Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ngủ chung với anh cả, hai người vô cùng hưng phấn, lải nhải không ngừng.
Giang Hành thường xuyên nghĩ cuối cùng thì thằng hai và thằng ba cũng trưởng thành, nhưng bây giờ xem bộ dạng lải nhải của bọn họ, lại cảm thấy là do anh đã nghĩ quá nhiều.
Cho đến khi, Giang Nguyên ngượng ngùng hỏi một câu.
“Anh cả, khi nào em mới có thể có đối tượng?”
Giang Hành:?
Rất nhiều năm trước, anh dùng chổi lông gà trị hai thằng em, bây giờ tụi nó trưởng thành, chổi lông gà đã trị không nổi nữa rồi.
Thậm chí một đứa trong đó, đã bắt đầu suy nghĩ đến việc có đối tượng.
“Em mới bao lớn mà đã muốn có đối tượng?” Giang Hành hỏi.
Giang Nguyên gãi đầu: “Mười sáu.”
“Còn quá sớm.”
“Vậy khi nào mới được? Mười bảy sao?”
“Ít nhất cũng mười tám.”
Giang Nguyên kéo chăn, bọc lấy thân mình: “Cũng đúng.”
Ngày hôm sau, Giang Hành kể lại chuyện này cho Ninh Kiều nghe.
Ninh Kiều kinh ngạc.
Chuyện có đối tượng lớn biết bao nhiêu, phó đoàn trưởng Giang cứ thế mà nhẹ nhàng bâng quơ?
“Giang Nguyên có đối tượng à?”
“Là ai?”
“Đã hẹn hò chưa?”
Giang Hành lắc đầu.
Ninh Kiều:?
Anh làm anh cả như thế nào vậy, cái gì cũng không biết!”
—————————————————
Giang Nguyên hỏi anh cả mình có thể có đối tượng chưa, hiển nhiên là anh cả không có sắc mặt tốt, nhưng chị dâu nhỏ thì khác, nghiêm túc thảo luận đề tài này với cậu ấy.
Chàng thiếu niên còn vô cùng ngây thơ trong chuyện tình cảm, chỉ nói lúc ở trường học, có nhận được thư của bạn Hạ Nguyệt Minh ngồi cùng bàn.
Bạn của Giang Nguyên thấy cậu ấy hồi âm vô cùng nghiêm túc, hỏi cậu ấy có phải có đối tượng rồi không, khiến cậu ấy đỏ mặt. Hai người bọn họ là bạn cùng bàn, là bạn tốt, cũng là chiến hữu cùng nhau nỗ lực thi lên phổ thông, nhưng hình như, không phải là đối tượng?
Nghe Giang Nguyên giải thích xong, Ninh Kiều an tâm.
Cô dặn Giang Nguyên, nếu một ngày nào đó, ngoài tình bạn, tình “chiến hữu”, giữa họ còn có tình cảm khác thì nhất định phải đối đãi cho thật tốt.
Giang Nguyên nghe được, nhưng may mắn là cậu ấy còn chưa thông suốt hoàn toàn, nên việc này cứ thế mà trôi qua.
——————————————
Chương trình học phổ thông theo quy chế hai năm học, sau khi Giang Nguyên tốt nghiệp phổ thông, thuận lợi thi đậu vào đồn công an Tây Thành, trở thành một đồng chí công an.
Ngày đó, Giang Nguyên mặc đồng phục công an về khu người nhà, bị đám đông vây quanh.
“Thành công an thật sao? Tôi còn tưởng rằng chỉ nói miệng mà thôi.”
“Có nhiều cháu trai cháu gái, cháu cả là quân nhân, cháu thứ thì thành công an, ông cụ Giang nở mày nở mặt trước mấy người trong Càn Hưu Sở quá rồi!”
“Trước kia cứ thấy ba anh em nhà họ Giang còn nhỏ, không ngờ chớp mắt cái mà Giang Nguyên đã tham gia công tác.”
Lưu Lệ Vi cũng lại gần xem, nhưng bà ta còn chưa thấy rõ, Giang Nguyên đã bước tới gần.
Giang Nguyên đứng trước mặt bà ta, chầm chậm mà dạo quanh một vòng, sau đó xoay người về nhà.
Lưu Lệ Vi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Giang Nguyên, lúc này bà ta đã suy nghĩ cẩn thận.
Hoá ra Giang Nguyên đặc biệt mặc đồng phục công an lắc lư trước mặt bà ta, là muốn cho bà ta mở mang tầm mắt!
Lưu Lệ Vi mắng chửi trong lòng.
Ai nói con thứ nhà họ Giang trưởng thành? Vẫn đáng ghét như vậy!
Sau khi Giang Nguyên thành công an liền ở tại ký túc xá đơn vị, ngày lễ ngày tết mới trở về, đồng thời năm trước, Giang Kỳ cũng thuận lợi thi lên phổ thông.
Rốt cuộc lúc ấy giám đốc ở tiệm cơm quốc doanh có nói, phải có bằng phổ thông trước thì sau đó mới suy xét đến việc nhận lời mời.
Chương trình tiểu học theo quy chế 5 năm, năm ấy, Giang Quả Quả thuận lợi tốt nghiệp, trở thành một học sinh trung học.
Cô bé trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, một vài lãnh đạo ở bộ đội từng gặp qua Thẩm Hoa Lâm đều nói, cô bé lớn lên rất giống mẹ.
Có vài lần Giang Quả Quả soi gương, sau đó hỏi Ninh Kiều: “Chị dâu nhỏ, bọn họ đều nói em lớn lên giống mẹ, nếu một ngày nào đó em gặp bà ấy trên phố, có phải chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra không?”
“Bà ấy cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra em sao?”
Giang Quả Quả càng lúc càng lớn, số lần nhắc tới mẹ cũng càng ngày càng ít.
Cô bé đã nhận thức được, có nhắc cũng vô dụng, nhưng có đôi khi vẫn nhịn không được.
Lúc này, không đợi Ninh Kiều trả lời, Giang Quả Quả lại lắc đầu, tự trả lời: “Dù em có nhận ra bà ấy, em cũng sẽ không nhận, ai bảo bà ấy không cần em!”
Mấy năm nay, phần lớn các hộ gia đình trong khu người nhà đều không thay đổi, nhưng lục tục có mấy đôi quan quân cùng người nhà dọn vào.