• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

13/02/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Túng Phồn mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng trắng toát, trêи người không còn chút sức lực nào, đầu óc cũng quay cuồng giống như lại sắp muốn ngất đến nơi.

"Anh Phồn, anh tỉnh rồi!" Giọng nói của Tống Hưởng kéo Túng Phồn ra khỏi cơn mê man, cậu thoáng quay đầu, thấy gương mặt baby của Tống Hưởng đang dí sát bên cạnh, lúc này cậu mới nhớ hình như mình bị té xỉu.

"Đây là đâu vậy?" Túng Phồn không chắc lắm hỏi lại.

Tống Hưởng nói: "Đây là bệnh viện, anh Phồn, anh té xỉu."

Túng Phồn bây giờ mới để ý thấy lan can bằng kim loại bên cạnh chỗ Tống Hưởng ngồi còn đang treo một bình nước biển.

"Có chỗ nào thấy không thoải mái không?" Thanh âm của Phí hành Phong thu hút sự chú ý của Túng Phồn, Túng Phồn lại nhớ tới trước lúc bị ngất xỉu, cậu hãy còn đang xem lễ trao giải người này tham gia.

Túng Phồn cau mày, thốt ra một tiếng: "Buồn ngủ."

Phí Hành Phong cũng không an ủi cậu, chỉ nói với Tống Hưởng: "Đi mua ít cháo cho Túng Phồn đi, để cậu ta ăn xong lại ngủ tiếp."

"Vâng!" Tống Hưởng đáp, sau đó lại hỏi Túng Phồn: "Anh Phồn, anh còn muốn ăn cái gì nữa không? Em đi mua một thể luôn."

Túng Phồn lắc đầu, giờ đến cả cháo cậu cũng không muốn nuốt ấy chứ, những cũng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, cảm giác cũng không thấy chán ăn như hồi ban ngày nữa, ăn thêm cái gì đó cũng tốt.

Tống Hưởng lại quay sang hỏi Phí Hành Phong: "Sếp, anh có muốn ăn gì không?"

Phí Hành Phong bình thản nói: "Không cần đâu."

Lúc này Tống Hưởng mới cầm theo điện thoại của mình đi ra ngoài.

Phí Hành Phong ngồi xuống mép giường, nhìn túi nước truyền của Túng Phồn, chắc tầm mười phút nữa mới cần gọi y tá đến đối.

Túng Phồn thấy đầu óc tỉnh táo hơn rồi mới hỏi: "Mấy hôm nay tôi thấy không người không được thoải mái lắm, không ngờ lại té xỉu."

Phí Hành Phong khẽ nói: "Cậu tiến vào thời kỳ phát tình."

Trong phút chốc, đầu óc Túng Phồn nhão ra như hồ dán —— Đây là thời kỳ phát tình?!

Phí Hành Phong nghĩ đây là lần đầu tiên Túng Phồn tiến vào giai đoạn phát tình sau khi phân hóa, cậu là người nửa A nửa O thì không phát hiện ra cũng bình thường, chỉ cần sau này để ý hơn một chút là được. Nhưng hắn vẫn nói kỹ lại một lượt những lưu ý của bác sĩ cho cậu nghe, cũng để Túng Phồn nắm được tình hình.

"Bởi vì hai loại giới tính của cậu đều không phát triển đầy đủ cho nên dấu hiệu phát tác không quá rõ ràng, nếu không như giai đoạn của cậu đã sớm mất lý trí rồi." Phí hành Phong nói, "Bác sĩ đã dựa theo tình huống của cậu để tiêm thuốc ức chế, phải nằm viện quan sát thêm hai ngày nữa, nếu không có vấn đề gì nữa là có thể ra viện. Mấy ngày tới có thể cậu sẽ thường xuyên thấy buồn ngủ, đây là tác dụng phụ của thuốc ức chế, nếu không sử dụng thường xuyên thì không cần lo lắng quá."

Túng Phồn gật đầu: "Là anh đưa tôi vào viện à?"

"Ừ, vốn định tìm cậu cùng đi ăn khuya, nhưng không gọi được điện thoại cho cậu, đến tiệm thì phát hiện cậu đã té xỉu rồi." Giọng điệu Phí hành Phong vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có chút rối loạn gấp gáp nào.

