Dụ Minh Kiều đặt ly đồ uống xuống, ngước mắt nhìn Sầm Linh Thu trên sân khấu.
Cô ngồi trên chiếc ghế cao, mái tóc dài buộc hờ phía sau. Có lẽ vì sợ lạnh, cô khoác một chiếc áo khoác dạ màu xanh, eo được thắt lại bằng một sợi dây đai, vòng eo mảnh mai nổi bật lên.
Dáng vẻ ung dung, gương mặt thản nhiên, cô thong thả chơi guitar.
Dường như nhận ra ánh nhìn của Dụ Minh Kiều, Sầm Linh Thu vượt qua đám đông, ánh mắt hướng xuống dưới khán đài, chạm phải ánh mắt của Dụ Minh Kiều.
Cô nở một nụ cười với Dụ Minh Kiều, đôi đồng tử màu hổ phách như viên bi thuỷ tinh mờ sương, trong suốt mà bình lặng.
Dụ Minh Kiều cầm ly nước, tay khẽ run, nước bắn tung toé, chảy xuống mu bàn tay.
Cô thu hồi ánh mắt, không rõ mình đang nhìn về đâu nữa.
.....
Sau khi vượt qua vòng thi thử, tiếp theo là vòng phỏng vấn. Ban tổ chức X.R đã đưa ra đề tài, hạn chót nộp bài là giữa tháng mười hai. Trong suốt một tháng đó, Dụ Minh Kiều tập trung vào thiết kế, bản nháp bị vứt đi chất thành đống. Cộng thêm việc trường học còn có kỳ thi, khoảng thời gian này, cô gần như không ra khỏi nhà.
Sầm Linh Thu cũng rất bận. Trương Lê sức khỏe không tốt, bệnh viêm dạ dày tái phát, cô phải dành rất nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc.
Công việc của cô cũng bận rộn hơn, tan làm xong còn phải đến thăm Trương Lê. Suốt hơn một tháng này, số lần cô và Dụ Minh Kiều gặp nhau cũng ít đi rất nhiều.
Nhưng Sầm Linh Thu vẫn luôn tranh thủ thời gian để sang nhà Dụ Minh Kiều nấu cơm. Bếp nhà cô đã sửa xong, nhưng cô cảm thấy việc bưng bê đồ ăn qua lại phiền phức, liền dứt khoát nấu ở nhà Dụ Minh Kiều. Thái độ của Dụ Minh Kiều đối với sự có mặt của cô đã không còn lạnh nhạt và gay gắt như trước. Bây giờ cô ấy đã im lặng chấp nhận sự xuất hiện của cô bên cạnh mình.
Hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong lại về nhà ai nấy tiếp tục bận rộn.
Nếu tan làm sớm, cô cũng sẽ đến trường đón Dụ Minh Kiều.
Bất giác, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Trong một đêm nọ, Sầm Linh Thu nhìn những bông tuyết đầu mùa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Đã là mùa đông rồi nhỉ."
Thời gian trôi nhanh như vậy sao?
Dụ Minh Kiều cũng nhìn tuyết bên ngoài.
“Tôi muốn ra ngoài."
Cô đột ngột nói.
Sầm Linh Thu quay đầu lại: “Cô muốn ra ngoài ngắm tuyết à?"
Dụ Minh Kiều gật đầu.
Sầm Linh Thu rất vui khi thấy Dụ Minh Kiều chủ động nói ra mong muốn của mình. Cô ấy quá trầm mặc, mọi cảm xúc đều bị dồn nén trong lòng, không nói gì cả, hoàn toàn phong bế bản thân.
Như vậy đã là một sự khởi đầu tốt đẹp rồi.
Mặc dù Sầm Linh Thu không thích tuyết, nhưng cô vẫn tôn trọng mong muốn của Dụ Minh Kiều.
Cô lấy một chiếc khăn quàng, quấn kín nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Thời gian gần đây, Dụ Minh Kiều được cô chăm sóc rất tốt, gương mặt không còn gầy gò yếu đuối, làn da trắng ngần khỏe mạnh, gương mặt xinh xắn đã thoát khỏi vẻ tiều tụy, trông rạng rỡ hơn, cuối cùng cũng mang nét tươi mới đúng với độ tuổi của cô ấy.
Sầm Linh Thu cảm thấy vô cùng mãn nguyện, không kìm được đưa tay vuốt ve mái tóc ngày càng dài của cô ấy.
Cô đưa Dụ Minh Kiều xuống khu dân cư.
Dụ Minh Kiều lặng lẽ ngắm nhìn tuyết rơi dưới ánh đèn đường, những bông tuyết đọng lại trên hàng mi dài của cô, khẽ rung rinh, đôi mày thanh tú tinh khiết, trong sáng đến lạ thường.
Sầm Linh Thu dựa vào cột đèn đường, nhìn chằm chằm vào Dụ Minh Kiều.
Mấy ngày gần đây, hệ thống nói với cô rằng chỉ số tự hủy của Dụ Minh Kiều đã giảm xuống còn 25%.
Giờ đây, cô chỉ cần đợi đến ngày sinh nhật của Dụ Minh Kiều, đảm bảo rằng cô ấy có thể bình an vượt qua ngày đó, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.
Hiện tại, nhiệm vụ đã hoàn thành được ba phần tư.
Ngày cô rời khỏi thế giới này cũng ngày càng đến gần.
Thật ra, cũng có chút không nỡ.
Trong mấy tháng sống chung với Dụ Minh Kiều, những cảm xúc mà cô nhận được nhiều hơn bất kỳ nhiệm vụ nào trước đây.
Dụ Minh Kiều u uất, ít nói, lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, nhạy cảm và đa nghi, lại quá thẳng thắn, điều này thường khiến Sầm Linh Thu không biết phải làm sao.
Nhưng khi hiểu rõ hơn, cô sẽ phát hiện ra rằng bản chất Dụ Minh Kiều chỉ là một cô nhóc bướng bỉnh, ngoài miệng cứng rắn nhưng bên trong mềm yếu, miệng mồm thì chẳng nói được lời nào dễ nghe, nhưng đôi lúc lại bộc lộ khía cạnh yếu đuối như một đứa trẻ.
Về bản chất, cô ấy giống như một con mèo hoang xinh đẹp, cảnh giác cao độ vì đã từng chịu quá nhiều tổn thương.
Có lẽ vì đã ở bên cô ấy khá lâu, dù quá trình không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng ít nhiều cũng đã có chút tình cảm.
Giống như khi cho mèo hoang ăn, nếu một ngày không còn nhìn thấy nó nữa, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác hụt hẫng.
Sầm Linh Thu giúp cô phủi tuyết đọng trên tóc, hỏi: “Minh Kiều, vết sẹo trên cổ tay còn đau không?”
Cô đang nhắc đến vết sẹo do Dụ Minh Kiều rạch cổ tay để lại.
Vết sẹo đó đã từ rất lâu rồi, sớm chẳng còn đau nữa.
Dụ Minh Kiều: “Cô muốn hỏi gì?"
Sầm Linh Thu khẽ cười, đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng nghịch tóc cô.
“Sau này.....” Sầm Linh Thu ngừng lại vài giây, dùng giọng điệu bông đùa nói: “Cô sẽ sống tốt, đừng bao giờ làm chuyện dại dột như hôm đó nữa."
Dụ Minh Kiều không nghe ra sự bất thường trong giọng nói của cô, chỉ lạnh lùng đáp như thường lệ: “Chỉ cần cô đừng làm phiền tôi là được.”
Sầm Linh Thu nói với giọng điệu bình thản: “Nói chuyện thật cay nghiệt.”
Đúng là phản ứng trong dự đoán.
“Cô sắp đến sinh nhật rồi nhỉ.” Sầm Linh Thu ngước nhìn những bông tuyết bay tán loạn trên bầu trời, “Vào ngày sinh nhật của cô, tôi sẽ đến ở bên cô.”
Dụ Minh Kiều: “... Tôi không cần."
Sầm Linh Thu: “Không nghe thấy."
Dụ Minh Kiều: "..."