Mục lục
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nguyên cũng biết tin Thẩm Hoa Lâm ở Kinh Thị.

Giang Nguyên lo lắng cho em trai em gái, lo lắng Thẩm Hoa Lâm khó xử chị dâu nhỏ, vừa lúc đơn vị muốn phái người đến Kinh Thị đi công tác, liền nhận nhiệm vụ này.

Giang Kỳ giải thích một phen, kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay ở nhà họ Thôi cho Giang Nguyên nghe.

Trên chuyến xe lửa đến Kinh Thị, vô số lần Giang Nguyên nhớ lại tâm trạng của mình năm ấy, nhớ tới cảnh tượng mình làm ầm ĩ với ông nội, đòi ông nội tìm mẹ trở về, nhớ tới ông nội vỗ trán thở dài, nhớ tới bọn họ cùng anh cả luống cuống tay chân dỗ em gái nín khóc.

Hồi ức không vui vẫn luôn đọng lại ở chỗ sâu nhất trong ký ức.

Nỗi chật vật cùng sợ hãi lúc nhỏ lại lần nữa hiện ra trước mắt.

Giang Nguyên cũng không hy vọng Thẩm Hoa Lâm được sống hạnh phúc, lúc này nghe em trai nói xong, chỉ cảm thấy hả giận.

“Đi tìm Quả Quả trước.” Giang Hành nói.

Giang Nguyên nheo mắt: “Quả Quả làm sao?”

“Con bé đi tìm dì Thẩm.” Ninh Kiều nói, đột nhiên sắc mặt cô dừng lại, nhìn nơi xa, “Quả Quả?”

Anh em họ nhìn theo tầm mắt của Ninh Kiều.

Khoảng cách rất xa, thấy không rõ, nhưng dù có xa đến mấy, bọn họ vẫn có thể nhận ra em gái của mình.

Giang Quả Quả dẫn Thẩm Hoa Lâm tới.

————————————

Thẩm Hoa Lâm chần chờ nói: “Quả Quả, mẹ đi theo con trở về, có phải không tốt lắm không?”

“Có gì không tốt? Mẹ là mẹ của tụi con, vốn dĩ nên ở chung với tụi con mà.” Giang Quả Quả nói, “Vì sao lại ấm ức ở nhà của người khác chứ?”

Chóp mũi của Thẩm Hoa Lâm chua xót, bị ánh mắt chân thành của con gái đả động: “Nhưng mà phía anh con, có lẽ là sẽ không đồng ý?”

“Sao có thể nha?” Giang Quả Quả nói, “Các anh cũng rất nhớ mẹ, chỉ là bọn họ không có mặt mũi nói mà thôi.”

Thẩm Hoa Lâm hỏi lại: “Ý con là, hai anh của con thật sự đồng ý cho mẹ ở lại khu người nhà sao?”

Giang Quả Quả gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Thẩm Hoa Lâm nối bước con gái, đi về phía khu người nhà quân khu.

Thời trẻ, Thẩm Hoa Lâm cũng từng ở khu người nhà. Sau khi gả cho Thôi Kinh Vũ, thỉnh thoảng Thẩm Hoa Lâm cũng sẽ hoài niệm khoảng thời gian đó, hoài niệm người chồng đầu tiên của mình cũng như bọn nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Trước kia, cũng không thường xuyên tưởng niệm, cho đến khi chân chính nhận con gái, Thẩm Hoa Lâm mới bắt đầu hối hận. Nếu không phải lúc trước bà ta quá mềm yếu, bây giờ đã sống hạnh phúc vui vẻ bên cạnh bọn nhỏ rồi.

Cũng may cũng không tính là quá muộn, Giang Quả Quả nói, bọn họ muốn đón bà ta về nhà.

Cuối cùng bà ta cũng chờ được đến ngày mây tan thấy trăng sáng.

Thẩm Hoa Lâm nắm tay Giang Quả Quả, khi đến gần khu người nhà liền thấy Giang Hành, Giang Kỳ và Ninh Kiều.

Rồi sau đó, Thẩm Hoa Lâm còn nhìn đến một người khác, là Giang Nguyên.

Khi còn nhỏ Giang Nguyên là một cậu bé mít ướt, ỷ lại vào Thẩm Hoa Lâm nhất, luôn dính lấy đòi bà ta kể chuyện xưa.

Thẩm Hoa Lâm lã chã khóc.

Các con của bà ta, biết bà ta chịu khổ ở nhà họ Thôi, buông bỏ tất cả khúc mắc, đón bà ta về nhà.

Thẩm Hoa Lâm bụm mặt, khóc không thành tiếng.

Nhưng nâng mắt lên, Thẩm Hoa Lâm thấy ba anh em đi tới, kéo Giang Quả Quả ra sau, thậm chí trong ánh mắt còn chứa lệ khí.

Thẩm Hoa Lâm đần ra.

Ninh Kiều đi lên: “Đừng doạ Quả Quả.”

Giang Quả Quả tươi cười nói: “Chị dâu nhỏ, gan em mới không có nhỏ vậy đâu.”

“Tôi đã nói rồi.” Giang Hành trầm giọng nói với Thẩm Hoa Lâm, “Bà quên rồi à?”

Đương nhiên là Thẩm Hoa Lâm nhớ rõ.

Giang Hành nói, không được quầy rầy người nhà của anh. Nhưng làm sao Thẩm Hoa Lâm có thể từ chối Giang Quả Quả được? Càng không từ chối được dụ hoặc theo con gái về nhà, Thẩm Hoa Lâm hy vọng bọn họ có thể không so đo hiềm khích trước đây, một lần nữa đón nhận bà ta.

Trong trí nhớ của Thẩm Hoa Lâm, con trai cả vẫn luôn là cậu bé mềm mại dính người năm đó.

Thẩm Hoa Lâm dồn tâm tư tình cảm vào Giang Hành nhiều nhất, rất nhiều năm sau còn nhớ thương nhật ký viết trước kia.

Nhưng bây giờ, con trai cả của bà ta nhìn bà ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù.

Thẩm Hoa Lâm bị ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Giang Hành doạ sợ tới mức lùi về sau một bước, mới bất tri bất giác hỏi Giang Quả Quả: “Quả Quả, con còn chưa nói với các anh sao?”

Đã rất lâu rồi Giang Nguyên chưa được gặp mẹ.

Giờ phút này đứng ở trước mặt bà ta, Giang Nguyên mới phát hiện sự quyến luyến của cậu ấy với mẹ đã sớm biết mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK