Edit: Nhật Nhật
...
Ngày studio của Túng Phồn khai trương, số lẵng hoa được gửi tặng nhiều không đếm xuể, bày đầy ngoài cửa, thiều điều chưa chặn luôn lối ra vào lại thôi. Hiện giờ tầng này chỉ có mỗi phòng làm việc của Túng Phồn, có hơi vắng vẻ nhưng được cái yên tĩnh, hai gian phòng làm việc, vừa vào cửa là sẽ thấy logo "Star & Maple" rất lớn, đặc biệt có phong cách.
Túng Phồn không tổ chức lễ khai trương rườm rà, cũng không mời quá nhiều người, Phí Thiên và Mạc Y đã đi làm, Túng Phồn cũng không muốn hai người họ phải chạy qua chạy lại, cho nên hôm nay chỉ có Phí Hành Phong và Phí Thiên tới đây. Còn những người khác, từ dì Chân cho đến nhóm nhạc nữ Rose Color đều gửi điện hoa đến chúc mừng, như vậy với Túng Phồn là đã đủ rồi, chờ sang năm chuyển phòng làm việc đến khu đất Phí Hành Phong mua cho cậu thì làm lễ rồi mời mọi người tới cũng không muộn, giờ ở đây diện tích có hơi nhỏ, sợ không tiếp đón tốt được.
Nghi thức khai trương chính là Túng Phồn lên nói vài lời động viên, cổ vũ toàn thể nhân viên, sau đó mọi người cùng nhau cắt bánh gato, Phí Thiên còn có việc bận, cho cậu một cái lì xì xong thì rời đi trước.
Túng Phồn cũng không khách sáo với cô, chị gái nhất định lì xì cho không ít tiền, ít nhất chắc là cũng đủ trả lương tháng đầu cho hai, ba nhân viên gì đó?
Nhà họ Phí tìm cho Túng Phồn một thư ký tên là Nghiêm Tiêu, là một Omega, năm nay ba mươi lăm, vẫn chưa kết hôn. Cô để tóc ngắn, mặc đồ công sở đi giày gót nhọn, nhìn qua rất chuyên nghiệp, tài giỏi. Trước hôm khai trương, Túng Phồn có làm việc trước với cô hai ngày, cậu phát hiện cô là kiểu người rất ngăn nắp, có tổ chức, việc cần làm lúc nào, làm hết bao nhiêu thời gian đều sẽ lên kế hoạch rất chi tiết, hơn nữa còn dành ra khoảng mười phút ở giữa để phòng ngừa có chuyện gì đột xuất phát sinh, không thể hoàn thành công việc đúng như tiến độ dự định. Hơn nữa Nghiêm Tiêu còn là người thuộc phái hành động, nếu cô đang có việc làm chưa xong mà bị người khác cắt ngang, cô sẽ rất khó chịu. Người như vậy chắc chắn làm việc sẽ rất năng suất. Mà Nghiêm Tiêu còn có một chỗ tốt nữa là, tùy cô là người thuộc phái hành động, nhưng cô không yêu cầu tất cả mọi người đều phải giống mình, cái này đối với người làm việc dựa vào cảm hứng và linh cảm như Túng Phồn rất là quan trọng, nhiều khi không phải cứ thúc giục là có thể thiết kế ra được.
Phương Na hôm nay cũng tới, bên văn phòng có sắp xếp bàn làm việc cho cô, nhưng phần lớn thời gian cô vẫn sẽ ở khu thiết kế. Túng Phồn cũng nhờ cô liên hệ giúp với thợ thêu bán thời gian, không nói đến những đơn hàng khác trong tay cậu, chỉ riêng ba bộ quần áo của nhà họ Phí phải ưu tiên làm trước đã cần tìm thợ gấp rồi, nếu không nhà họ nhất định là sẽ đòi tuyển người giúp cho mà xem.
Ngày đầu khai trương, Phí Hành Phong đặt đồ ăn trước tại một nhà hàng, bên đó sẽ ship đồ qua đây, buổi trưa mọi người sẽ tổ chức liên hoàn ở phòng làm việc luôn.
Còn một lúc nữa mới đến giờ cơm trưa, Phí Hành Phong ngồi trong văn phòng cùng Túng Phồn, cậu cũng không vẽ thiết kế mà cùng trò chuyện với đối phương. Tin cậu bắt đầu nhận thiết kế đã được đưa ra ngoài, số liên lạc của Nghiêm Tiêu cũng vậy. Giờ, cô ấy đang bận đến độ không có thời gian để uống miếng nước, ly café đang uống cũng là nhờ nhân viên hậu cần tốt bụng pha giúp.
"Buổi tối em mời anh ăn cơm." Túng Phồn nói. Đây là ý định đột xuất của cậu, nhìn Nghiêm Tiêu tiếp điện thoại không ngừng, Túng Phồn lại cảm thấy phấn chấn bừng bừng.
Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, ngoại trừ mấy nhân viên đang liên hoan ở bên ngoài, Phí Hành Phong tất nhiên cũng muốn cùng Túng Phồn ăn cơm chúc mừng: "Được, em muốn ăn cái gì?"
"Phải là anh muốn ăn gì mới đúng chứ. Em mời, tùy anh chọn địa điểm." Nói đến đây, Túng Phồn lại dừng một chút, "Nhưng mà đừng ăn cái gì đắt quá nhé, em còn muốn chừa tiền lại mua album nữa,"
Lấy tư cách là nhà thiết kế trang phục biểu diễn cho Rose Color, Túng Phồn nhất định phải ủng hộ cho album mới của mấy cô nàng một chút, huống hồ hôm nay cậu khai trương studio, mấy thành viên trong nhóm cùng Hải Tuy đều gửi hoa đến chúc mừng, gì thì gì cậu cũng phải bày tỏ một chút. Nếu muốn ủng hộ, tất nhiên không thể chỉ mua một bản album được, cậu phải dành ra thêm tí tiền nữa mới ăn thua.
Phí Hành Phong dở khóc dở cười, nào có ai mời người khác ăn cơm mà lại còn không cho người ta chọn chỗ nào đắt quá. Chẳng qua Túng Phồn đã nói vậy rồi, hắn sẽ chọn chỗ nào vừa vừa một chút, đỡ cho cậu trong lòng nhỏ máu.
"Vậy chúng ta đừng đi đâu xa, đi tiệm thịt nướng nhà hôm trước được không?"
"Được!" Tiệm đó Túng Phồn với Phí Hành Phong từng tới một lần rồi, đồ ăn ngon, quan trọng là có cả phòng riêng, thuận tiện cho Phí Hành Phong.
Phí Hành Phong nhìn cậu nói: "Anh thấy mua album của Rose Color xong, em vẫn phải để dành thêm tiền."
Túng Phồn không hiểu lắm hỏi lại: "Tại sao?"
Cậu hình như không có việc gì cần dùng đến tiền nữa mà?
Phí Hành Phong cong khóe miệng: "Chờ album của anh phát hành, em chẳng lẽ không định mua ủng hộ à?"
Túng Phồn đúng là không nghĩ đến chuyện này, không phải cậu không muốn ủng hộ Phí Hành Phong, mà là vì cậu thấy đối phương chắc sẽ không định để cậu mua nhiều bản album của mình như vậy.
Túng Phồn vò đầu bứt tóc: "Chẳng lẽ không phải là anh tặng album có chữ ký đặc biệt cho em à?"
Phí Hành Phong không nặng không nhẹ nhéo nhéo vành tai Túng Phồn: "Là người yêu của anh, em đã mua album của Rose Color thì không thể không mua của anh được, hơn nữa cũng không cho phép mua ít hơn của mấy cô ấy."
"Anh Phí này, anh như vậy có tính là ghen bậy ghen bạ không thế?" Túng Phồn xem như đã hiểu ý của Phí Hành Phong.
Phí Hành Phong không thèm giả vờ giả vịt nữa, nói thẳng: "Tính chứ. Cho nên em phải mua nhiều một chút."
Túng Phồn bật cười thành tiếng: "Được thôi."
Tình hình là cậu phải mua ít album của Rose Color hơn rồi, hơn nữa chỉ có thể mua album digital thôi, album của Phí Hành Phong thì mua cả bản digital, cả bản vật lý, như vậy tính số lượng thì gấp đôi của Rose Color rồi, vị dấm chua của Phí Hành Phong có thể nhạt bớt một ít.
Lúc ăn trưa, Nghiêm Tiêu báo lại với Túng Phồn, hiện cô đang có năm đơn hàng trong tay. Dựa theo yêu cầu của Túng Phồn trao đổi với bên kia, để họ nói mình muốn trang phục kiểu như thế nào, càng chi tiết càng tốt, Túng Phồn sẽ vẽ phác thảo thiết kế trước, sau đó hai bên mới từ đấy thảo luận thêm. Nếu cảm thấy ổn thỏa, không có vấn đề gì thì mới ký hợp đồng, giao tiền đặt cọc, chờ nhận được hàng mới thành toán nốt phần còn lại. Nếu như thảo luận xong mà đối phương không thấy hài lòng với bản thiết kế thì chỉ cần trả một ít phí cho bản thảo ban đầu là được, lệ phí là bao nhiêu cũng đã được thảo luận từ trước.
"Ôi chao, không ngờ mình lại được chào đón như vậy luôn." Ở đây người vui mừng nhất đương nhiên là Túng Phồn, có ai kiếm được tiền mà lại không vui chứ?
Nghiêm Tiêu cười nói: "Đúng vậy. Cho nên sếp này, sếp nhớ phải nỗ lực một chút, đừng có lười biếng. Tôi đã làm kế hoạch về thời gian giao hàng rồi đấy, trước khi tan làm sẽ gửi vào mail của cậu."
Túng Phồn ra hiệu "Ok", còn nhướng mày với Phí Hành Phong, ý là —— Anh là "Nhân viên PR" tốt đấy, tối nay có thể thưởng thêm cho anh hai phần thịt nướng.
*
Bên Túng Phồn mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi, album mới của Rose Color cũng đúng giờ lên kệ.
Lần này, Hải Tuy vận dụng hết tất cả các mói quan hệ mình có để làm tuyên truyền cho Rose Color, còn mua quảng cáo dài hạn trêи các trang web về âm nhạc. Nếu là như bình thường, nhóm nhạc flop như vậy, kinh phí quảng bá của công ty chắc chắn sẽ dồn cho nghệ sĩ nào trong công ty nổi tiếng hơn. Hải Tuy có là ông chủ thì cũng không thể chỉ vì Rose Color mà khiến nghệ sĩ khác cùng công ty không thoải mái được, làm vậy dễ phá hỏng bầu không khí trong công ty, cực kỳ không có lợi. Cho nên hầu hết là y chạy vạy quan hệ khắp nơi, thiếu nợ ân tình của người ta, hiệu quả chắc chắn không thể như đập tiền làm quảng cáo, thế như đây đã là cách tốt nhất y có thể làm được rồi.
Album được lên kệ lúc tám giờ, MV cũng được đăng lên các ứng dụng xem video lớn.
Túng Phồn đầu tiên là đăng ký mua một bản album digital, nghiêm túc lắng nghe hết sức cẩn thận. Lấy góc độ là một người nghe, Túng Phồn cảm thấy album này thật sự không tệ chút nào. Tiết tấu của ca khúc chủ đề sôi động mạnh mẽ, nếu nghe nhiều thêm vài lần thì chắc chắn phần lớn mọi người đều sẽ thấy nó hay, nhưng làm thế nào để người ta chịu nghe thêm vài lần mới là vấn đề cần lo lắng.
Rót một ly nước trái cây, Túng Phồn nói cho Phí Hành Phong biết suy nghĩ của mình.
Thấy Túng Phồn đang phát sầu nghĩ cách giúp Rose Color, Phí Hành Phong hỏi: "Nếu không để anh giúp mấy cô ấy PR một chút?"
Đây là một cách hay, có ngôi sao lớn như Phí Hành Phong giúp tuyên truyền, nhất định sẽ giúp ích rất lớn đối với lượng tiêu thụ album của Rose Color. Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó. Một là, nếu Rose Color vẫn tiếp tục flop, người khác sẽ nghĩ là Phí Hành Phong nhận tiền để PR cho họ, không hề công tâm, đánh giá, review của người nghe khác cũng sẽ giảm xuống. Hai là, thành phần fan quá khích sẽ này sinh tâm lý trái chiều, ghét bỏ Rose Color, rất bất lợi đối với sự phát triển của nhóm nhạc sau này.
Suy đi tính lại, Túng Phồn lắc đầu nói: "Thôi, làm không khéo lại bị người khác nói ra nói vào." Cho dù cậu không nghĩ cho Rose Color thì cũng phải suy nghĩ cho Phí Hành Phong chứ.
Trong lúc Túng Phồn và Phí hành Phong đang trò chuyện, nhóm dò mìn đầu tiên trêи mạng đã bắt đầu ra sức Amway*.
*Amway: Tương đương với review.
Không phải về bài hát "Dream" này, mà là về trang phục trong MV.
[ Hình như quần áo này không phải hot trend mùa mới đâu!]
[Cái công ty rách nát này cuối cùng cũng chịu mời stylist đáng tin một tí cho gà nhà rồi.]
[Lần đầu tiên để ý đến nhóm nhạc này, quần áo thực sự nhìn rất đẹp, không những có thể mặc lên sân khấu biểu diễn, còn có thể bày bán trong trung tâm thương mại luôn được ấy.]
[Cầu mua!!!]
[Tạo hình lần này thực sự không kém gì mấy công ty lớn làm, quyết định follow nhóm nữ này.]
[Mẹ của tôi ơi, mấy em gái flop của mị hôm nay xinh quá đi! Xỉu ngang xỉu dọc, xỉu up xỉu down!]
[Tiện tay mở MV này ra định xem giết thời gian, không ngờ lại bị tạo hình bên trong hấp dẫn, giai điệu bài hát cũng càng nghe càng thấy hay.]
[Tạo hình của các thành viên so với trước kia phải nói là khác biệt hoàn toàn luôn, yêu chết mất!]
Lần này, Túng Phồn thiết kế cho nhóm ba tạo hình chung, từ trong sáng đến trưởng thành gợi cảm, rồi lại đến kiểu cool ngầu, thể hiện đầy đủ ba lần thay đổi thiết lập hình tượng của Rose Color.
Phong cách trong sáng thì dùng áo T – Shirt màu tím đơn giản, phối cùng quần jean màu xanh nhạt, sau lưng in tên ghép vần của từng thành viên, tạo hình này hoàn toàn không có gì đặc biệt, vì muốn làm tôn lên kiểu dáng phía sau nên giai đoạn trước càng đơn giản càng tốt, như vậy mới dễ so sánh sự đối lập với sau này.
Phong cách trưởng thành gợi cảm thì dùng sườn xám xẻ cao. Để thuận tiện cho việc thực hiện vũ đạo, Ống tay áo được làm kiểu tay phồng, phần trêи không khâu vào vai áo mà để thả xuống, chỉ đính lại phần phía dưới nách. Cũng để tiện cho việc nhảy, nên vải may lựa loại vải co giãn, không ôm quá chặt vào người, như vậy phần tay phồng trông cũng không bị lạc quẻ.
Cuối cùng là đồ jumpsuit dài màu đen ngầu lòi, thiết kế thêm cả mũ trùm đầu. Mũ không quá to, được làm bằng ren, vành mũ chỉ đến tai, sau khi đội lên phải cố định lại bằng kẹp. Phần mũ ren được trang trí sequins đen, chỉ cần có ánh sáng chiếu vào, thì tổng thể chiếc mũ sẽ trông không bị đơn điệu, mà cũng không quá chói mắt.
Về phong cách cá nhân, Túng Phồn làm cho vocal một cái áo khoác cùng quần sooc phong cách dân chơi mô tô, quả thực khác hẳn với phong cách trước kia của cô. Leader phong cách nữ thần băng giá trước kia khá tự hào với cá tính thô nhưng thật vốn có của mình, cho nên tạo hình lần này chính là một bộ quần áo denim rách, phối với quần tất lưới to, mang vẻ đẹp cá tính, lại tùy tiện. Dancer trước giờ bị yêu cầu phải tỏ ra thục nữ, Túng Phồn thiết kế cho cô một áo khoác blazer, phối với quần ống rộng cùng với giày Martin, lần này cô đội tóc giả ngắn, tạo hình thoạt nhìn càng hoạt bát hơn, áo khoác cài một nút, có thể thoải mái ngồi xoạc chân. Giọng ca chính không có cảm giác tốn tại thì Túng Phồn làm cho cô một bộ quần áo theo kiểu Hán phục. Để tạo ấn tượng mạnh đối với người xem trêи cả nước thì không gì thích hợp hơn là trang phục phong cách dân tộc, đây chính là nét đẹp đã được khắc sâu vào trong gien của mỗi một người dân trong nước. Hán phục không làm quá rộng, tay áo và thân váy được cắt ngắn đi nhiều, phân chia phần thân và phần chân váy rõ ràng, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, màu sắc chọn đỏ đen phối hợp, ăn khớp với màu sắc và phong cách trang phục của các thành viên khác. Cuối cùng là main dancer tỷ lệ cơ thể không hoàn hảo, Túng Phồn dùng rất nhiều vải đính lại với nhau may một chiếc áo váy dài đến đầu gối, dùng cách may so le từng phần vài dài ngắn khác nhau để che đi tỷ lệ vóc người của main dancer, không đến nỗi khiến người khác nhìn vào có cảm giác chân dài đến nách, nhưng ít nhất tỷ lệ cơ thể cũng cân đối hơn.
Những tạo hình này hoàn toàn không khó làm, cái khó chính là phải làm sao để việc thay đổi hình tượng này không khiến người xem thấy khó tiếp thu, cuối cùng còn muốn họ phải cảm thán một câu "Tại sao không làm tạo hình này sớm hơn".
Vì vậy, ca khúc "Dream" bắt đầu từ phần trang phục diễn đã thu hút được một nhóm dò mìn review về tạo hình, có người review, đương nhiên số người tìm xem MV và nghe nhạc cũng nhiều hơn.
MV quay không tệ, hiện thực trong sáng thuần khiết, trong mộng trưởng thành gợi cảm, nhận ra cuộc đời đã đến lúc bước sang một giai đoạn mới, không cần biết là trưởng thành hay bất cứ concept nào khác thì cũng có sự nhảy vọt về chất lượng. Họ không còn là những cô gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên, cũng không còn là những cô gái gợi cảm, ma mị như trong mơ. Thay vào đó, họ đặt mình vào trong cuộc sống thực tế, trưởng thành hơn độc lập hơn. Cá tính của họ vẫn có mặt này mặt kia như cũ, nhưng trêи hết, ở trong cái nhìn của người khác, họ chính là những người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập.
Hôm sau trời vừa sáng, Túng Phồn cầm điện thoại thì đã nhận được tin nhắn của Hải Tuy gửi đến ——
Hải Tuy: Thầy Túng, Rose Color hot rồi!!
_____________________