• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoắt cái mùa hè đã kết thúc. Ở Lan Thành chẳng có mùa thu, nhiệt độ hạ đột ngột như tàu lượn siêu tốc, người dân trên phố đã khoác lên mình những chiếc áo khoác dày.

Dụ Minh Kiều thi thử lần đầu và không ngoài dự đoán, cô đã vượt qua. Sầm Linh Thu biết tin, nhìn cô bằng ánh mắt bình thản pha chút ấm áp như thể muốn nói “Tôi đã nói mà.” Dụ Minh Kiều nhìn thông báo trúng tuyển trên điện thoại, trong lòng có một cảm giác mơ hồ.

Khoảnh khắc đó, trái tim vốn đã héo úa như nhảy lên một nhịp, cảm xúc tê liệt và suy sụp bấy lâu nay bỗng dần có chút màu sắc.

Đã rất lâu rồi cô không còn cảm nhận được sự vui sướng khi tim đập nhanh như vậy. Cả đời này của cô là chuỗi thất bại liên tiếp, từ khi sống trên đời, dường như cô đã mất đi khả năng cảm nhận niềm vui, tâm hồn bị gỉ sét bởi sự tê liệt và tuyệt vọng, sống chẳng khác nào cái chết.

Phần lớn thời gian, cô đều nghĩ rằng như vậy thà chết đi cho xong, dù sao cũng chẳng có niềm vui, chẳng có điều gì để mong đợi, không có bất kỳ tình yêu nào.

Khi nhìn thấy thông báo trúng tuyển, cô thản nhiên và trầm tư mà nghĩ: Ồ, hóa ra một phế vật như mình cũng có thể cảm nhận được chút may mắn sao?

Thành tựu và cảm giác được công nhận như dòng suối xuân len lỏi vào từng ngóc ngách khô cằn trong cơ thể bị gỉ sét của cô.

Và không thể phủ nhận rằng, niềm vui này đều bắt nguồn từ Sầm Linh Thu.

Cô ấy từng đem đến cho cô rất nhiều nỗi đau và tủi nhục, nhưng bây giờ cô ấy lại mang đến cho cô cơ hội được khẳng định giá trị của bản thân.

Đau đớn và vui sướng, tất cả đều bắt nguồn từ người phụ nữ này.

Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Sầm Linh Thu.

【Chỉ số tự hủy giảm 30%, hiện tại chỉ số tự hủy là 50%, Thu Thu, nhiệm vụ của cô sắp hoàn thành rồi!】

【Suỵt, im lặng nào.】

Niềm vui vốn dĩ có khả năng lan tỏa, nếu không thì tại sao Sầm Linh Thu cũng cảm nhận được chút cảm xúc vui sướng nhỉ.

Dụ Minh Kiều.

Hãy cứ mang theo hy vọng, sống một cuộc sống có giá trị đi.

Để chúc mừng cô ấy đã vượt qua vòng thi thử, Sầm Linh Thu quyết định đưa cô đến quán bar của Văn Chi chơi. Hôm nay ban nhạc của Văn Chi lại có buổi biểu diễn.

Dụ Minh Kiều không thích những nơi đông người, cô vốn định từ chối, nhưng lần này hiếm khi lại không từ chối lời mời của Sầm Linh Thu.

Sầm Linh Thu đưa cô đến khu vực VIP, nơi này không có nhiều người, sẽ không khiến Dụ Minh Kiều cảm thấy khó chịu.

Ban nhạc của Văn Chi rất được yêu thích, dù ngồi ở góc khuất, Dụ Minh Kiều cũng có thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt và những tiếng hét phấn khích của đám đông.

Sầm Linh Thu đưa cho cô một ly soda chanh, vì quán bar quá ồn, cô liền ghé sát tai Dụ Minh Kiều, lớn tiếng nói: “Nếu muốn rời đi thì nhớ nói với tôi!"

Dụ Minh Kiều không nghe rõ cô nói gì, sự chú ý của cô chỉ dồn vào hơi thở bên tai và cơ thể lạnh lẽo của người phụ nữ bên cạnh.

Cơ thể Sầm Linh Thu rất lạnh, Dụ Minh Kiều chỉ khẽ chạm vào một chút, cảm giác lạnh lẽo đã lập tức lan đến lòng bàn tay cô.

“Nghe thấy không?” Sầm Linh Thu thấy cô thất thần, nghĩ rằng cô không nghe rõ, liền hỏi lại một lần nữa.

Dụ Minh Kiều lúc này mới gật đầu.

Quán bar đã bật điều hòa, nhưng Sầm Linh Thu vẫn rất lạnh. Cô vốn dĩ rất sợ lạnh, hễ đến thu đông, cả người liền hóa thành một tảng băng.

Dù là ở thế giới nào, biến thành con người ra sao, thì điều này từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.

Gần đây, cô phát hiện ra cơ thể Dụ Minh Kiều rất ấm, mặc dù cô ấy gầy gò, khuôn mặt lúc nào cũng u ám lạnh lẽo, nhưng cơ thể lại rất ấm áp. Mỗi khi Sầm Linh Thu đến gần cô ấy, cô đều cảm nhận được một chút hơi ấm.

Cô thích nhất là đôi tay của Dụ Minh Kiều, ngón tay thon dài, trắng bệch nhưng lại rất ẩm. Dù thời tiết bên ngoài thế nào, tay của Dụ Minh Kiều lúc nào cũng khô ráo và ấm áp.

Sầm Linh Thu luôn yêu thích những thứ ấm áp, vì thế khi trời lạnh, cô luôn vô thức tiến lại gần Dụ Minh Kiều, thỉnh thoảng còn khẽ chạm vào tay cô ấy.

Chỉ là chạm nhẹ thôi, vì Dụ Minh Kiều không cho cô nắm tay.

Hai người ngồi rất gần nhau, Dụ Minh Kiều cảm thấy nóng nên cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng màu đen.

Văn Chi bước xuống sân khấu thì nhìn thấy cảnh hai người ngồi gần nhau như vậy.

Sầm Linh Thu hơi nghiêng mặt, dịu dàng nói điều gì đó với Dụ Minh Kiều, còn Dụ Minh Kiều thì cúi đầu, chậm rãi uống soda, khuôn mặt lạnh lùng ẩn dưới ánh đèn mờ, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Cô không nói gì, chỉ thỉnh thoảng khẽ gật đầu.

Mặc dù từ lâu đã biết quan hệ giữa Sầm Linh Thu và Dụ Minh Kiều gần đây rất kỳ lạ, nhưng khi tận mắt chứng kiến hai người từng căm ghét nhau ngồi trò chuyện cùng nhau trong một bầu không khí yên bình như vậy, Văn Chi vẫn khó mà chấp nhận nổi mối quan hệ quá đỗi vô lý này.

Cô không để lộ ra biểu cảm gì, gương mặt bình thường gọi một tiếng: “Linh Thu, đến rồi à.”

Cô nhìn Dụ Minh Kiều và mỉm cười gật đầu: “Xin chào."

Dụ Minh Kiều chỉ khẽ “ừm” một tiếng coi như đáp lại.

Mấy người trong ban nhạc khác cũng đi đến, nhìn thấy Dụ Minh Kiều liền ồ lên một tiếng: "Wow, chị Linh Thu, đây là bạn của chị sao, xinh đẹp quá.”

Sầm Linh Thu đã quen với việc những người xung quanh kinh ngạc trước nhan sắc của Dụ Minh Kiều, dù sao thì bản thân cô cũng thấy Dụ Minh Kiều thật sự rất đẹp.

So với bất kỳ nhân vật chính nào cô từng gặp ở các thế giới trước đây, Dụ Minh Kiều còn xinh đẹp và tinh tế hơn.

Chỉ là Dụ Minh Kiều lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lẽo và u ám, gương mặt đó liền mang một vẻ quyến rũ khiến người ta khó lòng tiếp cận.

Nhưng khi cô ấy cười, trông thật sự rất đáng yêu.

Sầm Linh Thu thẫn thờ nghĩ.

Không biết liệu trước khi rời khỏi thế giới này, mình có thể được nhìn thấy nụ cười của cô ấy lần nữa không.

“Đến đây, cùng uống một ly đi.” Một chàng trai đột nhiên nói, rót đầy rượu cho mọi người.

“Cô ấy không uống được.” Sầm Linh Thu ngăn chàng trai lại khi định rót rượu cho Dụ Minh Kiều.

“Hửm?”

“Cô ấy không uống được.” Sầm Linh Thu mỉm cười, “Sức khỏe không tốt, tha cho nhóc con đi."

Văn Chi cười, “Linh Thu, cô chỉ lớn hơn cô ấy năm tuổi, không phải mười tuổi, sao lại gọi là nhóc con thế."

Sầm Linh Thu thực ra đã gần ba mươi, nhất thời quên mất cơ thể hiện tại chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nên luôn vô thức coi Dụ Minh Kiều như một thiếu niên trẻ tuổi.

“Uống đi.” Sầm Linh Thu nhét ly rượu vào tay Văn Chi, “Lắm lời quá.”

Văn Chi bật cười ha ha, buột miệng nói: “Cô bảo vệ cô ấy ghê nhỉ, thế trước đây còn bắt nạt cô ấy làm gì?”

Dụ Minh Kiều uống nước chậm lại, Sầm Linh Thu nhận ra bầu không khí không ổn, giọng điệu bình thản: “Cô nói nhiều quá.”

Văn Chi nhận ra mình lỡ lời, vội cười lấp liếm: “Có lẽ tôi hơi say rồi.”

“À đúng rồi, Linh Thu" Văn Chi nói, “Cô có muốn lên sân khấu chơi chút không, trước đây chẳng phải cô từng nói cũng muốn biểu diễn sao?"

Sầm Linh Thu chưa từng nói vậy, đó là ý muốn của nguyên chủ, cô lắc đầu: “Không đi đâu.”

“Đi đi mà.” Văn Chi thúc giục cô, “Tôi muốn xem, biết đâu cô bạn kia cũng hứng thú thì sao."

Sầm Linh Thu lại quay sang nhìn Dụ Minh Kiều, khẽ hỏi: “Cô có muốn xem không?"

Dụ Minh Kiều đối diện với cô vài giây, rồi lại thu hồi ánh mắt.

“Tuỳ cô.”

Như vậy có lẽ là có hứng thú rồi.

Sầm Linh Thu cũng không từ chối nữa, cúi xuống nói khẽ: “Tôi lên đó chơi một chút, coi như là ăn mừng việc cô vượt qua vòng thi thử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK