lời, ôm cậu bé lên.

Cậu bé mềm mụp, ngồi ở trong ngực, không dùng chút sức lực nào, ngược lại tuỳ ý gác một bàn tay nhỏ lên vai dượng, căn bản không sợ bị ngã, rất có cảm giác an toàn.

Cha, ông nội cùng ông ngoại đều không cao như dượng, cậu bé lập tức yêu thích dượng, ngón tay nhỏ chỉ bầu trời.

Nhóc con biểu đạt năng lực còn tốt nhưng một khi sốt ruột, liền bắt đầu “Ai ai nha nha”.

Ninh Kiều là giáo viên ở nhà trẻ, còn là phó viện trưởng, giao tiếp với các bạn nhỏ hằng ngày. Cô nhìn ra tâm tư của cháu trai nhỏ, vừa muốn “phiên dịch” cho Giang Hành, đột nhiên thấy phó đoàn trưởng Giang nâng Nam Nam lên cao.

Khuôn mặt nhỏ của Nam Nam bị niềm vui thắp sáng: “Oa!”

—————————————————

Nhớ nhung nhiều năm như vậy, cuối cùng Thường Phương Trạch có thể tới hải đảo thăm con gái một lần.

Ngày xưa cho dù là trong thư, hay là khi con gái cùng con rể trở về thăm, đều nói khí hậu trên đảo tốt, Thường Phương Trạch còn tưởng rằng bọn họ sợ bà ấy lo lắng mới nói bậy, căn bản không để trong lòng. Nhưng bây giờ, chân chính tới đảo Thanh Bình rồi mới không thể không thừa nhận, bọn họ không phải nói bừa, mùa đông nơi này, có thể nói là ấm áp, cũng khó trách con gái dần dần dưỡng tốt thân thể.

Lại chờ đến khi vào khu người nhà quân khu, đi vào nhà của hai vợ chồng, Thường Phương Trạch liền càng cười đến không khép miệng được.

“Thật lớn nha!” Tiêu Xuân Vũ vòng quanh một vòng.

Tiêu Xuân Vũ vội thương lượng với Ninh Dương, chờ trở lại An Thành, bọn họ cũng xin lãnh đạo đơn vị một căn nhà lớn.

Càng lớn thì càng tốt, nhà lớn thì ở mới thoải mái!

Nhưng mà nhà xưởng công nhân quốc doanh bình thường nhất định không có đãi ngộ tốt bằng của quân nhân. Mấy năm nay Ninh Dương thăng chức cũng được xem là một lãnh đạo nho nhỏ ở đơn vị, còn chưa kịp khoe khoang với em gái và em rể thì em rể cũng được thăng chức.

Kia chính là cấp phó đoàn trưởng, Thường Phương Trạch và Ninh Trí Bình khiêm tốn thì khiêm tốn nhưng khi gặp phải người khác đều sẽ giả bộ vô ý mà nhắc tới cuộc sống hiện tại của Ninh Kiều ở trên đảo dễ chịu nhường nào. Lâu dần, cả xưởng trưởng và vợ của ông ta đều im bặt, rốt cuộc đến bây giờ Lâm Quảng Dân còn chưa có trở thành nhân viên chính thức thì sao mà so được với chồng của Ninh Kiều chứ.

Thường Phương Trạch và Tiêu Xuân Vũ thường xuyên nghe Ninh Kiều nhắc đến em trai em gái của Giang Hành nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Giang Kỳ thích nấu ăn, Giang Quả Quả thích học tập, hai đứa trẻ đều rất hoạt bát nhưng lại không quá mức ầm ĩ, Thường Phương Trạch mua cho bọn họ một ít vật phẩm trong cửa hàng văn phòng phẩm ở cửa hàng bách hóa An Thành, đều là những thứ rất xinh mà trên đảo mua không được, hai người bọn họ vui vô cùng, nếu không phải đang lúc nghỉ đông thì bọn họ đã mang đến lớp khoe khoang với các bạn rồi.

Cơm tất niên năm nay là do Giang Hành và Ninh Kiều chuẩn bị, Giang Kỳ chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK