Edit: Nhật Nhật
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, tôi đăng hai chương làm quà cho các thím nào đang theo chuyện. làm vội làm vàng nên beta chưa kỹ lắm đâu, các thím thấy có lỗi nhớ hú tôi một tiếng nhé.
...
Phí Hành Phong từ nhỏ đã rất thân với bà ngoại của mình. Năm hắn chính thức debut, bà ngoại có tự tay đan cho hắn hai cái áo len. Phía nhà họ Phí và mẹ Phí Hành Phòng không thiếu tiền, có mua mười cái đưa cho hắn cũng dư sức, nhưng bà ngoại lại cảm thấy làm như vậy không thể bày tỏ được sự ủng hộ của mình với cháu ngoại, nhất định đòi tự tay đan. Vì lý do này mà lúc đó bà mới đi học đan len, bỏ ra hơn nửa năm mới đan được hai cái áo, một cái áo khoác mỏng không cổ với một cái áo lông cổ cao. Len thì dùng loại nhập khẩu để đan, không bai dão, không bị bạc màu, tuy là kiểu dáng cũ, không bắt mắt nhưng Phí Hành Phong lại rất trân trọng, năm nào cũng lấy ra mặc. May mà hắn là cái giá áo trời sinh, mặc một cái áo lông bình thường đến độ không thể bình thường hơn cũng mặc ra được cảm giác như hàng xa xỉ.
Lần này hắn đi công tác ở bên kia trái đất, liên tục dầm mưa dãi nắng, nhiệt độ trong ngày lại chênh lệch nhiều nên mới mang cái áo khoác không cổ đi, cuối cùng chả biết móc vào đâu mà làm nó sút chỉ.
Bây giờ mắt bà ngoại không sáng như trước nữa, không thể để bà sửa cho hắn được, hơn nữa cũng chưa chắc bà đã biết sửa, chỉ có thể nhờ người khác làm.
Lúc này trong sân khu tập thể đang có khá nhiều người, không phải đi ra ngoài mua thức ăn thì chính là trêи đường tan tầm về nhà. Phí Hành Phong ngồi yên tĩnh trong xe, hoàn toàn cách biệt với hơi thở cuộc sống ở đây, tựa như hoàng tử cao quý, so với biệt danh của Túng Phồn thì chân thực hơn nhiều.
Tống Hưởng nói: "Anh Phong, anh chờ ở trêи xe đi, em cầm áo xuống cho mẹ nhìn thử xem, xem có thể sửa lại được không."
Phí • Hoàng Tử Thật • Hành Phong gật đầu với Tống Hưởng, trong đôi mắt sâu thẳm hoàn toàn không thể nhìn ra tâm tình.
Lý Thiên Lang cởi dây an toàn ra, nói: "Anh đi với cậu, thuận tiện vào chào hỏi dì. Xong anh đi mua đồ ăn luôn, nhà anh không có cái gì ăn cả, cơm tối thì càng khỏi phải nói."
Lý Thiên Lang rất thích ăn cơm trong mấy khu tập thể cũ kiểu này, giá thì rẻ, đồ ăn lại nhiều, cái này đối với cuộc sống lúc nào cũng phải tính toán chi tiêu cẩn thận như của anh mà nói, quả thực chính là thiên đường. Nếu không phải nhà anh cách văn phòng tương đối gần, anh nhất định sẽ suy nghĩ đến chuyện chuyển nhà qua bên đây, có thổ địa như Tống Hưởng ở đây, anh ta cũng không sợ bị ai bắt nạt.
"Mẹ, anh Lý tới này." Tống Hưởng vừa vào cửa đã nói.
"Dì Chân không có đây, đi lấy số đo cho thím hàng xóm nào rồi ấy." Túng Phồn nghe thấy giọng của Tống Hưởng thì từ trong phòng nói vọng ra.
Đối với mấy người hàng xóm cũ không tiện đi lại, dì Chân sẽ tới tận nhà lấy số đo với tư vấn thiết kế cho người ta. Dì Chân làm người thành thực, đó cũng là một trong những nguyên nhân mà hàng xóm láng giềng ai cũng thích tới tiệm của bà đặt may.
Mẹ ruột nhà mình không có ở tiệm, Tống Hưởng cũng không thấy vẫn đề gì, xoay người đi sang phòng Túng Phồn, "Anh Phồn, cái áo len này bị sút chỉ, anh sửa lại được không?"
Cậu ta sinh cùng năm với Túng Phồn, sau lại ở chỗ mẹ biết Túng Phồn lớn hơn mình hai tháng, cho nên gọi Túng Phồn một tiếng "Anh" cũng không thiệt.
"Để tôi xem thử đã." Đang nói chuyện thì thấy Lý Thiên Lang cũng đi vào, Túng Phồn gật đầu chào hỏi với anh ta, nhìn bộ vest và đôi giày da Lý Thiên Lang đi, đối phương đoán chừng là nhân viên cao cấp, loại mà lương tính theo năm.
Nhận lấy cái áo Tống Hưởng đưa, lập tức giống như có một luồng khí thanh mát phả vào mặt, giống như đột nhiên trời đổ tuyết lớn, mùi tuyết quanh quẩn bốn phía, làm cậu cảm thấy thoải mái từ trong ra ngoài.
"Đây là mùi nước hoa gì vậy? Thơm thật đấy, có cảm giác như mùa đông đến rồi." Túng Phồn vừa hỏi vừa kiểm tra tình trạng của cái áo.
Tống Hưởng với Lý Thiên Lang liếc nhau một cái, vẻ mặt cả hai đều có hơi lúng túng.
Tống Hưởng sờ sờ mũi, lúng búng nói: "Em cũng không biết nữa, cái áo đó là của sếp em."
Túng Phồn và Tống Hưởng còn chưa thân thiết đến mức có thể nhờ đối phương đi hỏi hộ, huống hồ người kia còn là sếp của Tống Hưởng, chỉ sợ cậu ta cũng không tiện hỏi mấy cái này. Túng Phồn nói sang chuyện khác: "Chỉ bị tuột mũi đan thôi, không phải vấn đề lớn, có thể sửa được luôn."
"Vậy thì nhờ anh." Tống Hưởng cũng khôi phục vẻ mặt như cũ.
Vốn Lý Thiên Lang còn cảm thấy bộ dạng Túng Phồn lớn lên thật đẹp mắt nhưng lúc này cũng không tiện ở lại, nói mình muốn đi mua đồ ăn xong rời đi trước.
Một lúc sau, Túng Phồn đưa cái áo đã sửa xong lại cho Tống Hưởng: "Được rồi đây."
"Bao nhiều tiền vậy?" Tống Hưởng hỏi, sếp tới sửa quần áo chắc chắn sẽ không quịt tiền đâu, không thể đòi ghi sổ như cậu ta được.
"Tôi cũng không biết, chờ về rồi cậu hỏi dì Chân đi." Túng Phồn chưa nhận sửa cái nào tương tự như vầy, không biết bình thường dì Chân tính giá là bao nhiêu, không thể tự mình nói được, dù sao Tống Hưởng cũng ở ngay đó, chẳng chạy đi đâu được.
"Được, vậy em đi trước nhé."
"Cùng đi đi, tôi cũng muốn đi mua cơm tối luôn."
Phí Hành Phong đang ngồi trong xe thì thấy Tống Hưởng đi ra, đi cùng cậu ta còn có một người thanh niên mặc áo phông cùng quần mềm bình thường nữa. Phí Hành Phong nhìn vài lần mới có thể dám chắc mình không nhận sai, trong đôi mắt bình thản mọi khi hiện lên một chút khó hiểu —— Tại sao Túng Phồn lại ở đây?
Nhà họ Túng và nhà họ Phí đều làm kinh doanh, Phí Hành Phong tuy không tham gia vào việc kinh doanh trong gia đình, nhưng người lớn và cả những người đồng lứa của hai nhà, nên gặp hắn đều đã gặp hết rồi, hơn nữa chỉ cần gặp qua một lần là hắn sẽ không quên nên không thể nào nhận sai được. Vẫn một câu hỏi đó, tại sao Túng Phồn lại ở đây?
Trở lại xe, Tống Hưởng đưa lại cái áo cho Phí Hành Phong: "Anh Phong, áo sửa xong rồi, trông hoàn toàn không bị lộ đâu."
"Cảm ơn." Phí Hành Phong nhận lấy xong, lại hỏi, "Người vừa cùng cậu đi ra cũng là khách trong tiệm à?"
Đây có lẽ là lý do thích hợp nhất để giải thích cho sự có mặt của Túng Phồn mà Phí Hành Phong có thể nghĩ ra.
"Không phải đâu, anh ấy chính là anh giai sửa đồ mà hồi nãy em kể đấy, áo của anh cũng là do cậu ấy sửa."
"Tên cậu ta là gì?"
Tống Hưởng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là Túng Phồn đẹp mắt nên sếp định mời vào công ty làm thực tập sinh, bèn thuận miệng nói: "Cậu ấy gọi là Túng Phồn, Túng trong tung hoành, Phồn trong phồn hoa*."
*Túng /纵/ - tung hoành /纵横/; Phồn /繁/ - phồn hoa/ 繁华/
Quả nhiên...
Phí Hành Phong không nói thêm gì nữa. Một lúc sau, Lý Thiên Lang cũng mang theo đồ ăn quay lại, lúc này Tống Hưởng mới khởi động xe, đưa bọn họ về nhà.
Buổi tối trong tiệm vốn không có mấy khách, cho dù có thì cũng chỉ cần nhận đơn hàng là được.
Hôm nay chỗ phụ liệu may cùng vải trắng Túng Phồn đặt đều đã được gửi tới, cả buổi tối cậu chỉ ngồi tập thêu, vừa thêu vừa nghĩ xem mình muốn làm mẫu trang phục như thế nào.
Dì Chân hôm nay không có việc gì nên đã về từ sớm. Túng Phồn ở trong tiệm làm nốt việc của mình, nhiệm vụ đóng cửa cũng giao nốt cho cậu.
Mười tệ mua được ba cái bánh chả bò, lúc chiều Túng Phồn ăn hai cái coi như bữa tối, còn một cái, vừa lúc để bây giờ lót dạ. Dì Chân bao ăn ngày hai bữa, tính ra mỗi ngày phụ cấp ăn cho Túng Phồn là ba mươi tệ, ở trong khu tập thể cũ này chừng ấy cũng đủ dể cậu ăn no rồi.
"Anh Phồn, còn chưa nghỉ à?" Tống Hưởng đi về nhà, lúc đi qua thấy tiệm vẫn chưa đóng cửa thì tạt vào hỏi một chút.
"Ừ, về nhà cũng không có việc gì làm." Túng Phồn gặm bánh, không có gánh nặng hình tượng nên cũng chả thèm giữ ý giữ tứ trước mặt Tống Hưởng làm gì. Tuy là cậu thích mặc đẹp, cũng thích sửa soạn cho bản thân nhưng lấy năng lực kinh tế lúc này của bản thân, mấy cái này vẫn còn quá xa xỉ. Chỗ tiền mẹ cho, cậu lấy một phần để sắm sửa đồ dùng trong nhà, phần còn lại thì tích trong thẻ, lỡ như có việc khẩn cấp thì còn có cái mà dùng.
Tống Hưởng cũng không bận chuyện gì, hiếm lắm mới gặp được một người trạc tuổi với mình, cậu ta muốn ở lại buôn chuyện một tí: "Em có mua bia về này, cùng uống không?"
"Có chứ." Tình hữu nghị giữa những người đàn ông có khi chỉ cần một lon bia đã có thể xây dựng rồi.
Cửa tiệm rộng rãi, hai người ngồi ngay ngoài bậc cửa, mỗi người cầm một lon bia, làn gió buổi tối mùa thu se lạnh luôn khiến người ta đặc biệt cảm thấy sảng kɧօáϊ, dễ chịu.
"Anh Phồn, trước kia anh làm cái gì vậy?" Tống Hưởng hỏi. Ở trong giới giải trí này lâu, cậu ta cảm thấy Túng Phồn cực kỳ có tiềm chất trở thành hot streamer, ít nhất mặt mũi cũng không thành vấn đề, còn muốn phát triển thêm thì Tống Hưởng cũng không chắc chắn lắm.
"Chính là làm một người đi làm bình thường như những người khác." Túng Phồn nói mơ hồ, cậu nào có biết "Túng Phồn" trước kia làm cái gì, trong tiểu thuyết cũng không viết chi tiết về cái vấn đề này, "Cậu giờ đang làm thư ký giám đốc à?"
"Không phải, chỉ là trợ lý sinh hoạt thôi." Tống Hưởng cười nói, "Đãi ngộ dành cho nhân viên của sếp rất tốt, hơn nữa làm ở đây có thể tiếp xúc với rất nhiều người, đối với sự phát triển của bản thân sau này rất có lợi."
Làm trợ lý của Phí Hành Phong, Tống Hưởng không tiện đề cập đến chuyện sếp của minh là ai, biết là khó, nhưng cậu sẽ không chủ động nói ra bên ngoài.
"Vậy thì tốt." Phần lớn những người trẻ tuổi mà Túng Phồn gặp, không ai mà không kể xấu công ty của mình, rồi phàn nàn đủ thứ về cấp trêи, người như Tống Hưởng quả thật rất ít thấy, hoặc là cậu ta nghĩ thoáng, hoặc là đãi ngộ của công ty quả thực không tệ, "Đúng rồi, nếu cậu làm trợ lý sinh hoạt của sếp, vậy cậu có biết sếp mình dùng loại nước hoa nào không?"
Khóe miệng Tống Hưởng méo xẹo, hỏi lại Túng Phồn: "Anh ngửi thấy mùi gì vậy?"
Túng Phồn nói: "Mùi man mát, lành lạnh, cảm giác như ngày có tuyết rơi ấy."
Tống Hưởng che miệng, giả vờ ho khan một tiếng, nói: "Đó là mùi pheromone của sếp em đấy."
Túng Phồn hơi bối rối, đây là lần đầu tiên cậu ngửi được mùi tin tức tố của người khác rõ ràng như vậy, có chút kỳ lạ. Túng Phồn là người ngoài tới, đối với việc bản thân thích mùi tin tức tố của một alpha khác hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, chỉ hỏi: "Sếp cậu không cần dùng thuốc khử mùi à?"
"Có dùng, nhưng chắc ngồi máy bay lâu quá, quên không xịt thêm cho nên áo mới dính mùi. Em với anh Lý, à, chính là người cùng em vào cửa hàng lúc chiều đó, bọn em đều là beta, không ngửi được mùi pheromone, nên cũng không biết mà nhắc boss." Trêи quần áo có dính mùi tin tức tố cũng không phải vấn đề to tát gì, chỉ cần không phải bạo động tin tức tố trêи diện rộng là được. Tống Hưởng ngày nào cũng xem bình luận fan tung hô Phí Hành Phong, comment gào khóc, đòi sống đòi chết muốn ngửi thử mùi tin tức tố của của Phí Hành Phong cũng là cả một đống lớn, cho nên thấy Túng Phồn không né tránh đề tài này, Tống Hưởng cũng không thấy sao cả, chỉ là Túng Phồn là người đầu tiên nói tin tức tố của sếp cậu dễ ngửi.
"Thực ra mùi pheromone của sếp em không được ưa thích lắm, cũng ít người có thể cảm nhận được nó." Tống Hưởng không rõ hấp dẫn tin tức tố giữa alpha và omega là như thế nào nên thuận miệng nói một câu.
Túng Phồn khẽ cười, có lẽ là do giới tính của cậu đặc thù đi, ai mà biết được?
Uống hết nửa lon bia xong, Tống Hưởng nói: "Anh Phồn, tay nghề cắt may của anh tốt như vậy, có nghĩ đến chuyện livestream phát sóng trực tiếp không?"
"Đúng là tôi có nghĩ tới chuyện này, nhưng thiết bị để livestream không rẻ, tôi hiện tại không có đủ tài chính." Lúc trước để có thể nhanh chóng độc lập về mặt kinh tế, không phải cậu không nghĩ tới việc sẽ làm livestream, hơn nữa trước mắt cậu cũng không thấy có ai làm phát sóng trực tiếp về lĩnh vực này mà thực sự làm tốt được. Túng Phồn cảm thấy chính mình có thể dựa vào tay nghề của bản thân mà chiếm lĩnh thị trường ở mảng này.
Tống Hưởng vỗ đùi cái đét: "Em có!"
Túng Phồn kinh ngạc: "Cậu từng làm livestream rồi à?"
Tống Hưởng lớn lên bộ dạng trông rất dễ mến, muốn làm hot streamer cũng không phải không có khả năng.
Tống Hưởng vung tay: "Không phải, là... Là đồ của một người bạn của em, sau này cậu ta không dùng nữa định bỏ đi, em thấy tiếc nên mang về, đúng lúc ngày mai có thể mang cho anh dùng."
"Người bạn" trong miệng Tống Hưởng thực chất chính là sếp của cậu ta – Phí Hành Phong. Trước có một công ty chuyên cung cấp nền tảng phát sóng trực tiếp ra giá cao mời Phí Hành Phong làm một buổi livestream, Phí Hành Phong chỉ lướt qua màn hình có một chút, nhưng thiết bị cần dùng thì vẫn mua về đủ bộ.
"Như vậy sao được?" Túng Phồn cảm thấy mình không thể lấy không như vậy được.
"Không sao đâu mà, nếu anh không lấy, khéo một ngày đẹp giời mẹ em lại tiễn nó ra bãi rác ấy chứ."
Túng Phồn nghĩ một chốc, cảm thấy như vậy không phải không được, bèn nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ không khách khí nữa, sau này cậu muốn sửa đồ gì thì đưa thẳng cho tôi, tôi sửa miễn phí cho cậu."
Tống Hưởng toét miệng cười, lộ ra chiếc răng khểnh nho nhỏ: "Nói rồi đó nhé!" Nói đến đây, nụ cười của Tống Hưởng lại có chút ngượng ngùng, "Ầy, nói cho anh biết cũng không sao, thực ra ước mơ của em là trở thành diễn viên."
Túng Phồn kinh ngạc, nhưng cậu không muốn đả kϊƈɦ ước mơ của Tống Hưởng, dù sao cậu cũng là người có mơ ước, chỉ cần mơ ước này không phải quá viển vông, thì người sẽ luôn nỗ lục không ngừng tiến về phía trước, như vậy ít nhất cũng có 50% hi vọng: "Có ước mơ là chuyện tốt."
"Anh Lý cũng nói vậy, sếp còn giúp em tìm rất nhiều cơ hội, nhưng mà lần nào tôi cũng căng thẳng, mất bình tĩnh, cuối cùng casting thất bại." Nói tới cái này, Tống Hưởng lại thấy ủ rũ, "Nếu có cơ hội thì nhất định có thể thành công, anh Phồn, anh giúp em làm thêm mấy bộ quần áo đi, để em mặc đi tham gia hoạt động, nhất định trông sẽ rất đẹp."
Túng Phồn bật cười, gật đầu với đối phương: "Được, vậy tôi chờ tin vui của cậu. Sau này cậu mà nổi tiếng rồi, vậy tôi chính là nhà thiết kế thời trang của ngôi sao truyền hình mới nổi, chắc chắn lúc đó sẽ có rất nhiều người muốn nhờ tôi thiết kế trang phục, lúc đó tha hồ mà kiếm tiền."
"Vậy em phải cố gắng hơn nữa mới được." Đối với một bất cứ ai cũng vậy, có người ủng hộ mình theo đuổi mơ ước là vô cùng quan trọng, cái này sẽ giúp bản thân có thêm tự tin, cũng càng có hi vọng đối với tương lai.
"Nào, cố lên." Túng Phồn nâng lon bia của mành lên, lời này là cậu nói với Tống Hưởng, cũng là nói với chính bản thân mình.
"Cố lên!"
Hai lon bia cụng vào nhau, âm thanh khẽ vang tựa như âm thanh cánh cửa hi vọng được mở ra, khiến bọn họ kiên định với mục tiêu của mình, trong lòng cũng bừng bừng quyết tâm.
_______________________