Trí Khương vừa mới đóng cửa đã bị một bóng đen ấn lên tường, theo sau đó là tiếng cửa khóa, cổ cô cũng bị tập kϊƈɦ.
Dực Phàm như con báo bắt được mồi, vội vã ngửi hương vị trêи cơ thể cô.
Anh hôn đi hôn lại trêи làn da trắng ngần của cô, vừa cắn vừa gặm, chỉ chốc lát đã để lại dấu hôn hồng hồng.
Anh vươn lên hôn ra sau tai cô, dùng giọng trầm khàn thì thầm: “Nhớ bảo bối sắp chết rồi!”
Dực Phàm đã bắt đầu cở áo cô ra, còn dùng hạ thân đẩy đẩy cô: “Em đấy, chẳng lẽ không nhớ anh? Không muốn ông xã làm em sao? Hả? Em không muốn được ông xã làm sao?”
Trí Khương cơ bản đã không còn chống cự, thuận theo để anh ᴄởɪ áᴏ len ra, chỉ là lần trước bị Phương Khiết gặp phải trong phòng làm việc, lần này nếu lại bị bắt gặp… Cô nhỏ giọng nhắc anh: “Phòng làm việc có người hay không vậy?”
Dực Phàm vừa cởi vừa bảo: “Không sao, anh khóa cửa rồi, hơn nữa giờ nghỉ trưa không có ai tới đâu.” Quần áo mùa đông thật là khó cởi.
Trí Khương nhìn anh vừa gấp gáp lại có chút vụng về, cũng chủ động phụ anh cở quần với ủng ra.
Khi chỉ còn nội y, tuy trong phòng được sưởi ấm nhưng cô vẫn lạnh nổi da gà, nhưng người trước mặt lại áo quần tề chỉnh, cô khẩn cấp muốn hơi ấm trêи người anh, tay bắt đầu không thành thật.
Cô vừa cởi hết nút áo liền vòng tay ôm lấy vòng em anh, mặt áp lên lồng пɡựᴄ anh sưởi ấm.
Dực Phàm bị động tác như mèo con của cô khiến lòng mềm như bông, động tác của anh chậm lại, vừa ᴄởɪ զᴜầп áo vừa vuốt ve tóc cô, hôn lên đỉnh đầu cô, “Bảo bối lạnh sao? Không vấn đề, hồi nữa sẽ nóng lên ngay.”
Dực Phàm bồng mỹ nhân trong пɡựᴄ lên, để cô ở trước ghế làm việc, anh giải thích với ánh mắt nghi ngờ của Trí Khương: “Bảo bối, chúng ta đổi mới tí được không?” Nói rồi cũng không chờ cô đồng ý, liền cở quần áp trải ra bàn làm việc.
Trí Khương nhớ lại phim “Bắt gian” kia, hình như là tư thế từ phía sao… Như vậy cũng được sao? Tư thế này không có vấn đề gì chứ? Từ khi phá thân tới nay, bất kể nơi nào, cô cũng ở tư thế ngồi, hiện tài thì lại nửa nằm sấp… Tuy có chút lo lắng, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dùng khuỷu tay chống trêи ban, dang rộng đùi, cong ʍôиɠ chờ anh tới “sưởi ấm” cho cô.
Bởi không nhìn thấy phía sau, cô không biết Dực Phàm đang làm gì, nhưng nghe tiếng loạt xoạt ᴄởɪ զᴜầп áo liền cảm thấy thân thể nóng lên, tiểu huyệt bắt đầu ngứa, còn có chút chất lỏng ấm áp chảy ra, Trí Khương âm thầm chán nản, giờ thì tốt rồi, qυầи ɭót ướt, đợi lát nữa mặc lại sẽ khó chịu cho xem.
Dực Phàm nhanh chóng cởi xong, anh nhìn cặp ʍôиɠ căng mẩy của cô, bàn tay không khỏi xoa nắn lên hai bên đào nguyên, anh sờ vào trong qυầи ɭót cô, kinh ngạc phát hiện bảo bối đã bắt đầu ướt, anh mừng thầm, công tác dạy dỗ của bọn họ đã bước đầu có hiệu quả, còn chưa động vào cô, cô đã có thể tự ướt, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đợi một thời gian, nhất định cô có thể nhanh chóng thích ứng với bọn họ.
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng áp lên lưng cô, trầm giọng nói bên tai cô: “Bảo bối ướt rồi, hưng phấn vậy sao? Muốn ông xã thì phải nói thẳng, coi chừng nhịn hỏng nha!” Qυầи ɭót của cô đã bị anh ném lên trêи ghế, cô thở gấp, khép mắt cảm thụ ngón tay hơi ráp của anh khiêu vũ trêи đóa hoa của cô như đang chơi dương cầm, nơi đó rất muốn nha, sao anh không cho cô thêm nữa chứ.
Cho đến tận khi kiều hoa càng lúc càng nhiều nước, anh mới đẩy âm mao hai bên của cô ra, tìm đến ɦσα ɦuyệt nhỏ bên dưới, vừa vuốt ve vừa nghe tiếng nước bên trong bảo bối tràn ra, anh hôn lên làn da sau cổ cô: “Bảo bối, hiện giờ nên nói cái gì? Anh muốn kiểm tra nha.”
Trí Khương cả kinh, sao lại kiểm tra nhanh như vậy, cô thở gấp, lời nói cũng không mạch lạc: “A, có… Là vầy, hôm qua em… Ưm ưm… Mới cầm lên thôi…”
“Vậy mới nói phải làm công tác kiểm tra.
Sao? Bảo bối phải nói sao hả?”Trí Khương
Trí Khương nỗ lực tìm về lý trí, triệu hồi lại ɖâʍ ngôn trong sách, phải nói gì nhỉ? Là “Ông xã mau làm em đi.” Hay “Ông xã em muốn quá.” Cô do dự, chẳng biết nói cái nào trước mới tốt.
Dực Phàm cho rằng cô lại muốn ăn gian, khẽ cắn lấy đầu vai mượt mà của cô, “Cưng à, cứ như vậy là không đạt tiêu chuẩn nha.”
“Ưm… Ông xã, cho em, em muốn…”
“Ừm, ngoan~~”
Trí Khương còn đang vì Dực Phàm rời đi mà mất mát, liền cảm thấy có một vật nóng ẩm mà linh hoạt dán lên tiểu huyệt khẩu của mình, phải chăng là… Đầu lưỡi! Cô bị kϊƈɦ thích bất ngờ này càn quấy đến nỗi hai chân mềm nhũn, nếu nửa người trêи không đang đỡ trêи bàn, cô chắc sẽ ngã trêи đất mất.
“A…” Cô nhếch ʍôиɠ lên, hai chân run rẩy, nhưng vẫn không xua đi được đầu lưỡi đang làm loạn kia.
Dực Phàm quấn chặt lấy bắp đùi cô, đầu lưỡi lướt nhanh lên tiểu һᴏɑ һᴜʏệт, ɭϊếʍ đến nỗi ɖâʍ thủy chảy không ngừng, thuận theo cằm anh mà nhỏ xuống sàn nhà, anh dùng sức xoa tròn khắp cánh hoa, âʍ ɦộ liền đẫm nước.
Dực Phàm dùng tay nhẹ nhàng đẩy cánh hoa ra, thấy tiểu huyệt bên trong đang đóng mở co rút lại, anh duỗi đầu lưỡi vào trong, lập tức bị mị thịt gắp gao cuốn lấy, giữ không cho đi.
Anh cười thầm, cố định hạ thân cô, lưỡi dài bắt chước ƈôи ȶɦịt ra vào tiểu huyệt nhẹ nhàng, ái dịch bên trong bị càn quấy, lại chảy ra bên ngoài.
Tuy rằng không có cảm giác cứng rắn thẳng dài của côn thịt đàn ông như loại cảm giác mềm mại linh hoạt cắm vài này cũng đủ khiến Trí Khương không khỏi rêи rỉ, cô rất thích được dịu dàng săn sóc, nhưng thân thể cô lại không nghe lời, hạ thân vô cùng khát vọng, loại gãi ngứa không đúng chỗ này chỉ có thể an ủi cô một hồi, nội tâm đã kêu gào phải thêm nhiều an ủi nữa.
Trí Khương thấp giọng nức nở, cô quay đầu lại mặt đỏ rực cầu xin: “Ông xã tốt, nhanh cho em, em muốn lắm rồi!”
Dực Phàm ngừng khiêu khích thân thể cô lại, ngẩng đầu hỏi cô: “Như vậy mới miễn cưỡng đạt chuẩn đó, bảo bối nghĩ thế nào phải nói thấy đấy nhé.”
“Hừ… Đáng ghét! Ông xã, bên dưới của người ta ngứa quá, nhanh tới làm người ta đi!”
Dực Phàm bất giờ mới vừa lòng lấy côn thịt ra, mở bao cao su đeo lên, nhắm ngay tiểu huyệt tiêu hồn, chậm rãi nhét nam căn vào.
Quy đầu đẩy qua tầng tầng cản trở, từng chút một mở huyệt thịt khép kín của cô ra, cho tới khi toàn bộ đã cắm vào trong, anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Nắm chặt lấy eo cô, anh bắt đầu ra vào, bên trong huyệt thịt vô cùng chặt, tuy rằng ɖâʍ thủy vẫn đang chảy không ngừng nhưng anh lại không tăng tốc độ, vẫn không nhanh không chậm mài qua mài lại, “Bảo bối, mới mấy ngày không động, em đã chặt như vậy, sau này phải mối ngày làm nhé?”
Trí Khương cảm thấy ở vị trí này đâm vào càng sâu thêm, đỉnh côn thịt có thể dễ dàng chạm được hoa tâm, cả hạ thân cũng tê dại.
Cô nghiêng đầu, tay bắt lấy tay anh, không nhịn được nức nở: “Ông xã, nhanh một chút… Ngứa quá… Mau làm em đi!”
Vốn còn muốn bảo bối phục thêm, nhưng nghe đến lời cầu hoan của cô, Dực Phàm cũng không kiềm lại nữa, anh giống như động cơ đã nổ máy, toàn lực ra vào bên trong, mạnh mẽ ma sát kiều nhụy, mỗi lần ra là ra đến tận cửa huyệt.
Thân thể kiều diễm bị đâm tới nỗi dần hướng về phía trước, khơi lên từng được sóng tình.
Anh duỗi tay cởi móc áօ ɭót của cô, hai bầu пɡựᴄ lập tức thoát khỏi trói buộc, càng thêm tự do nảy lên.
Đầu иɦũ ɦσα ma sát lấy nịt пɡựᴄ, chỉ chốc lát đã dựng đứng.
Dực Phàm trầm mê nhìn nhìn bảo bối của anh dùng tay căng tấm lưng ưu mỹ lên, hai sóng tóc bồng bên xõa ra hai bên, kiều đồn bên dưới còn đâm lấy anh em của anh, mật huyệt như nước bọt nhỏ xuống dưới, anh tiếp tục chế tạo ɖu͙ƈ tình, muốn xem thân thể bên dưới càng trở nên quyến rũ..
Danh Sách Chương: