Những ngày đầu chuyển vào, cô cảm thấy không quen, mỗi lần ra khỏi phòng đều thấy Dụ Minh Kiều, người vừa ngủ dậy còn mơ mơ màng màng, đi ra phòng khách uống nước. Hai người nhìn nhau, đều ngẩn ra một chút, sau đó mới phản ứng lại, ồ, họ đang sống cùng nhau.
Sầm Linh Thu đôi khi cảm thấy mọi thứ thật khó lường, ai mà ngờ được có ngày cô và Dụ Minh Kiều lại sống chung dưới một mái nhà chứ.
Sau khi vượt qua sự ngại ngùng ban đầu, Sầm Linh Thu dần quen với sự tồn tại của Dụ Minh Kiều.
Cô sẽ dậy sớm chuẩn bị một ít bữa sáng, rồi vào phòng gọi Dụ Minh Kiều dậy. Dụ Minh Kiều có thói quen nằm ỳ rất tệ, nếu không ai gọi, cô ấy có thể ngủ cả ngày, đặt báo thức hết lần này đến lần khác.
Hai người bình thản ăn xong bữa sáng, sau đó Sầm Linh Thu sẽ lái xe đưa cô ấy đến công ty, rồi tự mình đi làm.
Buổi tối, họ lại cùng nhau về nhà. Trên đường về thường ghé qua siêu thị mua thức ăn cho bữa tối.
Trông cứ như hai người bạn rất thân thiết sống chung, bình yên mà an ổn.
Sầm Linh Thu đã lâu rồi không có mối quan hệ xã giao bình thường nào. Cô không có bạn bè, cũng không có người yêu. Ngoại trừ việc giao tiếp trong công việc, phần lớn thời gian cô đều ở một mình, cuộc sống vô cùng tẻ nhạt. Nhưng cô đã quen với những ngày tháng lặng lẽ đó, cô không muốn thiết lập bất kỳ mối quan hệ sâu sắc nào với ai. Cô không thể sống một cuộc sống tập thể.
Khi còn nhỏ, cô phụ thuộc vào cha mẹ, rất buồn khi cha mẹ đi công tác. Mỗi ngày ở nhà bà nội, cô đều mong ngóng cha mẹ sẽ đến đón cô về, cô muốn về nhà.
Nhưng cô càng yêu gia đình mình bao nhiêu, lại càng đau đớn bấy nhiêu. Cha mẹ mà cô yêu quý căn bản không quan tâm đến đứa con gái như cô, trong lòng họ chỉ có con trai, cô không quan trọng.
Sau khi nhận ra điều này, Sầm Linh Thu đã tự nhốt mình trong phòng và khóc một trận, khóc đến nỗi mắt khô cạn, không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Một tình yêu đầu đời của một đứa trẻ chỉ đổi lại một cơn mưa xối xả, ngoài ra, không còn gì cả.
Sầm Linh Thu như một con chó nhỏ bị bỏ rơi, ở nhà bà nội bị mọi người ức hiếp, ghét bỏ, bị đánh đập tùy tiện.
Khi đó, niềm vui lớn nhất của cô là dịp Tết, vì Tết đến, tất cả mọi người trong nhà ông bà nội đều đi du lịch, nhà chỉ còn lại một mình cô.
Cô thích khoảng không gian chỉ có một mình.
Vì sẽ không có ai ép cô làm việc nhà, cũng sẽ không có ai nắm lấy tai cô mà chửi mắng.
Cô thực sự rất thích cái cảm giác chỉ có một mình trên thế giới.
Vì thế, sau khi đến Cục Xuyên Thư, cô chưa bao giờ kết bạn, cô hầu như không giao tiếp.
Sầm Linh Thu hoảng sợ, ghét bỏ, bài xích bất cứ ai bước vào cuộc sống của mình.
Cô giống như một tảng băng trôi giữa hoang đảo, ngoài kia rộng lớn nhưng không có sức sống, cũng không ai dám đến gần với sự lạnh lẽo của cô.
Cô từng nghĩ cả đời này mình sẽ chỉ có một căn nhà trống trải và một khoảng không mênh mông xung quanh.
Cho đến hiện tại, mảnh đất hoang vu khô cằn của cô đột nhiên có người bước vào, nhưng cô ấy không bị bãi cát nuốt chửng, ngược lại còn tiến thẳng đến bên cạnh cô.
Sầm Linh Thu lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui thuộc về cuộc sống tập thể bình thường của con người, và cô tận hưởng điều đó.
Ở bên Dụ Minh Kiều luôn khiến cô cảm thấy rất thư giãn. Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh, Sầm Linh Thu sẽ cảm thấy như mình đang chìm trong một đám mây mềm mại.
Thậm chí cô còn nghĩ ngớ ngẩn rằng, cứ mãi không hoàn thành nhiệm vụ, lưu lại thế giới này cũng là một lựa chọn không tồi.
Sau một thời gian sống chung với Dụ Minh Kiều, cô mới phát hiện ra thêm nhiều mặt khác của cô ấy.
Dụ Minh Kiều thích nằm ỳ, ngày nghỉ cơ bản là nằm trên giường suốt, rất lười, không thích ra ngoài chơi, mà Sầm Linh Thu thì không thể chấp nhận một ngày chỉ ở lì trong nhà, vì thế cô luôn tìm lý do kéo Dụ Minh Kiều ra ngoài cùng mình.
Dụ Minh Kiều ngoài mặt rất không vui, nhưng mỗi lần Sầm Linh Thu gọi cô ấy là "Kiều Kiều", cô ấy sẽ trưng ra bộ mặt lạnh lùng, không tình nguyện mà đi cùng cô ra ngoài.
Kể từ khi phát hiện ra Dụ Minh Kiều rất thích cách gọi này, mỗi lần cô ấy không nghe lời, Sầm Linh Thu sẽ nhấn mạnh hai chữ "Kiều Kiều", Dụ Minh Kiều liền ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Sầm Linh Thu luôn không nhịn được cười thầm trong lòng.
Đáng yêu quá.
Ngoài ra, Dụ Minh Kiều còn có rất nhiều thói quen xấu trong sinh hoạt: gội đầu xong không sấy khô mà ngủ luôn trong phòng có điều hòa, không chịu ăn uống tử tế, nếu Sầm Linh Thu bận công việc không kịp về nấu cơm thì cô ấy cũng không thèm ăn.
Dụ Minh Kiều là một cô gái rất hay cáu kỉnh.
Cô ấy có tính khí rất xấu khi thức dậy, mỗi lần Sầm Linh Thu gọi cô ấy dậy, cô ấy đều trưng ra bộ mặt không vui. Đôi khi, khi cô nói chuyện điện thoại với khách hàng mà quên mất cô ấy, Dụ Minh Kiều cũng sẽ không vui, mặt mày bình tĩnh nhưng hành động thì lạnh lùng.
Nhưng đồng thời, cô ấy cũng rất dễ dỗ.
Sầm Linh Thu chỉ cần xoa nhẹ tóc cô ấy, dùng giọng nói dịu dàng gọi một tiếng "Kiều Kiều", cô ấy liền nguôi giận rất nhiều.
Từ khi sống cùng nhau, mỗi ngày đối với Sầm Linh Thu đều như một hộp bí ẩn, cô không bao giờ biết được Dụ Minh Kiều sẽ làm gì đáng yêu và bướng bỉnh nữa.
Sầm Linh Thu mỗi ngày đều tức giận vì cô ấy, rồi lại bất đắc dĩ, cuối cùng là không nhịn được mà bật cười.
Có lần hệ thống không nhịn được mà nói với cô rằng gần đây cô đã trở nên sống động hơn rất nhiều.
Sầm Linh Thu ngẩn người một giây, “Tôi như vậy sao?"
Hệ thống đáp: “Chính cô không nhận ra thôi, cảm giác này giống như là...”
Hệ thống im lặng rất lâu, mới dùng lõi điện tử đơn điệu, cứng nhắc của mình để nghĩ ra lời nói thích hợp.
“Giống như là từ khi gặp được cô ấy, cô mới thực sự sống, không còn là một cái xác biết đi nữa.”
Sầm Linh Thu ngây ngẩn rất lâu, không nói lời nào.
......
Hôm nay Văn Chi vừa trở về từ nước ngoài, chỉ đích danh muốn Sầm Linh Thu ra ngoài chơi cùng mình.
Trước khi đi, Sầm Linh Thu nói với Dụ Minh Kiều: “Tối nay có thể chị sẽ về muộn, em nhớ sấy tóc sau khi gội đầu nhé.”
Dụ Minh Kiều lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, “Chị đi đâu?"
“Văn Chi về nước rồi, chị đi ăn cơm cùng cô ấy.” Sầm Linh Thu vừa đi giày vừa nói.
Dụ Minh Kiều cụp mắt, “Bao giờ về?"
“Không biết, có lẽ sẽ muộn lắm." Sầm Linh Thu cầm túi xách, “Chị đi đây.”
Dụ Minh Kiều đi ra ban công, nhìn chiếc xe của Sầm Linh Thu chậm rãi rời đi.
Sầm Linh Thu luôn có rất nhiều người xung quanh.
Cha mẹ, em trai, bạn bè.
Cô ấy có rất nhiều.
So với cô ấy, mình chỉ là một người hết sức bình thường bên cạnh Sầm Linh Thu mà thôi, cô hiểu rõ khoảng cách giữa hai người, có lẽ còn chưa được tính là bạn bè.
Cô muốn Sầm Linh Thu giống như mình.
Xung quanh chỉ còn lại sự cô độc không thể tránh né.
Có lẽ như vậy, Sầm Linh Thu mới có thể luôn đặt sự chú ý lên người mình.
Thời gian ngắn ngủi chung sống này khiến Dụ Minh Kiều không tự chủ mà muốn nhiều hơn, thậm chí càng thêm tham lam. Cô đắm chìm trong cảm giác Sầm Linh Thu luôn ở bên cạnh mình, cô thích giọng nói đầy lo lắng, nghiêm khắc của cô ấy.
Cô muốn sự quan tâm triệt để, hoàn toàn.
Cô không thể nói rõ tại sao mình lại có khát vọng kỳ quái này, luôn có một thứ vô hình nào đó cuốn lấy tinh thần của cô, giày vò khiến suy nghĩ của cô như sắp sụp đổ.
Một con quái thú vô hình thúc đẩy cô bước về phía ảo ảnh mơ hồ đáng sợ đó, cô chìm đắm, không thể thoát ra, cũng không thể khống chế bản thân.
Dụ Minh Kiều ngồi trên xe lăn, mắt nhìn thẳng vào chiếc xe đang dần khuất bóng, đôi mắt càng lúc càng tối sẫm.
.....
Sầm Linh Thu đến quán bar mà Văn Chi mở, vừa nhìn thấy cô, Văn Chi liền nhào tới ôm chặt lấy.
“Ôi trời, cậu thực sự khiến mình bất ngờ quá!” Văn Chi cảm thán không thôi, “Mình cứ nghĩ cả đời này cậu sẽ không tỉnh lại.”
Sầm Linh Thu bị cô ấy ôm chặt đến ngộp thở, cô không hiểu sao mọi người cứ ôm người khác mạnh như vậy.
Đặc biệt là Dụ Minh Kiều, mỗi lần cô ấy ôm lấy mình, lực mạnh đến nỗi Sầm Linh Thu vài lần đã nghĩ mình sắp bị cô ấy ăn mất.
Sầm Linh Thu vỗ nhẹ lưng của Văn Chi, ý bảo cô ấy buông ra.
Văn Chi phản ứng lại, vội vàng buông cô ra.
“Cậu đã hoàn toàn khỏe lại chưa?” Văn Chi ngồi xuống hỏi.
“Không vấn đề gì.”
Văn Chi gọi vài chai rượu, “Cậu không biết khi nghe tin cậu tỉnh lại, mình đã sốc đến mức nào đâu.”
Sầm Linh Thu khẽ mỉm cười.
“May mà cậu tỉnh lại.” Văn Chi nghĩ lại mà vẫn cảm thấy sợ, “Làm sao mà lại xảy ra tai nạn xe được chứ, mà người lái xe gây tai nạn đến giờ vẫn chưa tìm được.”
Tai nạn của Sầm Linh Thu xảy ra trên một con đường mà hôm đó camera đột ngột bị hỏng, đến giờ vẫn chưa xác định được người lái xe gây ra tai nạn.
Nửa năm trôi qua, Sầm Linh Thu gần như đã quên mất chuyện hôm đó, chỉ còn nhớ đến cơn đau nhói sắc bén, cô không muốn nghĩ lại chuyện này, “Thôi, giờ nhắc đến cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Cũng đúng.” Văn Chi gật đầu, “Cậu còn sống là tốt rồi.”
“Nhưng bây giờ cậu sống một mình sao?" Văn Chi bắt chéo chân, “Mình vẫn muốn ổn định ở trong nước, cậu có muốn tiếp tục sống chung với mình không?"
Sầm Linh Thu bình tĩnh nói, “Có lẽ hơi khó."
"Tại sao?"
“Mình đang sống cùng với Dụ Minh Kiều."
"...."
Văn Chi như nghe phải một câu chuyện ma kinh khủng, “Quan hệ của hai người phát triển đến mức này từ khi nào vậy? Rốt cuộc là cậu bị tai nạn đến hỏng đầu, hay là Dụ Minh Kiều bị ai đó nhập vào rồi?"
Sầm Linh Thu nghĩ thầm, người bị nhập vào chính là Linh Thu bạn của cậu đây.
Văn Chi bị khơi gợi trí tò mò rất lớn, “Rốt cuộc quan hệ của cậu và Dụ Minh Kiều tiến triển từ lúc nào? Hai người trước đây ra sao, cậu đã quên hết rồi sao."
Thực ra Sầm Linh Thu cũng cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Dụ Minh Kiều rất kỳ quặc, đến mức gần như hoang đường và vô lý, ai cũng sẽ không nghĩ hai người họ có thể sống chung, ngày ngày không rời nhau nửa bước.
Nhưng ngoài lý trí ra, cả cô và Dụ Minh Kiều đều bị cảm xúc mãnh liệt và những tình cảm ẩn giấu chi phối, cả hai đều không hẹn mà cùng quên đi rất nhiều điều, mới có thể duy trì mối quan hệ như hiện tại.
Bartender mang rượu đến, hai ly rượu khác nhau được đặt trước mặt hai người.
Sầm Linh Thu có chút khát, cầm ly rượu trước mặt lên uống một ngụm.
Văn Chi vừa đang xem điện thoại, khi ngẩng đầu lên thấy Sầm Linh Thu uống rượu liền hoảng hốt: “Này, ly đó là của mình, độ cồn cực cao, cậu không uống được đâu.”
Đáng tiếc là cô nói quá muộn, Sầm Linh Thu đã uống hết nửa ly.
Chưa bao lâu, Sầm Linh Thu đã cảm thấy cổ họng và lồng ngực nóng rát, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
“Rượu gì vậy?” Sầm Linh Thu nhíu mày.
Văn Chi ôm đầu, “Đó là loại rượu mới của quán, là loại có độ cồn cao nhất, mình chỉ muốn nếm thử xem nó mạnh đến mức nào thôi, làm sao cậu lại cầm ly của mình mà uống.”
Tửu lượng của Văn Chi rất tốt, hiếm khi uống say, còn tửu lượng của Sầm Linh Thu chỉ thuộc loại bình thường, gặp phải loại rượu mạnh thì không chịu nổi.
Cảm giác choáng váng của Sầm Linh Thu càng lúc càng nặng, trước mắt lờ mờ, cả người như nhẹ bẫng.
Văn Chi thấy cô không ổn, liền dìu cô về.
Khi đi qua hành lang, Sầm Linh Thu chỉ vào một cô gái phía trước, lẩm bẩm: “Kiều Kiều?"
"Ai?"
“Minh Kiều, Dụ Minh Kiều." Sầm Linh Thu đã say, nói năng lộn xộn, “Mình thấy cô ấy... nhưng, sao cô ấy lại không ngồi xe lăn nhỉ?”
Văn Chi nhìn theo ánh mắt cô, phía trước chỉ có một người phụ nữ với mái tóc dài đang quay lưng lại.
“Cậu nhìn nhầm rồi.” Văn Chi bất đắc dĩ, “Dụ Minh Kiều sao có thể đứng lên được chứ. Uống say còn nhớ đến cô ấy, ai không biết lại tưởng cô ấy là vợ cậu đấy."
Sầm Linh Thu cúi đầu, ừ một tiếng, ngơ ngác lẩm bẩm, “Vợ gì cơ...”
Sầm Linh Thu khi say cũng giống như người bình thường, thính giác kém, lại hay nói linh tinh.
Văn Chi đưa cô về nhà của Dụ Minh Kiều, khi cửa mở ra và nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo u ám của Dụ Minh Kiều, Văn Chi bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, mặc dù cô cũng không biết vì sao mình lại xấu hổ.
“Cô ấy say rồi.” Văn Chi giải thích, “Tôi có thể vào nhà không? Chắc một mình cô không dễ đưa cô ấy vào phòng."
Dụ Minh Kiều khẽ đáp một tiếng, nghiêng người, ra hiệu cho cô vào.