Bởi vì lễ phục thảm đỏ của hắn lần này có hiệu ứng khá tốt, cho nên Lý Thiên Lang tiếp không ít cuộc gọi của các nhãn hàng, hy vọng có thể hợp tác với bên phòng làm việc của bọn họ. Lễ trao giải vừa kết thúc, hắn về văn phòng tháo trang sức phụ kiện, thay đồ ra trước, xong mới gọi cho Túng Phồn muốn mời cậu đi ăn khuya, chúc mừng sự kiện này hôm nay diễn ra thành công, cùng chung vui vì được lên hotsearch tối nay.

Kết quả là Tống Hưởng gọi điện cho Túng Phồn mãi mà không được, gọi cho dì Chân thì bà bảo, lúc bà về Túng Phồn hãy còn ở trong cửa hàng. Nên chờ Phí Hành Phong tẩy trang thay quần áo xong thì Tống Hưởng lái xe đưa hắn và Lý Thiên Lang tới tiệm tìm Túng Phồn, tiện thể trả lễ phục lại cho cậu luôn.

Lúc đến tiệm đã gần mười một rưỡi rồi, bình thường giờ này cửa tiệm hẳn là đã đóng cửa, nhưng lần này thấy bên trong vẫn còn sáng đèn.

Tống Hưởng đứng trước cửa sổ nhận đơn hàng gọi một lúc lâu cũng không thấy có ai đáp lại.

Phí Hành Phong đi tới, vừa lại gần đã ngửi thấy mùi tin tức tố của Túng Phồn đậm hơn hẳn mọi khi, hắn biết ngay là tình huống không ổn, vội để Tống Hưởng quay về nhà lấy chìa khóa, bản thân thì đứng canh bên ngoài.

Nói chung, hầu hết nhà có omega hay alpha đều sẽ dùng vật liệu đặc biệt làm cửa, chính là để ngăn cho mùi tin tức tố trong thời kỳ đặc biệt như thế này khuếch tán ra bên ngoài, tránh ảnh hưởng đến các alpha và omega khác. Nhưng cửa tiệm giống như Chân Mỹ Lệ chắc chắn sẽ không đập tiền dùng tới loại vật liệu này để làm cửa, cũng may là Túng Phồn vừa là A vừa là O, cho nên dù đang phát tình nồng độ tin tức tố cũng không quá cao, thêm nữa là mùi tin tức tố của cậu không quá thu hút cho nên mới không bị alpha hay omega đi ngang qua phát hiện, nếu không đã sớm xảy ra chuyện rồi.

Tống Hưởng mang chìa khóa đến, ba người đi vào trong chỉ thấy Túng Phồn đã ngã trêи mặt đất mê man không biết gì.

Phí Hành Phong bước vội tới đỡ Túng Phồn dậy, gọi vài tiếng cũng không thấy cậu có phản ứng gì, lông mày vẫn luôn nhăn chặt, sắc mặt đỏ ửng, ngay cả màu sắc nốt ruồi son bên khóe miệng cũng đậm hơn không ít.

Tống Hưởng và Lý Thiên Lang sẽ không bị tin tức tố của Túng phồn ảnh hưởng, để bọn họ dìu cậu sẽ thích hợp hơn, nhưng Phí Hành Phong không để hai người họ làm mà cởi áo khoác của mình bao lấy Túng Phồn, sau đó phun hơn nửa chai xịt khử mùi. Có thể do tin tức tố alpha của hắn khiến Túng phồn cảm thấy dễ chịu hơn cho nên dù vẫn đang mê man cậu vẫn cố dính sát vào, không ngừng cọ lên người hắn.

Hồi vẫn còn nhỏ thì không tính, nhưng kể từ khi Phí Hành Phong có nhận thức về vấn đề giới tính tới nay, hắn chưa từng bị người nào cọ như vậy, đặc biệt là sau khi bị chẩn đoán mắc chứng tăng tiết pheromone hắn lại càng không có hành động thân thiết cùng người khác, vừa bị Túng Phồn cọ như thế, không hiểu sao trong lòng hắn cũng cảm thấy mềm mại hơn. Vả lại bản thân hắn cũng không cảm thấy chán ghét mùi tin tức tố của Túng Phồn, thậm chí còn bị gợi lên một chút phản ứng, tuy chỉ một chút nhưng cũng rất rõ ràng.

Để Tống Hưởng mở vách ngăn trong xe lên, thiết bị này vốn là chuẩn bị cho chính hắn, không ngờ bản thân không dùng tới mà thay vào đó lại là Túng Phồn. Sau khi lên xe xong, bọn họ vội vàng tức tốc chạy thẳng đến bệnh viện, vừa may Phan Huyền trực ban ngày hôm nay nên cũng không cần gọi người chạy từ nhà đến viện thêm một chuyến.

"Làm phiền anh rồi." Túng Phồn cũng cảm thấy may mắn, may là mấy người Phí hành Phong tới tìm cậu cùng đi ăn khuya, nếu không không biết lúc nào mới có người phát hiện ra cậu không ổn, liệu có gặp nguy hiểm gì hay không.

"Cậu biết rồi thì sau này thấy trong người không thoải mái nhớ tới bệnh viện luôn, thuốc khử mùi không có tác dụng với kỳ phát tình." Phí Hành Phong nhắc nhở.

Túng Phồn nghiêm túc gật đầu, hóa ra đây là giai đoạn phát tình, biết trước thì cậu đã đi bệnh viện từ sớm rồi, không cần chờ mẹ hẹn lịch trước cho nữa.

"Lúc đó đã muộn, nên chuyện cậu nhập viện tôi vẫn chưa nói cho dì Trình biết, đỡ cho bà đêm hôm khuya khoắt phải ra ngoài một chuyến." Phí Hành Phong thấy Túng Phồn đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, không hiểu sao lại thấy nhớ bộ dạng lúc cậu cọ cọ trong lòng mình, xem ra Túng Phồn thực sự không bài xích, thậm chí có thể nói là khá thích mùi tin tức tố của hắn.

"Anh làm đúng lắm, để anh phải bận tâm rồi." Nếu Túng Phồn còn tỉnh táo thì nhất định cũng không để Phí Hành Phong báo cho mẹ biết. Chuyện phát tình đối với alpha hay là omega đi chăng nữa thì cũng không phải chuyện to tát gì, thực sự không cần phải đêm hôm đi tới đây một chuyến.

Lúc y tá tới thay bình truyền dịch, Phan Huyền cũng tới đây, thấy Túng Phồn đã tỉnh, anh lại kiểm tra một lượt các triệu chứng, thấy đều ở mức bình thường thì yên tâm hẳn.

Phí Hành Phong giới thiệu hai người với nhau, cũng nói cho Túng Phồn biết Phan Huyền là bạn trai của Hứa Bách Vũ.

Ấn tượng của Túng Phồn với Hứa Bách Vũ không tệ lắm, tự nhiên là cũng cảm thấy có ấn tượng tốt về Phan Huyền.

Phan Huyền lớn lên là kiểu mỹ nhân mặt lạnh, không quá thích cười nhưng lúc nói chuyện vẫn rất ôn hòa, đứng cùng Hứa Bách Vũ cũng là một cặp rất đẹp đôi.

Phan Huyền nói: "Tình trạng của cậu, tôi không dám dùng mấy loại thuốc có tác dụng mạnh, phải quan sát thêm xem thế nào đã, nếu không có vấn đề gì thì sau này có thể giữ nguyên liều lượng như vậy để sử dụng, nếu không phù hợp thì phải làm điều chỉnh ngay lập tức."

"Cảm ơn." Tình huống này của cậu, chắc chắn Phan Huyền phải tốn nhiều công sức hơn.

"Đều là chuyện tôi cần làm. Nếu cậu thấy có chỗ nào không thoải mái thì cứ nhấn chuông gọi y tá, bọn họ sẽ báo cho tôi biết. Giờ không còn bệnh nhân nào nữa, tôi đi phòng nghỉ chợp mắt một lúc đã." Bởi vì là người quen nên Phan Huyền mới thoải mái nói những lời này.

"Được, anh vất vả rồi." Túng Phồn vẫn khách khí y như trước.

Sau khi Phan Huyền rời đi, Tống Hưởng cũng đã đi mua cháo về, còn kèm cả mấy món khai vị nữa.

Phí Hành Phong đỡ Túng Phồn ngồi dậy xong thì mở bàn gấp ở cạnh giường lên, để cậu ăn uống thoải mái hơn.

Tống Hưởng vừa mở hộp cho Túng Phồn vừa nói: "Anh Phong, hôm nay để em ở lại với anh Phồn cho, anh mệt cả một ngày rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút."

Lý Thiên Lang ngày mai còn có công việc cần giải quyết đã bị Phí Hành Phong đuổi về từ sớm rồi.

Phí Hành Phong không nhúc nhích, chỉ nói: "Cậu về trước đi, hôm nay tôi ở lại đây."

Tống Hưởng kinh ngạc nhìn Phí Hành Phong —— Sếp cậu chủ động nói muốn ở lại trông đêm? Đây là trời đổ mưa hồng à?

Ánh Mắt Phí Hành Phong vẫn không dời khỏi người Túng Phồn, nói: "Lỡ Túng Phồn có gì không ổn, cậu không xử lý được, vẫn là để tôi ở lại đi."

Tống Hưởng nghĩ lại cũng thấy đúng, cậu ta không ngửi thấy mùi tin tức tố, nếu lỡ là Túng phồn không ổn thật, cậu ta cũng thể phát hiện kịp thời được, chờ báo động kêu thì lúc đó tin tức tố đã bị khuếch tán ra khắp nơi rồi. Với lại nghe nói thời kỳ phát tình là lúc người ta dễ mất lý trí nhất, chẳng may mà tình cảnh lúc đó cậu không khống chế được thì lại làm Túng Phồn bị thương mất.

Vì thế Tống Hưởng ngoan ngoãn đáp: "Vâng, vậy sáng mai em sẽ tới sớm, mang đồ ăn sáng cho hai người nhé."

Phí Hành Phong gật đầu: "Đi về đi, muộn lắm rồi đấy."

"Vâng," Tống Hưởng cầm túi xách của mình lên, "Anh Phong, anh Phồn, em về trước nhé, có việc gì thì cứ gọi điện cho em, lúc nào cũng được."

Túng Phồn gật đầu, cười cười rồi phất tay với đối phương. Ở một nơi xa lạ, lúc mình sinh bệnh có được hai người vì mình chạy ngược chạy xuôi, cậu đã thấy quá đủ rồi.

Ăn chút cháo, Túng phồn cảm thấy tinh thần tốt hơn không ít, cũng có tâm trạng quan sát căn phòng bệnh mình đang ở.

Đây là phòng đơn cho một người, ngoài cái giường cậu đang nằm ra thì còn có một cái ghế sofa cùng bàn trà, trong góc phòng có để một tủ gỗ nho nhỏ, bên trêи là lò vi sóng, ngăn dưới dán nhãn ghi tủ lạnh. Cạnh đó là một tủ treo quần áo, không lớn nhưng cũng đủ để treo dăm ba bộ quần áo. Trong phòng còn một cánh cửa nữa, chắc là phòng vệ sinh. Phòng đơn một người tiêu chuẩn cao như vậy, nếu không có ai nói cho cậu đây là bệnh viện thì có khi cậu đã nghĩ đây là phòng khách sạn rồi ấy chứ.

Là một người chỉ từng nhìn thấy phòng bệnh bốn người, tám người, thậm chí còn nhiều người hơn, để Túng phồn mô tả phòng bệnh bây giờ cậu đang ở thì chỉ có hai chữ thôi —— Xa xỉ.

Cậu vẫy vẫy tay ra hiệu cho Phí Hành Phong, người đang lấy thảm từ trong tủ ra.

Phí Hành Phong nhìn bộ dạng thần bí của cậu, không biết cậu định làm gì nhưng vẫn đi tới gần.

Túng Phồn nhỏ giọng nói, giống như sợ người khác nghe được sẽ chê cười, vô cùng thực tế hỏi: "Phòng bệnh này một ngày bao nhiều tiền vậy? Đừng nói là hết nguyên cả tháng lương của tôi đấy nhé?"

Phí Hành Phong hơi ngây ra, hắn không ngờ kiểu đại thiếu gia như Túng Phồn vậy mà lại hỏi cái vấn đề này. Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy đúng, Túng Phồn bây giờ không có tiền, quan tâm đến giá cả chi phí cũng là phải, hắn bèn nói lại cho cậu biết.

Mặt Túng Phồn nhăn lại như cái bánh bao, chỗ này bác sĩ tốt, y tá tốt, điều kiện tốt, không có cái gì có thể xoi mói, nhưng mà giá tiền cũng "Tốt" lắm, quả này xuất viện xong kiểu gì cậu cũng lại mắc nợ cho xem— Thật là, biết đi đâu nói lý bây giờ?

"Cậu đừng lo, tôi có thẻ Vip ở đây, viện phí của cậu có thể trừ vào tài khoản của tôi." Phí Hành Phong nhìn khuôn mặt bánh bao của Túng Phồn, không hiểu sao lại cảm thấy thật đáng yêu.

"Như vậy là sao được?" Túng Phồn nghèo thì nghèo thật nhưng cậu cũng không muốn lợi dụng lòng tốt của người khác, với lại Phí Hành Phong đã giúp cậu rất nhiều rồi.

"Không sao, nếu không tính vào tài khoản của tôi, sợ là cậu sẽ không được nhập viện." Phí Hành Phong không phải lừa Túng Phồn, đây là bệnh viện tư, tuy có tiếp đón bệnh nhân bên ngoài tới khám chữa nhưng phòng bệnh không phải cùng quy chuẩn với hội viên, một phòng xếp tới tận sáu giường bệnh.

"Vậy chờ ra viện tôi trả lại tiền cho anh." Lòng đau nhưng nợ tiền thì vẫn phải trả.

Phí Hành Phong gõ gõ tay lên mặt bàn xếp, nhắc Túng Phồn tiếp tục ăn: "Không cần, coi như tiền thuê lễ phục đi."

Túng Phồn nghe thế, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn, nếu như Phí Hành Phong không mặc bộ đồ cậu may đi thảm đỏ thì chỉ cần trả một phần phí thuê đồ nhỏ là được, nhưng anh ta dùng nó làm lễ phục đi thảm đỏ, vậy thì khác nhiều, hơn nữa nó còn coi như là trang phục đặc chế riêng, đừng nói trả tiền thuê, mua luôn cũng là chuyện thường!

Ầy, không hổ là lễ phục cậu đầu tư thời gian công sức làm ra, còn kiếm được tiền viện phí về cho cậu chứ, không lỗ, không lỗ!

Ăn được một nửa, Túng Phồn không ăn nữa bèn thu dọn chỗ cháo còn thừa, nghĩ cất vào tủ lạnh, mai muốn ăn thì hâm nóng lại là được.

"Anh ngủ ghế sofa à?" Túng Phồn hỏi. Cái sofa trong phóng khá dài, nhưng không được rộng rãi cho lắm, Phí Hành Phong ngủ chắc sẽ không được thoải mái.

"Không thì sao? Ngủ sàn?" Phí Hành Phong nhìn cậu.

Túng Phồn ngượng ngùng cười: "Chỉ là thấy để anh phải thiệt thòi."

Phí Hành Phong cũng không quá bận tâm: "Trước đây đóng phim, giường trải rơm trải rạ tôi cũng đã từng ngủ rồi."

Được thôi, anh là nam chính, anh trâu bò.

Xếp xong chăn gối, Phí Hành Phong nói: "Cậu ngủ trước đi, tôi trông bình truyền dịch cho cậu, chờ truyền xong tôi ngủ sau."

Tống Phồn vừa tiêm thuốc, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm nên cũng không khách khí với đối phương nữa, cậu đi đánh răng xong lại nằm trở về giường.

Phí Hành Phong tắt bớt đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn tường, không lâu sau Túng Phồn đã ngủ thϊế͙p͙ đi.

Phí Hành Phong đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn đường thưa thớt đang chiếu sáng cảnh đêm bên ngoài, sở dĩ hôm nay hắn ở lại đây cũng là vì muốn sáng mai làm kiểm tra, xem thử lần trước các chỉ số giảm xuống có phải thực sự có liên quan đến chuyện hắn có tiếp xúc gần với Túng Phồn hay không. Mới đầu hắn cũng nghỉ nghĩ tiếp xúc với Túng Phồn có thể giúp bản thân mình ngon giấc, nhưng hôm nay lúc trông thấy Phan Huyền, hắn mới đột nhiên nghĩ đến các chỉ số kiểm tra lần trước, trong lòng không khỏi có suy đoán, nhưng vẫn phải đợi kết quả kiểm tra mới biết chắc được.

Giấc ngủ này Túng Phồn ngủ rất say, không còn thấy cảm giác khô nóng trong người nữa, lúc tỉnh lại thì đã hơn chín giờ sáng.

Trình Tịnh đang ngồi bên cạnh giường gọt táo, thấy Túng Phồn tỉnh lại, bà nhoẻn cười: "Tỉnh rồi à? Con thấy trong người sao rồi?"

Bà đau lòng Túng Phồn, cũng lo lắng cho cậu. Sáng nay lúc nhận được điện thoại của Phí Hành Phong, bà vội vội vàng vàng vào trong viện, hỏi thăm bác sĩ tình hình của con trai kỹ càng từ trêи xuống dưới một lượt, sau khi chắc chắn Túng Phồn không có vấn đề gì thì lo lắng trong lòng mới được buông xuống, xong lại còn phải tự nhắc nhở bản thân không cần thể hiện ra là mình quá lo lắng, nếu không lại khiến Túng Phồn cảm thấy áp lực, ảnh hưởng đến tâm trạng của thằng bé.

"Rất tốt ạ, vốn cũng không phải vấn đề gì lớn." Túng Phồn hờ hững, cậu không muốn mẹ suy nghĩ nhiều. Dù sao cậu cũng có kinh nghiệm lần này rồi, sau chú ý hơn một chút là được.

"Vậy con đậy đánh răng rửa mặt đi, Tống Hưởng có mang đồ ăn sáng đến cho con đấy, để mẹ cho vào lò vi sóng hâm nóng lại cho." Trình Tịnh cũng là lần đầu tiên gặp Tống Hưởng, biết cậu ta là trợ lý của Phí Hành Phong, còn là con trai của dì Chân nữa, lại thêm Tống Hưởng rất lễ phép, lớn lên trông cũng rất dễ mến nên bà cũng rất thích cậu ta.

"Dạ." Túng Phồn ngồi dậy, quả thực thấy thân thể thoải mái hơn hôm qua không ít, "Phí Hành Phong đâu ạ?"

Ý cười trêи mặt Trình Tịnh nhiều thêm: "Cậu ta đi gặp bác sĩ rồi, nói là tiện thể làm kiểm tra sức khỏe luôn."

Túng Phồn gật đầu, không để tâm lắm. Là ngôi sao nổi tiếng, chuyện Phí Hành Phong đúng hạn làm kiểm tra sức khỏe tổng quát quá là bình thường, đặc biệt là kiểu nghề nghiệp bận rộn, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn như thế này, mỗi năm kiểm tra sức khỏe một lần hãy còn là ít.

Phí Hành Phong ngồi trong phòng làm việc của Phan Huyền, tối qua anh ta trực đêm, đáng lẽ sáng nay là có thể về nhưng vì Phí Hành Phong muốn làm kiểm tra cho nên mới nán lại muộn hơn.

Tối qua Phí Hành Phong ngủ cũng rất ngon, hôm nay lúc Tống Hưởng mang đồ ăn sáng tới hắn vẫn còn chưa tỉnh.

Phan Huyền cầm kết quả kiểm tra mới được gửi tới, cảm thấy khá bất ngờ, các chỉ số đánh giá chứng hưng cảm của Phí Hành Phong giảm xuống không ít, mặc dù còn chưa đạt đến tiêu chuẩn như người bình thường, nhưng cũng tốt hơn trước nhiều lắm.

Phan Huyền biết Phí Hành Phong sẽ không vô duyên vô cớ muốn làm kiểm tra sớm trước thời hạn, bèn hỏi hắn: "Cậu có phải đã biết nguyên nhân khiến chứng bệnh của mình có chuyển biến tốt rồi không?"

"Thật sự tốt hơn à?" Phí Hành Phong xác nhận với đối phương thêm một lần nữa.

Phan Huyền đưa thẳng tờ kết quả xét nghiệm cho hắn tự xem.

Trêи mặt Phí hành Phong không có kinh ngạc hay vui mừng, cửa phòng làm việc đã đóng chặt, hắn không cần lo có ai nghe được cuộc trò chuyện của hai người, bèn kể lại tình hình sau khi mình vào Túng Phồn có tiếp xúc.

Sau khi cảm giác kinh ngạc qua đi, Phan Huyền cẩn thận suy nghĩ, sau đó mới vô cùng thận trọng nói: "Tôi nghi là độ phù hợp pheromone của hai người vô cùng cao, cho nên mới có thể tạo thành ảnh hưởng trực tiếp đến cậu như vậy. Đúng lúc cậu ấy cũng đang nằm viện, có muốn tôi làm xét nghiệm về độ xứng đôi giữa hai người không?"

Phí Hành Phong do dự một chút rồi nói: "Để tôi hỏi ý cậu ấy xem thế nào đã rồi tính sau."

Chỉ cần hắn muốn, sẽ có vô vàn phương pháp có thể lén kiểm tra độ phù hợp của tin tức tố Túng Phồn đối với mình mà không để đối phương biết được. Nhưng hắn không muốn làm như vậy, làm thế thực sự rất không tôn trọng đối phương.

"Xem tình huống trước mắt, cậu thấy độ xứng đôi của tôi với cậu ấy sẽ được khoảng bao nhiêu?" Phí Hành Phong biết bằng kinh nghiệm của Phan Huyền, có lẽ không thể đoán chắc một trăm phần trăm, nhưng cũng có thể lấy làm tham khảo, có gì nói với trong nhà cũng tốt hơn.

Phan Huyền so sánh kết quả lần này với lần kiểm tra trước của Phí Hành Phong, nghĩ một hồi lâu mới nói: "Tôi thấy ít nhất cũng phải tầm, bảy mươi phần trăm."

Phí Hành Phong gật đầu. Hầu hết khi alpha và omega kết hôn đều sẽ chọn làm kiểm tra độ phù hợp của tin tức tố, trị số càng cao thì sự ỷ lại của hai bên với đối phương sau khi đánh dấu sẽ càng cao, chỉ cần không dưới mười phần trăm thì đều có thể sinh ra sự ỷ lại lẫn nhau. Mà cho dù trị số có thấp hơn thì hai bên cũng sẽ vì tình yêu mà kết hôn, cho nên mức độ phù hợp tin tức tố chưa bao giờ là tiêu chuẩn đánh giá tình yêu giữa alpha và omega. Thực tế rất hiếm có trường hợp nào giá trị thấp hơn mười phần trăm, trêи bảy mươi phần trăm cũng giống như vậy.

Ra khỏi phòng làm việc của Phan Huyền, Phí Hành Phong đi tới máy bàn hàng tự động mua cho mình một ly café. Hắn chẳng mấy khi uống loại café hòa tan như thế này, nhưng bây giờ hắn thực sự cần một chút cafein để bản thân có thể tỉnh táo suy nghĩ rõ ràng.

Hắn không chán ghét Túng Phồn, thậm chí sau nhiều lần tiếp xúc, hắn còn thấy Túng phồn rất đáng yêu, hơn nữa bộ dạng khi cậu nghiêm túc làm việc cũng rất dễ nhìn, nhưng đây có thể là lý do để hắn tiếp cận Túng Phồn, giữ cậu lại bên mình không? Hắn nghĩ rất nhiều, càng nghĩ đến những giả thiết hai người không phù hợp ở bên nhau, suy nghĩ trong trong lòng hắn càng rõ ràng, giống như có người đang nói với hắn, "Khi bạn tung đồng xu để lựa chọn, thì trong lòng bạn đã có sẵn đáp án cho mình rồi".

Biết được đáp

án của mình, Phí Hành Phong không do dự nữa, hắn gọi điện cho mẹ mình nói tình huống kỳ phát tình của Túng Phồn cho bà, cũng nói nhưng suy đoán hiện giờ liên quan đến việc các chỉ số đánh giá chứng hưng cảm của mình giảm xuống.

Hôm nay Mạc Y phải đi tham gia một cuộc họp công bố ra mắt sản phẩm mới, lúc nhận được điện thoại của Phí Hành Phong, bà đang trêи xe đi đến địa điểm tổ chức buổi họp. Sau khi nghe con trai mình nói rõ tình huống xong, bà chỉ thấy tim mình đập nhanh như muốn phá tung lồng ngực, cảm giác vui sướиɠ từ tận đáy lòng khiến bà không dám tin, cũng không dám hỏi lại, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mơ, khẽ chạm là tan biến như bong bóng xà phòng.

Phí Hành Phong nói: "Mẹ, con muốn thử theo đuổi Túng Phồn. Con hiểu rất rõ, con muốn theo đuổi cậu ấy không phải vì cậu ấy có thể làm giảm bớt triệu chứng bệnh hưng cảm của con, cho dù không có chuyện này, con cũng đã định chờ thêm một thời gian nữa, chỉ cần cậu ấy thực sự không bài xích pheromone của con, thì con sẽ đưa ra quyết định giống như bây giờ. Lúc này con không thể nói con yêu Túng Phồn nhiều bao nhiêu, nhưng con thích cậu ấy, thực sự rất thích.

Hắn không hy vọng người nhà của mình cảm thấy mình đang lợi dụng Túng Phồn, mà bản thân hắn cũng không hề có suy nghĩ đó, chỉ là thông qua những việc này, hắn mới hiểu rõ lòng mình mà thôi.

Giờ phút này Mạc Y thực sự muốn bật khóc, là khóc vì vui mừng, bà muốn ôm con trai mình một cái, nói với thằng bé rằng bà hiểu.

"Chờ lát nữa dì Trình đi, con sẽ nói với Túng Phồn, nếu cậu ấy đồng ý, con hi vọng mọi người sẽ đối xử với cậu ấy giống như đối xử với người mà con thích, chứ không phải như "Thuốc" của con." Đây mới là mục đích chính của Phí Hành Phong khi gọi cuộc điện thoại này.

"Mẹ biết, mẹ sẽ không như thế đâu." Mạc Y vội nói, "A Tịnh có phải cũng đang ở bệnh viện không? Bây giờ mẹ lập tức đi qua đó, bên Trình Tịnh, con để mẹ nói cho, mẹ nghĩ chỉ cần con đối xử tốt với Túng Phồn là cô ấy sẽ không phản đối đâu."

Hội họp cái gì, làm sao quan trọng bằng chuyện tình yêu của con trai được? Bà có tham công tiếc việc thế nào đi chăng nữa, chỉ cần là chuyện này thì bà nhất định sẽ cho công việc sang một bên hết.

Cúp điện thoại xong, Mạc Y lập tức gọi điện thông báo cho đối tác mình có việc quan trọng cần xử lý gấp, hỏi bọn họ xem có thể điều chỉnh thời gian họp lại không.

Bên kia cũng là đối tác lâu năm của Mạc Y, biết bà không phải kiểu bỏ họp không có lý do, cũng rất tán thưởng năng lực làm việc của bà, cho nên sảng kɧօáϊ dời lịch họp sang buổi chiều.

Sau đó Mạc Y lại gọi điện đặt một hộp bánh muffin làm quà, chuẩn bị để buổi chiều mang tới buổi họp mời mọi người, coi như là để xin lỗi.

Đến bệnh viện, Mạc Y không có chuẩn bị từ trước, cũng không thể tay không đi thăm bệnh được, lại nghĩ mang hộp thuốc dinh dưỡng các kiểu cho thanh niên thì có hơi lạc hậu, cho nên bà vào siêu thị cạnh bệnh viện mua một ít đồ ăn vặt rồi mang lên lầu — Nếu mai mốt Túng phồn trở thành "con dâu" của bà thật thì bà không thể để Túng Phồn có ấn tượng mình là kiểu người cổ hủ, không có sức sống được, nếu không sẽ nảy sinh khoảng cách giữa hai thế thế, vậy thì không ổn chút nào.

Túng Phồn không nghĩ tới cậu chỉ phát tình đột ngột nên phải nhập viện thôi mà Mạc Y lại tới tận đây thăm hỏi.

Mạc Y cười khanh khách, nói với Trình Tịnh: "Chị nghe Hành Phong nói Tiểu Phồn phải nằm viện, sợ em lo lắng lại nghĩ ngợi linh tinh nên tới xem một chút."

"Chị Mạc, làm phiền chị rồi." Trình Tịnh cũng thấy hơi ngại, bình thường Mạc Y rất bận rộn, mình lại phiền người ta phải tới đây một chuyến.

"Không có gì." Mạc Y nhìn về phía Túng Phồn, ngữ khí so với trước kia càng thân thiết hơn, "Tiểu Phồn thấy thế nào rồi con? Có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho bác sĩ biết nhé."

Túng Phồn mỉm cười nói: "Dì Mạc, cháu không sao đâu, may nhờ ông chủ Phí đưa cháu tới bệnh viện kịp thời."

"Đấy là chuyện nó nên làm, con nghỉ ngơi đi, có cái gì cần thì cứ nói với Hành Phong."

Túng Phồn ngoài mặt vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại nghĩ: Cháu thì có cái gì cần con trai dì làm đâu chứ?!

Mạc Y ngồi một lúc, lại nghe nói Trình Tịnh còn chưa ăn sáng bèn viện luôn lý do này mang người đi ra ngoài.

Hai người chân trước vừa đi thì Phí Hành Phong đã trở lại.

"Anh không đi làm à?" Túng Phồn tưởng Phí Hành Phong đi làm kiểm tra xong đã trở về đi làm rồi.

Phí Hành Phong ngồi lên cái ghế hồi nãy Trình Tịnh vừa ngồi, mặt mày vô cùng nghiêm túc, tuy là hắn bình thường cũng chả hay cười nói gì cho cam, nhưng mà Túng Phồn vẫn thấy hôm nay người này nghiêm túc hơn hẳn.

Sau đó thì nghe Phí Hành Phong nói: "Tôi có lời muốn nói với cậu."

Túng Phồn chớp chớp mắt nhìn đối phương: "Nói đi." Cậu còn có thể bịt miệng Phí Hành Phong không cho anh ta nói chuyện sao?

_____________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK