Edit: Nhật Nhật
...
Túng Phồn không nói không rằng thình lình kéo tóc Phí Hành Phong, tóc đối phương có hơi dài, trước khi vào đoàn phim hắn không định cắt tóc, chờ chọn được tạo hình nhân vật rồi mới theo đó sửa lại.
Túng Phồn: "Em không nghĩ gì hết cả, anh đừng có mà tự biên tự diễn nữa đi."
Túng Phồn không thiếu sự "Tin tưởng" với Phí Hành Phong, mặc dù có lẽ Phí Hành Phong và Đường Á sẽ bị cái gọi là duyên phận đưa đẩy gặp gỡ lẫn nhau, nhưng đó chỉ là có lẽ mà thôi, dù sao lần gặp mặt hôm nay, Túng Phồn hoàn toàn không phát hiện ra cái gì cả.
Phí Hành Phong nắm tay Túng Phồn nói: "Anh có muốn tự biên tự diễn đâu, chỉ là không biết sao mình lại tới không đúng lúc như vậy thôi."
Túng Phồn nhoẻn miệng cười, cái này cũng không biết phải nói thế nào cho phải, chỉ đành đổ cho trùng hợp vậy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Túng Phồn nói: "Tuy là Đường Á cùng ngài Geoff đến em cũng rất bất ngờ, nhưng mà nói chuyện với cậu ấy một hồi, em thấy tính tình cậu ấy cũng ổn. Lần sau đang tính sẽ gặp cậu ấy để bàn chuyện hợp tác."
Phí Hành Phong nhún vai, hắn biết mình cũng không có hiềm nghi gì mà phải tránh, Túng Phồn cũng không phải kiểu ghen tuông vô lối, nhưng trước mặt cậu, lập trường của hắn vẫn phải rõ ràng: "Anh không muốn biết tính cách của cậu ta thế nào, chỉ muốn biết người yêu anh trưa nay muốn ăn gì thôi."
Túng Phồn nhéo tay Phí Hành Phong, không biết nên nói gì cho phải: "Anh mà như vậy là chúng ta sẽ không có chủ đề chung để nói chuyện đâu đó."
Phí Hành Phong dửng dưng nói: "Sao lại không, trừ cậu ta ra, đề tài tán gẫu của chúng ta có rất nhiều. Hơn nữa không ai muốn người yêu mình cứ đi khen một người khác như thế mãi đâu, giới tính nào cũng không thích."
Túng Phồn chồm tới hôn đối phương một cái: "Bộ dạng hẹp hòi, cãi bướng của anh đáng yêu thiệt đó."
Phí Hành Phong thuận thế ôm lấy cậu: "Anh còn đáng yêu hơn thế được nữa cơ, buổi tối em muốn thử tí không?"
Mùi tin tức tố của Phí Hành Phong thiếu chút nữa khiến Túng Phồn lập tức đứng lên, cuối cùng phải cố lắm mới kéo giãn được khoảng cách với đối phương, cậu đút tay mình vào túi áo khoác của đối phương, nói: "Đừng có chọc em, buổi chiều em vẫn còn phải làm việc.
Lỡ mà chọc ra lửa, thì chắc chắn buổi chiều cậu sẽ không tập trung làm việc được. Gần đây chuyện phân hóa lần hai của cậu cũng không thấy có động tĩnh gì nữa, cảm giác cứ thế mà mất hút luôn vậy, nhưng mà hai người họ dạo này ai nấy đều bận rộn, thành ra cũng không chú ý nhiều.
Phí Hành Phong nắm lấy bàn tay Túng Phồn đang nhét trong túi áo mình, cứ như vậy chậm rãi đi ra cửa, lấy áo khoác mặc thêm cho Túng Phồn, rồi nói: "Đi, đi ăn cơm trước đã."
Hai người chọn một nhà hàng nhỏ gần công ty của Phí Hành Phong, do bên đây có nhiều công ty giải trí, cho nên nhà hàng rất chú trọng đến sự riêng tư của khách hàng, phòng riêng khá nhiều, rất tiện dùng bữa.
Họ không chọn mấy món đắt tiền, chỉ gọi set ăn bình thường của nhà hàng.
Túng Phồn chọn cơm cà ri, Phí Hành Phong cũng gọi giống vậy, thêm một ít đồ chiên và đồ chua ăn kèm nữa.
Phí Hành Phong gắp hết chỗ trứng cút chiên mà Túng Phồn thích ăn sang cho cậu: "Đúng rồi, bộ phim lần trước Tống Hưởng quay đã ấn định ngày phát sóng rồi, chờ mấy hôm nữa cậu ta sẽ cùng đoàn phim bắt đầu đi quảng bá, em tính phối cho cậu ta mấy bộ quần áo?"
Chuyện này không phải là tìm người khác thì không được, chỉ là tạo hình trong phim đều do Túng Phồn thiết kế cho Tống Hưởng, có phong cách riêng của cậu, Phí Hành Phong cứ thấy để người khác làm thì thiêu thiếu cái gì đó, đối với việc Tống Hưởng lần đầu ra mắt khán giả với tư cách là diễn viên, sợ không đủ để tạo dấu ấn riêng.
Gần đây Túng Phồn cũng không liên lạc nhiều với Tống Hưởng, nhưng cậu ta thỉnh thoảng vẫn sẽ thay Phí Hành Phong mang trà sữa đến cho Túng Phồn, hai người sẽ nhân tiện trò chuyện một lúc, quan hệ hoàn toàn không xa cách. Hơn nữa Túng Phồn đã hứa trước với Tống Hưởng rồi, trang phục của cậu ta, cậu sẽ bao hết, nói là phải giữ lời, cho dù từ chối đơn hàng của người khác cũng phải chuẩn bị tinh tươm đâu vào đấy cho Tống Hưởng.
"Vậy nhất định phải để em phối đồ cho Tống Hưởng, về em lại may thêm cho cậu ấy hai bộ vest nữa." Đồ khác có thể mua sẵn rồi về phối, không phải vấn đề khó, nhưng đồ vest Túng Phồn vẫn muốn tự mình may cho Tống Hưởng hai bộ, không cần quá cầu kỳ, chỉ cần vừa người là được. Nếu mà thời gian gấp quá, thì cậu cắt mẫu xong mang qua nhờ dì Chân may ráp cũng được, tay nghề dì Chân thì cứ việc yên tâm.
Phí Hành Phong không có ý kiến gì, thời gian này Tống Hưởng cũng không bỏ lớp học diễn xuất, tuy là vẫn đảm nhận vị trí trợ lý của hắn, nhưng vì bây giờ hắn vẫn chưa vào đoàn phim, mỗi ngày chỉ đến văn phòng rồi lại về nhà, cùng lắm là lượn sang chỗ Túng Phồn một chốc, cho nên công việc của Tống Hưởng vẫn khá nhẹ nhàng, vẫn có đủ thời gian để lên lớp học. Với lại, đã chọn được người đại diện và trợ lý cho Tống Hưởng rồi, lịch trình cá nhân không cần cậu ta tự lo nữa, cứ làm theo thời gian biểu là được.
"Em mong bộ phim của Tống Hưởng phát sóng quá đi." Trúng cút vẫn còn hơi nóng, Túng Phồn không vội ăn, "Anh không động viên Tống Hưởng một tí à? Em sợ dạo này cậu ấy không tiếp xúc nhiều với máy quay, đến lúc đi tuyên truyền lại căng thẳng, mất bình tĩnh."
"Yên tâm đi. Người đại diện của Tống Hưởng có bằng thạc sĩ tâm lý học, có thể để ý tới tình huống tâm lý của cậu ta." Nếu không giao Tống Hưởng cho người đại diện khác, hắn và Lý Thiên Lang cũng không yên tâm. Nói thế nào thì nói, Tống Hưởng cũng là trợ lý cá nhân của hắn, sau này lại là nghệ sĩ ký dưới tên của hắn, đương nhiên là phải chăm sóc đối phương nhiều nhất có thể.
"Thạc sĩ tâm lý học mà lại đi làm người đại diện á?" Túng Phồn cảm thấy người có bằng cấp cao như vậy đáng lý phải tới bệnh viện làm bác sĩ mới đúng.
"Có rất nhiều người đại diện đều làm trái ngành trái nghề mà, quan trọng là kế hoạch tương lai cùng công việc đúng với yêu thích của họ là được."
Túng Phồn gật đầu, có lý, mà thế cũng tốt, ít nhất cậu không cần lo lắng đến vấn đề mất bình tĩnh, sợ sân khấu của Tống Hưởng nữa.
*
Mấy ngày sau, công việc của Túng Phồn càng bận rộn hơn, chuyện của Tống Hưởng cậu rất để ý, cho nên nhưng công việc khác cũng làm chậm lại.
Mini album của Phí Hành Phong vừa mới phát hành đã leo lên top một các bảng xếp hạng âm nhạc, rất nhiều người vừa la oai oái không muốn ăn cơm chó, vừa u mê nghe suốt ngày suốt đêm, nghe đi nghe lại, không biết trời đâu đất đâu nữa.
Ngài Geoff vẫn duy trì liên lạc thường xuyên với Túng Phồn, tuy ông vẫn bận rộn chuyện chuẩn bị cho show diễn thời trang nhưng vẫn rút ra thời gian để cùng Túng Phồn tán gẫu về những tâm đắc của mình trong quá trình sáng tạo thiết kế.
Có một người trẻ tuổi có thể theo kịp suy nghĩ của mình để cùng trò chuyện, Geoff rất vui vẻ, cảm giác xa lạ đối với thành phố này cũng giảm bớt một chút.
Chiều hôm đó, Túng Phồn nhận được lời mời ăn tối của Đường Á.
Túng Phồn không từ chối, sợ đối phương không có xe đi lại bất tiện, cậu còn nói sẽ đến khách sạn đón cậu ta.
"Ngài Phí có đi cùng cậu không?" Đường Á hỏi, ngữ khí nghe không ra thái độ, vẫn giữ vững thiết lập người lạnh lùng của bản thân.
Túng Phồn cũng không biết Đường Á như vậy là hi vọng Phí Hành Phong đi cùng hay là không muốn, đành phải nói: "Không biết anh ấy có thời gian hay không nữa, để tôi hỏi anh ấy một chút."
Đường Á vội nói: "Cậu cùng tôi ăn một bữa cơm thôi, chắc ngài Phi không lo lắng gì đâu nhỉ? Ngài Phí bận rộn như vậy, đừng làm phiền anh ta thì hơn."
Nghe ý của Đường Á thì chắc hẳn không hi vọng Phí Hành Phong đi ăn cùng bọn họ. Túng Phồn nghĩ một tí là hiểu, lần trước chạm mặt Phí Hành Phong, ngay cả trà sữa với bánh ngọt yêu thích mà Đường Á còn không động vào nữa, có thể thấy là trước mặt người khác người này đúng là rất giữ kẽ.
"Được, tôi hỏi anh ấy một câu, gần đây anh ấy khá bận, chưa chắc có thời gian đi cùng chúng ta." Túng Phồn nói.
Lúc này, trong giọng Đường Á mới nghe ra chút ý cười, nói: "Được, vậy tôi chờ cậu ở khách sạn nhé."
Ban đầu Túng Phồn tính đặt bàn ở nhà hàng gia truyền kia, nhưng mà cậu đặt chỗ muộn, không còn bàn nào nữa, chỉ đành chọn một nhà hàng gia đình có danh tiếng khá tốt khác.
Sau đó, Túng Phồn nhắn tin báo cho Phí Hành Phong. Phí Hành Phong buổi tối cũng không bận việc gì, nhưng vừa nghe là cùng Đường Á dùng cơm thì lập tức từ chối. Theo quan điểm của hắn, dù thế nào thì bản thân cũng không cần thiết phải tiếp xúc nhiều với Đường Á. Còn Túng Phồn quan hệ với đối phương thế nào, hắn sẽ không can thiệp.
"Vậy tối nay anh hẹn Thiên Lang cùng Tống Hưởng đi ăn vậy, cũng lâu không ăn với họ rồi." Phí Hành Phong nói.
"Vậy được, thế hẹn gặp anh ở nhà ha." Túng Phồn nghĩ, trước khi Tống Hưởng theo đoàn làm phim đi quảng bá, Phí Hành Phong ăn một bữa cơm với cậu ta cũng không tồi, cái này khác với ngày thường gặp mặt bàn bạc công việc, lúc ăn cơm mọi người đều thả lỏng hơn, Phí Hành Phong lại truyền thụ một ít kinh nghiệm của mình cho Tống Hưởng cũng có thể khiến cậu ta thấy mình được động viên.
Sau khi tan tầm, Túng Phồn lái xe đến đón Đường Á.
Đường Á ăn mặc rát chỉnh tề, giày Martin, quần âu, áo sơ mi, phối thêm một cái áo khoác mỏng nữa, mỗi một món đều là của các nhãn hiệu nổi tiếng Túng phồn có thể gọi tên, có thể thấy được sinh hoạt bình thường của Đường Á hoàn toàn không có khó khăn về mặt tiền bạc.
So sánh với đối phương, Túng Phồn ăn mặc tùy tiện hơn nhiều. Bận công việc cả ngày, để cử động cho thoái mái, cậu dạo này toàn mặc đồ vận động, ngày hôm nay cũng mặc một bộ quần áo rộng rãi tương tự, phối với giày thể thao, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như đi làm mà giống hẹn bạn đi bát phố hơn.
"Chào buổi tối." Đường Á mở cửa bên ghế phụ lái, lộ ra tươi cười vừa phải.
"Chào buổi tối." Túng Phồn đáp, "Không biết cậu thích ăn gì nên tôi đặt bàn ở một nhà hàng gia đình trước đây từng ăn, có được không?"
"Đương nhiên là được rồi." Vừa nói, Đường Á vừa thắt dây an toàn, dáng vẻ háo hức chờ xuất phát, rất phấn khởi.
Túng Phồn cũng không lề mề nữa, lập tức khởi động xe đi đến nhà hàng.
Chất lượng phục vụ ở quán cơm này không tồi, diện tích nhà hàng tuy không lớn nhưng ánh sáng vừa vặn, trêи mỗi bàn có một chiếc đèn treo nhỏ, ánh đèn không chói mắt, trái lại còn mang đến cảm giác rất yên bình.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, đều là những món ăn gia đình, đối với Túng Phồn vừa có một ngày làm việc bận rộn mà nói, có thể ăn no bụng là một chuyện vô cùng quan trọng.
Đường Á cũng thích món ăn kiểu này, ăn mỗi một loại đồ ăn không thì còn gọi gì là thú vị nữa, muốn ăn món nào thì gặp món đó, thậm chí chỉ cần một món ở đây thôi cũng đủ thể người ta ăn hết một bát cơm đầy rồi, rất là thoải mái.
Ăn một lát, Túng Phồn mới nhắc đến chuyện hợp tác với Đường Á.
Có lẽ là được ăn ngon, nên thái độ của Đường Á cũng tùy tiện hơn hẳn, cậu ta không có người đại diện, cũng không ký hợp đồng độc quyền với bất cứ thương hiệu nào cả, cho nên nếu muốn hợp tác với Túng Phồn thì hoàn toàn không có vấn đề, hơn nữa còn có thể tự quyết. Túng Phồn trước đó có tìm hiểu qua về giá cả của người mẫu cấp độ này, tâm lý cũng có chuẩn bị trước, tính đến việc nhờ lời giới thiệu của Hải Tuy, Đường Á lại nói chiết khấu cho cậu 20% nữa, cái giá này Túng Phồn hoàn toàn có thể cân được.
Đường Á xúc một thìa đậu phụ Tứ Xuyên trộn với cơm, nói: "Cậu không tồi chút nào, tôi trước đó đã để ý đến quần áo do cậu thiết kế rồi, cái áo khoác thêu hình thanh y kia thực sự rất hợp ý tôi, nếu không phải biết nó chỉ có một cái, tôi thực sự muốn mua về cho mình. Lúc tham quan Studio của cậu, tôi thấy cậu cũng là thực lòng muốn phát triển nghề thêu truyền thống chứ không phải chỉ nhắm đến hiệu quả truyền thông. Anh họ tôi cũng nói cậu làm người không tệ, không phải kiểu người liệu cơm gắp mắm. Cho nên lần này hợp tác, tôi chiết khấu cho cậu 40%, coi như để kết bạn."
Giảm 40%? Cái giá này ngay cả Túng Phồn cũng tự thấy ngượng cho bản thân, cảm giác cứ như cậu đang lợi dụng Đường Á vậy. Hơn nữa, lấy dung mạo và dáng người của Đường Á, nếu để cái giá này bị người khác biết được, chắc chắn sẽ nghĩ cậu bắt nạt người hiền lành cho xem.
"Đừng, cậu không cần giảm giá nhiều vậy đâu." Túng Phồn cũng cảm thấy mình điên thật rồi, Đường Á giảm giá cho cậu mà cậu còn muốn giúp người ta nâng giá ngược lại.
"Tôi muốn mặc quần áo do cậu thiết kế, nếu cậu đồng ý làm riêng cho tôi một bộ, có tính giảm 40% tôi cũng không thiệt." Đường Á dùng thìa trộn trộn cơm, ăn một cách ngon lành.
"Không phải, ý của tôi là cậu giảm 20% là được rồi, nếu không chiếm hời của cậu nhiều như vậy, tôi cũng thấy mình không còn mặt mũi nào mở cửa làm ăn nữa. Với lại, tính thế nào tôi cùng anh Hải cũng là quen biết với nhau, cậu là em họ anh ấy, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà chiếm hời của cậu thế được, có đúng không?"
Đường Á chớp chớp mắt, nhìn Túng Phồn nói: "Nếu tôi nói tôi tình nguyện để cậu chiếm hời như vậy thì sao?"
Túng Phồn không biết nên khóc hay nên cười nữa, đây đại khái chính là hình mẫu người trẻ tuổi, không lo ăn không lo mặc, không có gánh nặng gì đi.
"Cái gì ra cái đó, tôi cũng rất muốn kết bạn với cậu. Nhưng mà càng như vậy thì càng phải song phẳng một chút, đúng không?" Túng Phồn lần đầu tiên cảm thấy khuyên người ta lấy tiền công nhiều hơn một tí cũng là một chuyện phi thường khó khăn. Ý tốt của Đường Á, cậu rất cảm kϊƈɦ, nếu lúc chụp ảnh mẫu, đối phương có thích bộ đồ nào, cậu cũng có thể đưa tặng đối phương, nhưng mà thù lao làm việc vẫn phải nằm trong phạm vi hợp lý thì tốt hơn.
Đường Á nói: "Vậy thế này đi, tôi vẫn giảm giá cho cậu 40%, cậu nói cho tôi biết một chút chuyện của ngài Phí đi, thấy sao?"
___________________